Mục lục
[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên ngoài cao ốc dong binh, từ phía xa xa Tàn Mộng Tử đang Tiềm Hành cùng hai người bạn đã thấy một người đang đứng ở chỗ mà hai bên đã hẹn trước. Khi vừa thấy người này tâm tình của Tàn Mộng Tử trở nên lạnh lẽo.

Lấy Kiếm Quỷ làm ví dụ, nhìn hắn bề ngoài xấu xấu vậy thôi chứ cứ coi cách hắn cầm chuỷ thủ nhàn nhã đứng yên tại chỗ, khí chất cao thủ vẫn thấy rõ. Vậy mà tên trước mặt bọn hắn đây, đẹp cũng không đẹp, muốn khí chất cũng không có khí chất, đã vậy trên người tên kia còn toát ra khí tức vô cùng hèn mọn. Đem bát cơm của mình giao vào tay một người như vậy, Tàn Mộng Tử cảm thấy trái tim hết sức băng giá.

“Là người kia hả?” Tàn Mộng Tử nhắn tin hỏi người bạn. Bởi vì hắn vẫn nghi ngờ Kiếm Quỷ đang lảng vảng bên người mình, thế là sau khi gặp hai người bạn nói chuyện một chút thì hai bên đã tách ra. Lúc này mặc dù cả ba người đều đứng trước cao ốc dong binh, nhưng Tàn Mộng Tử vẫn đứng cách họ hơn 25 mét [1], với khoảng cách này thì Tàn Mộng Tử không hề lo Kiếm Quỷ sẽ nghi ngờ hai người bạn kia. Tàn Mộng Tử hắn còn cần nhờ hai người bạn mình âm thầm bố trí kế hoạch mà!

[1] Nguyên văn 8 trượng, 1 trượng=3,33 m, vậy nên 8 trượng = 26,66m.

“Không phải đâu…” Bạn của Tàn Mộng Tử cũng thấy tên kia có tướng người đầu trâu mặt ngựa nên hắn cũng không tin lắm, “Người liên lạc với tôi nói hắn là Tiềm Phục Giả, chứ người nọ là pháp sư mà!”

“Ồ, vậy chờ một chút đi!” Tàn Mộng Tử thở dài một hơi.

Thế là hắn cùng hai người bạn kia đứng yên tại chỗ để chờ người kia, nhưng chỉ được một lúc thì tên pháp sư kia đã chủ động bu lại: “Hai anh tìm Bạch Diệp Nhược Vũ phải không?”

Hai người ngẩn ra, đây đúng là tên của người chơi đã liên lạc với bọn họ. Vì vậy hai người nghi ngờ gật đầu, đang khi muốn đặt câu hỏi, đối phương đã chủ động giải thích: “Tên kia có việc nên đi trước, tôi là bạn hắn, chuyện của các anh cứ nói với tôi đi. Bọn tôi cùng chung một đoàn.”

“Ồ, vậy chúng ta xưng hô thế nào đây?” Bạn của Tàn Mộng Tử hỏi.

Đối phương không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Tên không đáng nhắc đến, chúng ta trực tiếp nói chuyện chính sự đi!”

Lời nói này, nghe qua cảm thấy đang ra oai cho có thôi. Nhưng mà từ ánh mắt tránh né của người này, lời nói cũng chẳng có chút khí thế nào hết, giống như đang muốn bỏ qua cái đề tài này mà chuyển qua bước kế tiếp.

Hai người bạn của Tàn Mộng Tử bó tay rồi, hai người không thể làm gì khác ngoài việc mở miệng nói vào chuyện chính: “Cậu đọc nhiệm vụ của chúng tôi rồi, tôi nghĩ các cậu cũng hiểu được hàm ý, bọn tôi muốn thuê những người có kỹ năng đặt bẫy để PK một người.”

“Không vấn đề, các anh em của tôi đều là những người có kỹ thuật đặt bẫy đỉnh lắm, tìm bọn tôi là các cậu đã tìm đúng người.” Người nọ vỗ ngực cam đoan chắc nịch.

“Ngay cả đối thủ là ai cũng không hỏi một tiếng liền khoác loác, gã này dở hơi chết mẹ, tôi thấy người nọ chẳng có đáng tin…” Bạn của Tàn Mộng Tử thuật lại nội dung nói chuyện cho hắn xong rồi tặng kèm một câu bình luận như vậy.

“Ừm… phụ hoạ qua loa đi, rồi lại đi tìm người khác thôi!” Tàn Mộng Tử cũng cảm thấy như vậy. Từ vẻ bề ngoài hắn đã cảm thấy tên này không đáng tin vậy, mà khi nghe hắn ta mở miệng nói vài câu, càng cảm thấy thế. Dù sao Tàn Mộng Tử hiểu rất rõ về phương diện dong binh đoàn, hắn thấy tên kia không có một chút hình thức đàm phán gì tỏ ra chuyên nghiệp cả.

Bạn của Tàn Mộng Tử đang chuẩn bị tống cổ đối phương, thì đột nhiên người này chỉ vào một người lạ mặt chỗ khác mà nói: “Chao ôi, đúng lúc quá! Có chuyện gì liên quan đến bẫy biếc thì mấy anh cứ hỏi cậu ta đi, thực ra tôi là một pháp sư nên cũng không hiểu rõ về bẫy lắm.”

Bạn của Tàn Mộng Tử thuận theo hướng ngón tay chỉ mà quay lại nhìn. Bọn hắn thấy một tên còn hèn mọn hơn người nọ đang cúi đầu buồn bã dạo bước về phía này, tên kia đúng là một cung tiễn thủ không sai được.

Nghe thấy tiếng gào to bên này, hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn qua, cuối cùng cũng hơi phục hồi tinh thần, bước nhanh tới. Người bạn của Tàn Mộng Tử không hề hứng thú với người nọ rồi, bọn họ đang chuẩn bị kết thúc đợt đàm phán, lại chợt nhận được tin nhắn từ Tàn Mộng Tử: “Chờ chút, chờ chút! Tên đang đi đến là đồng bọn của tên đó sao?”

“Đúng vậy!” Người bạn trả lời.

“Được đó. Cứ đàm phán với bọn họ đi!” Tàn Mộng Tử chợt kích động.

“Sao vậy?” Hai người bạn của hắn khó hiểu. Nếu so ra thì tên kia còn hèn mọn hơn người đang đứng trước mặt, vì sao mà Tàn Mộng Tử lại có vẻ rất xem trọng tên kia?

“Tôi nhận ra được tên này, thành Vân Đoan có ba người chen chân vào top 20 những cung tiễn thủ có đẳng cấp cao nhất. Ba người này là Ngự Thiên Thần Minh, Đảo Ảnh Niên Hoa, Anh Trủng Nguyệt Tử. Tên kia chính là người cuối cùng – Anh Trủng Nguyệt Tử! Nếu như hắn chuyển chức thành Tiềm Phục Giả thì hắn chính là kẻ đặt bẫy đứng đầu thành Vân Đoan rồi, còn tìm được ai có chuyên môn kỹ thuật cao hơn hắn nữa?” Tàn Mộng Tử trả lời tin nhắn thật nhanh.

Vừa nghe vậy, hai người bạn của Tàn Mộng Tử đã có chút động dung. Hai người không ngờ cái thằng hèn mọn trước mắt lại là một người đàn ông chân chính có thể chen vào top 20. Cả hai vội vàng dùng phương thức quen thuộc chào hỏi với cao thủ mà khen hai câu nhưng khó có người cảm thấy rằng là nịnh hót. Vậy mà Anh Trủng Nguyệt Tử đã giơ tay chặn lại: “Không được, gần đây mới vừa rớt cấp, vẫn chưa lên lại cấp 40. Tôi không đặt bẫy được…”

Hai người đứng hình, đang chuẩn bị báo lại cho Tàn Mộng Tử, lại người kia tiếp tục nói: “Nhưng mà trong đoàn chúng tôi còn cao thủ bẫy rập nhiều mà. Không nhất thiết tôi phải xuất thủ, tôi đứng ngoài chỉ đạo là được.”

Hai người bèn thuật lại lời y nguyên không chút thay đổi nào cho Tàn Mộng Tử. Tàn Mộng Tử trái lại cũng đồng ý với lối nói của người kia: “Ừm. Dù sao thì cách đặt bẫy đều giống nhau, không có gì có thể nói, hàm lượng kỹ thuật chủ yếu là ở việc an bài vị trí của bẫy rập. Nếu hắn có kỹ năng đặt bẫy hay không đều có thể làm chỉ đạo được. Có cao thủ như thế này tọa trấn, sẽ không có vấn đề gì!”

Việc này đều là chuyện của Tàn Mộng Tử, hai người kia dù sao cũng chỉ làm cảnh để ngụy trang. Vì vậy khi thấy đương sự Tàn Mộng Tử tán thành thì hai người bọn họ cũng không có ý kiến gì, lúc này một người lên tiếng hỏi: “Các anh có bao nhiêu Tiềm Phục Giả thế?”

“Các cậu cần bao nhiêu?” Anh Trủng Nguyệt Tử hỏi ngược.

“Có thể vây khốn một người trăm phần trăm, thì mấy anh có bao nhiều người nắm chắc được?” Việc thuê dong binh đoàn ở thời kỳ

đầu chính là việc một bên bỏ tiền, một bên xuất lực, đơn giản như vậy thôi.

Nhưng theo sự phát triển của thị trường, việc buôn bán của hai bên lại có thêm rất nhiều điều kiện can thiệp vào. Chẳng hạn như: Độ khó nhiệm vụ, yêu cầu thời gian, phía bên dong binh đoàn lại gặp bất trắc về số người, tình huống năng lực người làm, vân vân. Rất nhiều thứ tỉ mỉ như trên đều là nhân tố ảnh hưởng trực tiếp đến giá thành chào giá nhiệm vụ. Dĩ nhiên, nếu nhờ hệ thống sẽ không phức tạp như vậy, chủ yếu là do tình huống khi mấy người lén giao dịch với nhau.

“Người mà các anh muốn đối phó là ai?” Anh Trủnng Nguyệt Tử hỏi.

Vấn đề của người trước mặt này, quả nhiên chuyên nghiệp thành thạo hơn gã pháp sư kia nhiều, hai người nghĩ thầm trong bụng, miệng lại trả lời: “Thiên Lý Nhất Túy!”

Anh Trủng Nguyệt Tử và pháp sư kia, hai người đều ngẩn ra.

Phản ứng ngây ra như thế này đã nằm trong dự đoán của đám người Tàn Mộng Tử, dù sao Thiên Lý Nhất Túy gần đây là một cái tên vang dội, được xưng là cao thủ đệ nhất thành Vân Đoan đấy! Người khác có thể nói cái danh hiệu này là do thổi phổng, nhưng Tàn Mộng Tử đã giao thủ qua với Thiên Lý Nhất Túy thì rất tán thành nó, ít nhất hắn nghĩ không ra còn có ai ở thành Vân Đoan bị chừng mười người vây công mà vẫn chưa chắc giải quyết được.

Đối mặt với cao thủ như thế, Tàn Mộng Tử rất lo đối phương sẽ rút lui, hắn cũng đặt rất nhiều hy vọng vào việc có nhóm cao thủ này giúp đỡ. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn vẫn phải thông báo các loại tình báo như danh tính của mục tiêu cho đối phương, Tàn Mộng Tử không thể học giống gã pháp sư kia mà nói ra câu “Tên không đáng nhắc đến, các người cứ xử đẹp hắn là được”.

Pháp sư kia tên gì đích thực không đủ nhắc đến, nhưng mục tiêu là người thế nào ra sao là nội dung quan trọng trong chuyện mua bán, định giá nhiệm vụ cũng dựa vào đây, không muốn nói là hoàn toàn không có khả năng.

“Hóa ra là gã tiện nhân này, tôi giảm tám phần trăm cho mấy anh!” Anh Trủng Nguyệt Tử sau khi hơi giật mình một chút, đã khôi phục thái độ bình thường, vân đạm phong khinh [2] bay tới một câu.

[2] Nguyên văn: “云淡风轻近午天, 傍花随柳过前川 / 时人不识余心乐, 将谓偷闲学少年.”

“Vân đạm phong khinh cận ngọ thiên, bàng hoa tùy liễu quá tiền xuyên./Thì nhân bất thức dư tâm nhạc, tương vị thâu nhàn học thiếu niên.”

Có nghĩa là: Gần trưa, rên bầu trời có mây trắng bay nhẹ nhè, gió xuân nhẹ nhàng phe phẩy lướt qua mặt người, thả bước theo bụi hoa rặng liễu tới bên sông./ Lúc ấy người ta nhìn vào đâu biết được niềm vui trong lòng ta, chỉ nói ta chăm chăm đi học những thiếu niên rong chơi khắp nơi kia…

Đây là một bài thơ tức cảnh sinh tình miêu tả cảnh sắc mùa xuân cùng với tâm trạng vui vẻ khi dạo chơi chốn ngoại thành. Tác giả dùng bút pháp mộc mạc dung hòa sắc xuân rực rỡ với tâm trạng vui vẻ của mình làm một thể. Mở đầu là cảnh gió đưa nhè nhẹ, mây lững lờ trôi, bờ hoa rặng liễu, một mảnh thiên nhiên tràn đầy sức sống. Câu thứ ba là lúc ý thơ chuyển hướng, câu thứ tư nói rõ mình không phải là kẻ bắt chước những thiếu niên khác tranh thủ thời gian đi du xuân…

Thứ mà tác giả muốn biểu đạt ở đây là một loại triết lý, là nhận thức về tự nhiên và vũ trụ. Toàn bộ bài thơ biểu đạt ý muốn theo đuổi cái bình thản tự nhiên không nóng vội trong việc tu thân dưỡng tính, tựa như gió nhè nhẹ thổi, mây lững lờ trôi vậy. Đồng thời cũng miêu tả một loại ý cảnh thanh thản và điềm tĩnh. Bút pháp khiêm tốn tự nhiên, ngôn ngữ thông dụng dễ hiểu.

Xuân Nhật Ngẫu Thành – Trình Hiệu.

Hai người bạn của Tàn Mộng Tử cũng đang rất khẩn trương giống y chang Tàn Mộng Tử, lo lắng đối phương khi biết đối thủ quá mạnh mà có ý rút lui. Nhưng bây giờ họ nghe được lời này, nhất thời mừng rỡ, cao hứng bừng bừng chuyển lời cho Tàn Mộng Tử.

Tất nhiên Tàn Mộng Tử cũng rất vui vẻ, hắn vội vàng nói: “Không cần chú ý về phương diện tiền bạc, nhanh bảo bọn họ cử một số người nhất định đi bố trí đi! Thiên Lý Nhất Túy sắp trở về rồi.”

Tàn Mộng Tử còn chú ý liên tục đổi mới tọa độ của Cố Phi, thôn Sách Vân dù sao cũng là khu luyện cấp 70, căn cứ vào khoảng cách với chủ thành càng xa thì đẳng cấp của khu luyện cấp càng cao, cho nên muốn đến chỗ bọn họ cũng không phải gần. Cố Phi trở về còn cần một chút thời gian, Tàn Mộng Tử tin chắc Cố Phi đang chạy thẳng đến chỗ mình để hoàn thành nhiệm vụ truy nã, hoặc là tiếp tục gọi người bạn mình tiếp tục PK mình, đây chính là lợi thế để hắn dẫn Cố Phi mắc câu.

Vẫn giống như lúc trước, lấy bản thân làm mồi, Tàn Mộng Tử quyết tâm không chịu để phí 5 điểm PK này!

Ở bên kia, hai người bạn của hắn đã thông báo là họ có thể dẫn Thiên Lý Nhất Túy đến nơi mà họ muốn. Đây chính là điểm làm giảm độ khó của nhiệm vụ này, sau đó theo lời Tàn Mộng Tử dặn sẽ không có lại vì vài ba đồng bạc mà tranh cãi mãi.

“Các anh bố trí bẫy ở chỗ nào là chắc chắn nhất?”

“Các cậu đã nói có thể khống chế được đường đi của đối phương, thì có rất nhiều chỗ.” Anh Trủng Nguyệt Tử trả lời.

“Thế nào cũng là ở ngoài thành đi? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, sẵn tiện tìm địa điểm gần nhất luôn.”

“Ha hả…” Anh Trủng Nguyệt Tử cười một cái rồi nói, “Chỗ gần nhất, vậy trong thành là được rồi.”

“Trong thành? Đường ở trong thành đều lát bằng đá, vậy thì đặt bẫy như thế nào?” Thật ra đường đá cũng có thể đặt bẫy, nhưng mà mấy chỗ này quá bắt mắt, chỉ cần không bị mù thì sẽ không đạp trúng, vì vậy có thể nói chỗ này không thể sử dụng kỹ năng đặt bẫy được.

“Ha ha, cho nên mới nói cúng tôi là cao thủ nha! Đi theo tôi!” Anh Trủng Nguyệt Tử vung tay, đồng thời hắn quay qua nói chuyện với pháp sư kia: “Mẹ, sao vẫn chưa có người tới nữa? Tên tiện nhân Tiểu Bạch đâu? Không phải hắn đứng ra nhận nhiệm vụ này sao?”

“Mới nãy có gặp một cô nàng, đặc biệt xinh tươi đẹp mắt, Tiểu Bạch đi theo dòm rồi.” Pháp sư đáp lại.

“Vậy sao chú chưa đi?”

“Tôi làm sao nhanh bằng hắn?” Mặt pháp sư buồn rầu.

Khi mấy người chuẩn bị rời khỏi cao ốc dong binh, lại thấy một tên cung tiễn thủ ló mặt ra ở góc đường bên kia. Hắn liếc nhìn mấy người rồi chạy lại. Khi đến gần, hắn thấy hai người bạn của Tàn Mộng Tử thì vội vàng đưa tay ra nói: “Chào các cậu, tôi là Bạch Diệp Nhược Vũ, đàm phán sao rồi?”

Hai tên kia gật đầu chào lại rồi nắm tay hắn mà nói: “Chuẩn bị đi bố trí.”

Bạch Diệp Nhược Vũ vui vẻ gật đầu, hắn không nói chuyện này nữa mà tiến lại gần tên pháp sư, nháy mắt tinh quái: “He he, cô ấy không tệ đâu.”

“Hỏi được tên chưa?”

“Chưa có, nhưng cô ấy đã dẫm phải bẫy của anh, ha ha ha ha!”

Trong đám người này mỗi tên đều hèn mọn như vậy ư!? Lẽ nào đây chính là khí chất phải có của cao thủ đặt bẫy sao? Tàn Mộng Tử cùng hai người bạn nghĩ thầm trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK