A Lương không uống rượu nữa, cột hồ lô nhỏ màu bạc lại, nhưng vẫn gác chéo chân, thanh đao trúc do thổ địa núi Kỳ Đôn mới làm đặt ngang trên đầu gối. Hai tay ông ta khẽ vỗ chuôi đao và đầu vỏ đao, một trên một dưới, nói:
- Thực ra trên đường đi ta vẫn luôn thăm dò ngươi, rất nhiều lần rồi. Sự lựa chọn của ngươi sẽ quyết định xem ta hộ tống ngươi đến nơi nào. Nói một cách đơn giản, ta có thể đi theo ngươi bao lâu, tùy thuộc vào ngươi vượt qua được bao nhiêu trắc trở.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Đến sau này tôi cũng đoán được một chút, nhưng chỉ cảm thấy trong lòng A Lương ngài ẩn giấu rất nhiều suy nghĩ, cụ thể muốn gì thì tôi vẫn không nghĩ ra được.
A Lương cũng không cảm thấy bất ngờ về chuyện này, thẳng thắn nói:
- Lần đầu tiên là ở bên suối Long Tu. Nếu lần đó ta cảm thấy ngươi là một thằng nhóc không rành thế sự, một kẻ tốt bụng quá mức, chỉ dựa vào một bầu nhiệt huyết hành động theo cảm tính, vậy có khi ta chỉ để lại cho ngươi một con lừa, phủi mông bỏ đi rồi. Còn như ngươi có thể chống chọi đến lúc Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết xuất quan hay không, liên quan gì đến ta. Dù sao chết sớm hay chết muộn cũng là chết, lãng phí tình cảm của ta.
A Lương vừa nhớ lại chi tiết vừa rủ rỉ nói. Trần Bình An nghe đến trợn mắt há mồm, hoàn toàn không ngờ tâm tư của A Lương lại tỉ mỉ như thế, càng không thể tưởng tượng trong cuộc sống của mình đã từng xuất hiện nhiều khảo nghiệm hiếm thấy như vậy.
- Đếm ngược lần thứ ba là trận chiến ở đất bằng núi Kỳ Đôn. Nếu không phải ta cố ý dẫn dụ, thổ địa núi Kỳ Đôn Ngụy Bách và hai con vật kia cũng sẽ không hành động lỗ mãng như vậy. Đếm ngược lần thứ hai là dụ ngươi trở về rừng trúc, chặt thêm mấy cây trúc.
- Nếu không có gì bất ngờ, lần này là lần cuối cùng. Vốn định hộ tống các ngươi đến Dã Phu quan rồi mới chia tay, bây giờ tình hình có bất ngờ, ta buộc phải rời đi trước.
Ông ta cười tiêu sái nói:
- Có khảo nghiệm là dùng hết tâm tư làm một chuyện, có thăm dò lại thuận thế mà làm. Trong thời gian đó, có một số việc ngươi làm rất bảo thủ, khiến ta không đồng ý, có một số việc khác lại khiến ta cảm thấy rất sảng khoái. Như vậy mới đúng, đây không phải là thi cử gò bó của đám người đọc sách Tề Tĩnh Xuân và Thôi Sàm, coi trọng sự chân thực. Ta làm những chuyện này, sau đó ngoảnh mặt làm thinh, quan sát từng lời nói hành động của ngươi. Coi trọng tâm tính, xem nhẹ thiên phú, giống như một số lão thần tiên của tông môn thu đệ tử thân truyền vậy.
Ông ta tự cười nhạo nói:
- Có phải cảm thấy A Lương ta ăn no rửng mỡ làm chuyện tào lao? Hoặc là lòng người nham hiểm, một bụng xấu xa?
Nhưng không đợi Trần Bình An nói gì, ông ta đã tự trả lời:
- Ta nào có rảnh rỗi như vậy, một nhân vật lớn như A Lương ta luôn rất bận rộn.
Trần Bình An đặt hai chân lên ghế dài, uể oải ngồi xếp bằng, hai tay nâng cằm hỏi:
- A Lương, có phải vì tôi và Tề tiên sinh quen biết, cho nên ông mới để tâm đến tôi như vậy?
A Lương thu lại vẻ mặt đùa giỡn, trầm giọng nói:
- Trên đường tu hành dụ hoặc quá nhiều. Quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” kia của Lý Hòe, thiên phú tu đạo của Lâm Thủ Nhất, đều có thể dùng để bán lấy tiền, đổi thành đá đặt chân của Trần Bình An ngươi. Đệ tử của Tề Tĩnh Xuân không nên thê thảm như thế. Nhất là Lý Bảo Bình, một tiểu cô nương tốt như vậy, vừa nghĩ đến chuyện cô bé bị tiểu sư thúc mà mình tín nhiệm làm thương tâm, trái tim của A Lương ta cũng sắp vỡ rồi.
A Lương vừa mới nghiêm túc không được lâu, rất nhanh lại lòi ra cái đuôi hồ ly, cười híp mắt nói:
- Ài, nước mất nhà tan, núi sông tan vỡ gì đó, mấy ông già chúng ta đều gánh được chịu được, nhưng lại không chịu nổi mấy thứ tốt đẹp nho nhỏ này.
Trần Bình An nhặt một viên mứt quả bên cạnh không bị mông của A Lương ngồi trúng, nhai từ từ, nói hàm hồ không rõ:
- A Lương, bây giờ ông cảm thấy tôi thế nào? Nếu ông cảm thấy tôi không ổn, hay là ông tìm bằng hữu đưa bọn Bảo Bình đến Đại Tùy được không? Không phải tôi sợ chịu khổ, chuyện này thật sự không lừa ông, tôi chỉ sợ Tề tiên sinh thất vọng, sợ tôi không bảo vệ được đám Bảo Bình chu toàn.
A Lương cười mắng:
- Thằng nhóc ngươi đừng nghĩ đến chuyện bỏ chạy, công việc vô tích sự này đúng là thích hợp với ngươi nhất. Tề Tĩnh Xuân không được cái gì nhưng ánh mắt rất tốt, trừ khi đổi thành lão già tự mình dẫn bọn chúng du học... Không nói tới lão già kia nữa, một con rùa rút đầu nhát gan sợ phiền phức, tú tài cổ hủ keo kiệt bủn xỉn, nói đến thì lại tức...
Ông ta nhấc nón, ngẩng đầu nhìn lên, tấm tắc nói:
- Ái chà, hoàng đế Đại Ly này cũng thú vị, lợi hại lợi hại. Thừa dịp còn có chút thời gian, nói với ngươi vài thứ vô dụng nhất, thuận tiện giải thích vì sao ta bằng lòng bỏ rất nhiều thời gian vào thằng nhóc ngươi.
Ông ta thu chân đang gác chéo, ngồi xếp bằng giống như Trần Bình An, đao đặt ngang trên đầu gối, chậm rãi nói:
- Bất kể tập võ hay luyện khí, trên đường tu hành kiêng kị nhất là không dứt khoát, cho nên thuận theo bản tâm đối nhân xử thế là một con đường tắt, nhưng cái khó là luôn nghĩ xem tại sao. Tu sĩ Binh gia sẽ không “lùi một bước suy nghĩ”. Võ phu trên thế gian nhìn chung khó thoát khỏi khuôn mẫu cũ này, chỉ cảm thấy đi ngược dòng chính là dũng cảm tiến tới, liều mạng chính là dũng mãnh tiến thủ, một bước lên mây. Đạo gia thích tự xét lại mình. Phật gia thích xem kiếp trước kiếp sau. Nho gia thích nói quy củ vẽ hệ thống. Mặc gia thì khá kỳ quái, thích cứu tế thiên hạ, coi trọng hiệp nghĩa, không thích nói về trường sinh lắm. Tiểu thuyết gia nói như rồng leo, làm như mèo mửa, ước ao mình có thể tạo ra một thế giới trên giấy.
- Lòng người giòn như lưu ly, không chịu nổi va đập. Tề Tĩnh Xuân là quân tử đã bảo thủ còn tự phụ, không muốn dò xét, vậy thì để ta làm thay hắn. Liên quan đến truyền thừa hương khói của văn mạch, há có thể là trò đùa? Nếu Trần Bình An ngươi chỉ có vẻ ngoài, hoặc là một kẻ không chịu nổi dụ hoặc thì phải xử lý thế nào? Tề Tĩnh Xuân chết rồi, nhưng A Lương ta còn sống, đến lúc đó hắn mắt không thấy tâm không phiền, còn ta không phải sẽ tức chết sao? Nên biết có thể chịu khổ không có nghĩa là sẽ chịu được dụ hoặc.
Ông ta thở dài nói:
- Chuyện này có thể xem là hoàng đế không vội mà thái giám lại gấp.
Trần Bình An nghiêm túc nói:
- A Lương, ông yên tâm. Mặc dù tôi thích tiền, nhưng tôi chỉ thích tiền do hai tay mình kiếm được. Còn tiền tài của người khác, cho dù có rơi dưới đất, tôi nhặt được cũng sẽ tìm người mất của trả lại, tuyệt đối không bỏ vào túi mình.
A Lương cười nói:
- Không thể nói là ngươi sai, nhưng nếu ngươi thật sự cần dùng gấp, vậy thì có thể dùng trước để giải quyết vấn đề của mình. Khoản nợ này cứ nhớ trong lòng là được, sau này có khả năng trả nợ thì đưa thêm một ít, hai bên đều vui vẻ hài lòng. Đây mới là người tốt thật sự, nếu không ngươi muốn giữ chút tiền kia để mình đói chết sao?
Trần Bình An hỏi:
- Vậy làm thế nào phán đoán tôi có cần gấp hay không?
A Lương chỉ vào ngực mình, lại chỉ vào đầu mình:
- Hai cửa ai này đều qua được, vậy khoản tiền kia có thể dùng rồi.
Ánh mắt Trần Bình An sáng lên như có lĩnh ngộ, gật đầu nói:
- A Lương ông mặc dù không đọc sách, nhưng dù sao cũng là người đi qua rất nhiều nơi. Nghe ông nói như vậy, tôi đã nghĩ thông suốt rồi.
A Lương dụi dụi sống mũi:
- Sao lại cảm thấy còn không bằng Lý Hòe nịnh bợ.
Ông ta dựa vào lan can, nhìn về đêm trăng sáng bên ngoài hành lang, cảm khái nói:
- Biết không, nếu theo như quan niệm của đám người đọc sách Tề Tĩnh Xuân, loại bảo thủ của ngươi sẽ được gọi là chính trực. Đúng, là chính trực thật sự, tư tưởng và hành động phù hợp, chính trong chính nhân quân tử, trực trong trực đạo nhi hành (làm việc ngay thẳng).
Ông ta cười lớn, chỉ vào thiếu niên còn đang ngơ ngác:
- Ha ha, thằng nhóc ngươi sẽ tự hiểu được những lời này. Kẻ quê mùa, người mê tiền, quỷ keo kiệt, nhưng ngươi lại rất giống lão già khi còn trẻ. Thực ra lúc Tề Tĩnh Xuân lớn bằng ngươi tính tình rất kém, ngược lại lão già được công nhận có tài nhưng thành đạt muộn lại tương tự với ngươi, từ nhỏ tâm tư đã rất nặng, tính tình cũng tốt, giống như Bồ Tát bằng đất trời sinh ngồi trên thần đàn...
A Lương càng nói càng thấp giọng, nhưng đột nhiên lại cất cao:
- Đương nhiên A Lương ta làm theo ý mình quen rồi, không thích tác phong của ngươi lắm. Năm xưa chính vì cảm giác này nên ta đã từ chối thỉnh cầu của một thiếu niên, ừm, tên kia cũng lớn bằng ngươi bây giờ. Ta vẫn thường suy nghĩ, nếu ban đầu ta dẫn hắn xông pha giang hồ, liệu có tốt hơn bây giờ hay không. Khi đó ta đã nói với thiếu niên kia: “Tin tưởng ta, ngươi đọc sách sẽ có tương lai hơn. Giang hồ nhỏ như vậy, có A Lương ta là đủ rồi. Còn biển sách không bờ bến, cần gì phải theo sau A Lương ta hít bụi”.
Ông ta nhếch miệng:
- Cho nên chuyến này tới Đại Ly, ta muốn nói chuyện với một số người. Ta muốn nói với bọn họ, chuyện mà Tề Tĩnh Xuân không để ý thì vẫn có kẻ quan tâm.
Ông ta đột ngột đưa tay búng một cái.
Trong tiệm sách ở ngõ nhỏ đường Quan Thủy, công tử trẻ tuổi tự xưng là Lý Cẩm sông Xung Đạm, trán giống như bị chùy nặng đập trúng, cả người bay ngược ra đụng vào kệ sách, còn trực tiếp phá vỡ tường ngã vào cửa tiệm kế bên, khiến người phục vụ đang đứng ở sau quầy ngủ gật sợ đến im như thóc.
A Lương nhỏ giọng nói:
- Thần tiên đánh nhau, xem cuộc vui là đủ rồi. Một con cá chép nho nhỏ, thật cho rằng sông lớn sóng lớn gì cũng từng thấy rồi sao? Sông lớn mà A Lương ta nhìn thấy còn nhiều hơn gạo mà Lý Hòe từng ăn. Tưởng ta đang khoác lác à? A Lương ta đời này cũng không biết khoác lác là gì.
Tiếp theo ông ta chụp một cái vào bên người. Nơi tường viện phia xa, một con yêu tinh nhỏ màu xanh hình dáng tựa cá lội giống như bị mắc câu, liều mạng vùng vẫy. Bàn tay ông ta kéo về, con cá thanh minh này liền bị nhốt trong một khối vuông lớn chừng lòng bàn tay. Điểm đặc biệt là sau khi cắt đứt liên hệ giữa nó và chủ nhân, linh vật vốn phải thoi thóp một hơi lại càng dồi dào linh khí hơn lúc trước, khoan thai tự đắc, vẫy đuôi bơi lội.
A Lương giải thích:
- Lát nữa bảo Lý Hòe nuôi dưỡng trong quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” kia... Ồ? Sao lại cảm thấy thằng nhóc chết tiệt này mỗi ngày đều có số cứt chó (may mắn)? Có phải Lý Hòe ở trấn nhỏ ngày ngày đều đạp phải cứt chó, không bao giờ chùi đế giày?
Phía xa có một giọng nói non nớt cất lên:
- A Lương ông mới ngày ngày đạp phải cứt chó!
Trần Bình An nhìn về A Lương, thấy ông ta thấp giọng cười nói:
- Không sao, ba đứa nhóc kia đều lần lượt tới đây không lâu, không biết chuyện của Chu Hà và Chu Lộc. Về việc hai cha con này “không từ mà biệt”, lát nữa ngươi cứ mượn cớ trả lời cho qua là được.
A Lương vẫy tay nói:
- Đừng nghe lén nữa, tới đây, chia của chia của.
Lý Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất trước sau đi tới hành lang. Lý Bảo Bình ngồi bên phải Trần Bình An, Lâm Thủ Nhất thì yên lặng ngồi ở bên cạnh A Lương. Lý Hòe ngồi ở bên trái Trần Bình An, kết quả gặp phải cảnh ngộ giống như A Lương, vừa chửi bới vừa gỡ mứt quả trên mông xuống, lập tức mặt mày hớn hở, không nói hai lời ném vào trong miệng.
A Lương xoay người đưa cho Lâm Thủ Nhất một chồng bùa chú giấy vàng:
- Nghiên cứu cho kỹ, đừng tùy tiện lãng phí. Tề Tĩnh Xuân từng nói, đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp trong trấn nhỏ các ngươi có huyền cơ lớn, đến nay còn ẩn giấu một cơ duyên không nhỏ.
Ông ta vỗ vai thiếu niên lạnh lùng:
- Bất kể nói thế nào, hôm nay trong tất cả mọi người, Lâm Thủ Nhất ngươi là người tu hành đầu tiên danh xứng với thực, phải quý trọng tiền đồ của mình hơn.
Lâm Thủ Nhất gật đầu, rất nghiêm túc cầm lấy chồng bùa chú kia, cất vào người chung với “Vân Thượng Lang Lang Thư”.
A Lương quay đầu nhìn về Lý Hòe đang lấm la lấm lét, bực bội nói:
- Quyển sách nát kia của ngươi đâu? Lấy ra!
Lý Hòe tức giận mắng:
- Ông nhớ đến nó làm gì? Trừ khi ông cho tôi mười lượng bạc trước!
A Lương búng tay một cái, con cá thanh minh vốn ẩn giấu tung tích kia liền hiện lên trước mắt bốn người. Ngoại trừ Trần Bình An thì ba đứa trẻ còn lại đều mở to mắt.
Vẻ mặt A Lương chán ghét nói:
- Lấy quyển sách kia ra, tùy ý mở một trang kẹp con cá này vào trong là được. Còn như chăn nuôi thế nào, tự mình suy nghĩ đi, ông đây không hầu.
Lý Hòe nhảy lên, lấy quyển “Đoạn Thủy Đại Nhai” kia ra, sau đó mở rộng. Hắn nhanh chóng chạy tới con cá thanh minh kia, kẹp vào trong sách, giữa trang sách loáng thoáng vang lên tiếng kêu gào nhỏ bé.
A Lương dụi dụi trán:
- Còn lại con lừa kia, ai muốn?
Lý Hòe lập tức giơ tay lên:
- Tôi tôi tôi! Có thể bán lấy tiền không? Hoặc là đói quá thì giết hầm thịt được không?
A Lương không muốn trả lời.
Lý Hòe đột nhiên thấp giọng, rụt rè hỏi:
- A Lương, không phải là ông sắp chết, đang để lại di ngôn cho chúng tôi đấy chứ?
A Lương trợn trắng mắt nói:
- Cút con mẹ ngươi đi, xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Lý Hòe thở dài, lại ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An:
- Mẹ và cha tôi, còn có chị tôi, hôm nay đã cách nơi này rất xa rồi.
Nhưng câu nói tiếp theo của đứa trẻ lại có phần thương cảm:
- Cho nên A Lương, ông đừng đi có được không? Sau này tôi sẽ không mắng ông nữa.
A Lương muốn nói lại thôi, lấy bầu rượu màu trắng bạc ném cho Lý Bảo Bình:
- Cầm lấy, đây là một trong số hồ lô nuôi kiếm tốt nhất trên thế gian, những hồ lô nuôi kiếm bình thường không thể so sánh được.
Sau đó ông ta đứng lên, duỗi eo mỏi:
- Không còn chuyện nữa thật là nhẹ người.
Ông ta cúi đầu nhìn đao trúc màu xanh lá, ngẩng đầu lên cười hỏi:
- Tiểu Bảo Bình, có thể cho ta mượn thanh đao hẹp Tường Phù kia dùng một chút không?
Đầu óc Lý Hòe chợt sáng lên:
- A Lương, có phải muốn đánh nhau không? Tôi giúp ông...
A Lương ném tới ánh mắt hoài nghi và dò hỏi.
Đứa trẻ cười khan nói:
- Giúp ông phất cờ hò reo.
Lý Bảo Bình chạy đi như bánh xe, đi về một chuyến rất nhanh, hai tay đưa đao hẹp cho A Lương.
A Lương đeo thanh đao tên là Tường Phù kia lên người.
Chẳng biết từ lúc nào, bốn người Trần Bình An, Lý Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất đã dàn hàng đứng trước mặt người đàn ông đội nón.
A Lương đưa hai ngón tay cầm lấy mép nón, cười lớn nói:
- Trước kia đã nói với các ngươi rằng A Lương ta mạnh thế nào, kiếm thuật cao bao nhiêu, các ngươi đều không tin, còn chê ta khoác lác. Các ngươi đấy, đúng là trẻ tuổi vô tri. Ta sợ sẽ hù dọa các ngươi, cho nên mới nói với các ngươi mấy chuyện nhỏ như hạt vừng hạt đậu, chẳng hạn như xuất kiếm nhanh đến mức giọt nước không lọt gì đó.
Cuối cùng ông ta cười híp mắt hỏi:
- Các ngươi không tin đúng không?
Sau đó ông ta lại nhìn về chỗ tối, dặn dò:
- Bảo vệ bọn chúng.
Nơi góc tối có người gật đầu.
Sau đó người đàn ông lần đầu gặp mặt đã đội nón rộng vành này, cuối cùng đã lấy nón xuống, tiện tay vứt bỏ. Nhưng còn chưa rơi xuống đất thì nón đã hóa thành bột mịn, tan thành mây khói.
Cùng lúc đó, dùng người đàn ông đeo hai thanh đao làm trung tâm, trong phạm vi ngàn dặm đột nhiên rung chuyển giống như động đất.
A Lương bất giác đưa tay nhấc nón, mới ý thức được nón đã không còn nữa, bèn gãi gãi đầu, hắng giọng cười nói:
- Ta tên là A Lương, lương trong lương thiện.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
15 Tháng sáu, 2024 21:46
đói thuốc ad ơi cầu bạo chương:)))))
03 Tháng sáu, 2024 12:55
cmn, đọc bao nhiêu lần cứ đến đoạn Tề tiên sinh múa quyền lần cuối vs TBA ta lại ko cầm lòng đc :(( sao lại ra đi quyết liệt như vậy chứ
25 Tháng năm, 2024 14:20
Dịch giả dịch rất hay có tâm, bộ này mà không dịch thì đọc rất đau đầu. Lần nữa cảm ơn dịch giả
24 Tháng năm, 2024 14:35
Mong dịch giả sớm bạo chương T.T
16 Tháng năm, 2024 22:41
câu chữ kéo chữ quá mệt: "Lúc này một thân hình cao gầy từ ngõ nhỏ đi ra, đứng ở bên cạnh thiếu nữ. Tỳ nữ Trĩ Khuê quay đầu sang, không nói lời nào chỉ đi về phía trước. Người nọ liền xoay người sánh vai đi cùng cô trong ngõ Nê Bình, đó là thầy giáo dạy học Tề Tĩnh Xuân, người có học thức duy nhất trong trấn nhỏ, môn sinh Nho gia hợp tiêu chuẩn." chỗ này nói là thầy giáo tề Tĩnh Xuân thì được rồi thêm 1 dòng nữa mệt vãi
16 Tháng năm, 2024 22:37
thần thần bí bí khó chịu cực kỳ xem xong chương 14 mới đỡ hơn 1 chút
16 Tháng năm, 2024 22:30
tại sao Trần Bình An nghe đạo sĩ nói không thể nhờ Trĩ Khuê giúp cô gái áo đen thay quần áo thì không hỏi lại hay cự tuyệt chắc ko phải háo sắc nổi lên a
16 Tháng năm, 2024 22:24
nhiều chỗ viết cực kỳ dài dòng không cần thết
16 Tháng năm, 2024 21:46
viết thần thần bí bí đọc mệt chết được nhưng thấy bình luận khen nhiều nên mình ráng đọc thêm 1 chút
14 Tháng năm, 2024 10:34
Mình có thể donate trực tiếp để ủng hộ dịch giả sớm ra chương bằng cách nào không?
23 Tháng tư, 2024 18:23
Ra chap mới nhanh ae ơi , đọc k dịch k hiểu nổi
22 Tháng tư, 2024 15:05
Truyện ra chap mới lâu quá nhỉ
14 Tháng tư, 2024 08:36
đầu truyện mình cảm thấy main khác main bình thường nên đọc khá thích nhân vật đó. Sau không ưng lắm, mỗi tội truyện hay lại không chỉ ở nvc
13 Tháng tư, 2024 01:53
chắc là do TĐS giúp giải quyết xác của ĐM, người TBA với TĐP chắc chắn là không ưa
11 Tháng tư, 2024 07:04
chương mới nhất 387, sao TBA lại nói là cả Trịnh Đại Phong cũng cảm ơn Thôi đông Sơn nhỉ
10 Tháng tư, 2024 19:19
Xin thêm truyện có nội dung và lối hành văn tương tự truyện kiếm lai.
Truyện này cốt truyện vừa hay mà vừa có nhiều triết lý sống, khác hẳn mấy bộ truyện tu tiên tu võ hiện nay chỉ toàn trang bức chém giết, đọc mà ngán luôn.
10 Tháng tư, 2024 08:05
đọc truyện cũng lâu rồi, lần đầu gặp con truyện mình đọc ưng ý như này. từ nhân vật, dẫn truyện. chắc do bản dịch , không biết sau đọc cv có đọc nổi không vì truyện nói ẩn ý quá
07 Tháng tư, 2024 16:56
đầu truyện trần bình an gửi đi thiện ý, đáp trả lại là con dao đâm vào mạng mình, thậm chí còn bị bồi thêm 1 nhát. đọc đoạn này khó thở thật
05 Tháng tư, 2024 21:11
có chỗ nào tổng hợp đoạn thơ với đạo lý trong truyện không nhỉ.Trước nhớ có đoạn thơ liên quan đến xuân thủy và thu thực hầu tba trên thuyền vượt châu.Nhớ mang máng 4 câu hay mặc dù chưa hiểu lắm.Giờ ngó lại không biết ở đâu.Hình như có câu :sông xuân đá thu,gió xuân lá thu
01 Tháng tư, 2024 03:31
Hóa ra Lý Hi Thánh là chuyển thế sư huynh của Lục Trầm, vậy thân phận cũ chắc là đạo lão nhất rồi.
Còn vụ tranh chữ là sao, Trần Bình An là chuyển thể của ai khác à
21 Tháng ba, 2024 15:12
Hay
15 Tháng ba, 2024 20:15
Làm cách nào để có thể donate cho dịch giả
05 Tháng ba, 2024 20:10
Đọc tầm chương 316 thấy khó chịu quá. Dài dòng văn tự
17 Tháng hai, 2024 12:40
khó hiểu thế là do dốt đấy
13 Tháng hai, 2024 04:34
đkm tác, éo ghi tên nhân vật ra rõ đi,cứ cái gì thiếu niên giày cỏ, phiên vương... 1,2 lần chả sao đằng này cứ mãi vậy. ra vẻ bí ẩn, đọc khó chịu vãi nồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK