Ba người lên đường lúc sáng sớm, nghênh đón gió tuyết.
Trần Bình An đi trước dẫn đường, sau khi đi hết một đoạn quyền thế thì đột nhiên dừng bước.
Cô bé váy hồng nhẹ giọng hỏi:
- Lão gia đang nhớ ai à?
Thằng bé áo xanh uể oải nói:
- Thời tiết quái quỷ này, có thể lão gia muốn tìm một nơi non xanh nước biếc để đi đại tiện, ít nhất sẽ không khiến cái mông bị lạnh.
Cô bé váy hồng tức giận nói:
- Mắc ói!
Thằng bé áo xanh thở dài nói:
- Lời thật mất lòng.
---------
Nước Nam Giản nổi tiếng về đạo sĩ và danh sĩ, năm nay rất náo nhiệt, một buổi lễ long trọng vừa mới được mở màn.
Tại biên cảnh nước Nam Giản, phía sau một ngọn núi cao vút tận mây, trên đường nhỏ sâu thẳm giữa núi rừng có một đạo cô trẻ tuổi chậm rãi bước đi, tay cầm một cành trúc xanh, ngón tay xoay nhẹ. Phía sau là một con hươu trắng linh hoạt thần kỳ đi theo.
Một nam tử áo trắng đeo trường kiếm đi sánh vai với cô, vẻ mặt tịch mịch.
Cô bất đắc dĩ nói:
- Đã sớm nói với ngươi không chỉ một lần, không phải ngươi chỉ có tu vi năm cảnh giới thấp thì ta nhất định sẽ không thích ngươi, nhưng cũng không phải ngươi có tu vi năm cảnh giới cao thì ta nhất định sẽ thích ngươi. Ngụy Tấn, ta với ngươi thật sự không có khả năng, vì sao ngươi không chịu từ bỏ? Không bằng ngươi hãy nói với ta làm thế nào mới có thể từ bỏ được?
Nam tử chính là thiên tài kiếm tu Ngụy Tấn của Thần Tiên Đài miếu Phong Tuyết. Một đạo cô dốc lòng tu đạo lại nói ra những lời thẳng thắn như vậy, xem ra hắn đã làm phiền đến mức khiến cô cảm thấy hơi tức giận.
Người tu hành trên núi, cái gọi là thiên tài thực ra cũng có nhiều loại. Kiếm tu cảnh giới thứ mười một trẻ tuổi như vậy, Ngụy Tấn xứng đáng xếp trong nhóm đầu, tốc độ đột phá cảnh giới vượt xa người cùng thế hệ.
Vẻ mặt Ngụy Tấn ủ rũ, nào giống một nhân vật phong lưu vừa mới phá vỡ ngưỡng cửa cảnh giới thứ mười, cười khổ nói:
- Là vì cô đã thích người khác rồi sao? Chẳng hạn như vị sư thúc kia trong tông môn các người.
Hạ Tiểu Lương dừng bước, quay đầu nhìn kiếm tu miếu Phong Tuyết đã danh chấn một châu, vừa bực vừa buồn cười nói:
- Ngụy Tấn, sao ngươi lại bất chấp lý lẽ như vậy!
Ngụy Tấn mặc dù ngoài mặt bình thường, nhưng trong lòng cảm thấy uất ức, lại không biết phải giải thích và vãn hồi thế nào, nhất thời vẫn giữ im lặng. Nhưng dù chán nản như vậy, trong mắt người ngoài thì hắn vẫn là một thanh kiếm có chí tiến thủ nhất trên đời.
Chỉ tiếc người ngoài này không bao gồm Hạ Tiểu Lương.
Kiếm tâm trong trẻo thuần khiết như lưu ly, không nhất định sẽ thật sự thông hiểu nhân tình thế sự. Đặc biệt tình ái vốn là chuyện không nói đạo lý nhất trên đời, càng khiến người ta phiền muộn.
Ngụy Tấn nhẹ giọng nói:
- Hạ Tiểu Lương, ta hỏi cô một vấn đề cuối cùng.
Hạ Tiểu Lương gật đầu nói:
- Ngươi cứ hỏi.
Ngụy Tấn do dự một lúc, nhìn sang nơi khác, nói với giọng khàn khàn:
- Cô coi trọng duyên phận nhất, vậy nếu một ngày nào đó cô gặp được người hữu duyên với mình, cho dù trong lòng cô không thích hắn, có vì cái gọi là đại đạo mà lựa chọn trở thành đạo lữ với hắn không?
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, giống như tại khoảnh khắc này từng luồng gió mát vô hình trong trời đất đều dừng lại.
Hạ Tiểu Lương mỉm cười nói:
- Sẽ như vậy.
Ánh mắt Ngụy Tấn hoàn toàn ảm đạm, vẫn không nhìn cô gái khiến cho mình vừa gặp đã yêu, đỏ mắt nói:
- Cho dù cô và hắn trở thành tình lữ thần tiên trong mắt thế nhân, nhưng cô sẽ không vui. Hạ Tiểu Lương, ta không lừa cô, ta không muốn nhìn thấy cô không vui.
Hạ Tiểu Lương khẽ thở dài, mặc dù lộ ra một chút thương cảm nhưng đạo tâm vẫn vững như tảng đá:
- Ngụy Tấn, cho dù thật sự có một ngày như vậy, cuộc sống của ta không được như ý nguyện, nhưng ta tuyệt đối sẽ không hối hận, càng sẽ không quay lại thích ngươi.
Ngụy Tấn lẩm bẩm nói:
- Như vậy sao?
Hạ Tiểu Lương xoay người rời đi, còn Ngụy Tấn thật lâu vẫn không dời bước. Cô không hối hận, nhưng hắn thì đã hối hận, hối hận không nên hỏi vấn đề ngu xuẩn thương người thương mình này.
Một đạo nhân trẻ tuổi từ sâu trong rừng rậm bước ra, bên người có hai con cá lớn một xanh một đỏ bơi lội giữa không trung.
Ngụy Tấn dời mắt, sau khi Hạ Tiểu Lương đi xa, hắn mới dám nhìn theo bóng lưng của cô. Hắn không nhìn Kim Đồng trong Kim Đồng Ngọc Nữ đời này của Đông Bảo Bình Châu, lạnh lùng nói:
- Ngươi dám nói một chữ, ta sẽ dám xuất kiếm giết người.
Kim Đồng mặc dù hơi e ngại vị kiếm tu cảnh giới thứ mười một này, nhưng mảnh rừng núi này nằm ở hậu sơn của tông môn. Hắn tin tưởng Ngụy Tấn một lời không hợp sẽ dám rút kiếm giết người, nhưng hắn không tin mình sẽ chết, cho nên hắn cười nhạo nói:
- Kiếm tu cảnh giới thứ mười một của miếu Phong Tuyết, có thể làm càn ở Thần Cáo tông chúng ta sao?
Hắn đặc biệt nhấn mạnh chữ “tông” này.
Đông Bảo Bình Châu có ba tông phái Đạo gia, trong đó Thần Cáo tông ở nước Nam Giản đứng đầu, là người chủ trì đạo chính thống của một châu. Lần trước hắn và Hạ Tiểu Lương xuống núi đi tới động tiên Ly Châu ở vương triều Đại Ly, một đường đi lên hướng bắc, nơi đi qua dù là đế vương thế tục hay chân quân, lục địa thần tiên các nước, tất cả đều dùng lễ tiếp đãi đôi Kim Đồng Ngọc Nữ hắn và Hạ Tiểu Lương, không dám thất lễ.
Thần Cáo tông nằm ở biên cảnh nước Nam Giản, độc chiếm đất lành Thanh Đàm, một trong bảy mươi hai đất lành. Tông chủ Kỳ Chân thân kiêm chức vụ chân quân của bốn nước, đạo pháp phi phàm, là thần tiên chân chính có thể đếm được trên đầu ngón tay của Đông Bảo Bình Châu. Thần Cáo tông tuy hạ tông trong nhánh đạo của bọn họ, nhưng Kỳ Chân cho dù đi đến chính tông nằm ở Trung Thổ Thần Châu, chắc chắn vẫn là một nhân vật xuất chúng. Mà vị Kim Đồng này vừa khéo là đệ tử thân truyền của tông chủ Kỳ Chân.
Còn sư tỷ Hạ Tiểu Lương đồng môn với hắn lại là đồ đệ của Huyền Phù chân nhân. Vị tiền bối chân nhân không tranh với đời này khác với chưởng môn sư đệ Kỳ Chân, chỉ nhận một mình Hạ Tiểu Lương làm đồ đệ. Ban đầu Hạ Tiểu Lương vừa mới tiến vào Thần Cáo tông, thanh danh không nổi bật, thiên phú không nổi bật, thân thế không nổi bật, chỉ có Huyền Phù chân nhân vừa nhìn đã chọn trúng cô. Sau đó chứng minh ông ta quả thật đã tìm được một khối ngọc thô tuyệt thế. Thậm chí không cần người làm sư phụ như ông ta mài giũa, Hạ Tiểu Lương phúc vận sâu dày đã nhanh chóng quật khởi, đột phá cảnh giới nhanh chóng, cơ duyên tốt lành khiến trên dưới tông môn đều trố mắt nhìn.
Khả năng Kim Đồng Ngọc Nữ ở Đông Bảo Bình Châu kết thành đạo lữ là rất lớn, cho dù không cùng một tông môn cũng không sao, thông thường tông môn của từng người đều hi vọng chuyện này thành công.
Trong lịch sử gần ngàn năm của Đông Bảo Bình Châu, Kim Đồng Ngọc Nữ cùng một tông môn giống như hắn và Hạ Tiểu Lương, tính cả bọn họ thì chỉ xuất hiện ba lần, tất cả đều thành đạo lữ nắm tay nhau bước vào năm cảnh giới cao.
Cho nên hắn không muốn mình trở thành một ngoại lệ.
Ngụy Tấn quay đầu nhìn đối phương, đột nhiên cảm thấy chán nản:
- Ngươi không có tư cách để ta xuất kiếm, sư phụ ngươi thì còn được.
Kiếm tu cảnh giới thứ mười một, chiến lực hoàn toàn có thể sánh với luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười hai không thuộc Binh gia, đây là kiến thức thông thường.
Huống hồ tông chủ Thần Cáo tông bị kẹt ở cảnh giới thứ mười một đỉnh cao đã rất nhiều năm, sở dĩ năm nay tổ chức lễ mừng, chính là vì ông ta cuối cùng đã đột phá cảnh giới. Cho nên Ngụy Tấn và Kỳ Chân đều là luyện khí sĩ đột phá cảnh giới không lâu, nếu hai người đổi một nơi khác chiến đấu, thắng bại cũng không dễ nói.
Nhưng đây là địa bàn của Thần Cáo tông, các loại trận pháp tầng tầng lớp lớp, lại là lãnh địa của chân quân một phương. Kỳ Chân chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa, chắc chắn không thể xem như cảnh giới thứ mười hai sơ kỳ bình thường.
Kim Đồng cười nói:
- Không có tư cách thì sao?
Câu này đúng là cực kỳ tổn thương Ngụy Tấn vừa mới bị Hạ Tiểu Lương dội thêm một gáo nước lạnh vào đầu.
Thế là hắn hờ hững nói:
- Đón lấy.
Kim Đồng không thể thấy rõ Ngụy Tấn rút kiếm, một luồng kiếm khí chỉ dài hơn một tấc đã chém xuống đầu hắn.
Mắt thấy Kim Đồng sắp phải mất đi một lá bùa hộ mạng, bỗng nhiên có một bàn tay trắng nõn như ngọc xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn, thay hắn đón lấy luồng kiếm khí khủng bố bay đến kia.
Sau đó trên không trung tỏa ra mùi máu tanh, hoàn toàn không phù hợp với mảnh rừng núi yên tĩnh hài hòa này.
Ngụy Tấn nhìn vị khách không mời mà đến kia, buông chuôi kiếm ra, chậm rãi rời đi, chỉ bỏ lại một câu:
- Tự giải quyết cho tốt.
Một đạo sĩ tuấn tú đứng trước người Kim Đồng, thu lại bàn tay đã ngăn cản kiếm khí của Ngụy Tấn, vết thương ở lòng bàn tay sâu đến tận xương. Hắn nhẹ giọng nói:
- Người hướng đạo lo tu tâm còn không kịp, cần gì phải tranh hơn thua miệng lưỡi.
Kim Đồng cung kính nói:
- Sư thúc, tôi biết sai rồi.
Đạo sĩ tuấn tú tiêu sái kia mỉm cười dạy dỗ:
- Biết sai thì sửa, đừng chỉ nhận sai ngoài miệng.
Kim Đồng xấu hổ nói:
- Sư thúc, tôi thật sự biết lỗi rồi, nhất định sẽ sửa.
Đạo nhân được gọi là sư thúc thực ra tuổi tác không lớn, nhìn vẫn chưa tới ba mươi. Hắn mỉm cười nói:
- Ngươi muốn sửa hay không, sư thúc cũng không có cách nào, ai bảo sư phụ ngươi là chưởng môn sư huynh của ta.
Kim Đồng cảm thấy nhức đầu, hắn chỉ sợ sư thúc nói chuyện với người khác theo kiểu này. Trên thực tế cho dù là tông chủ Kỳ Chân, nghe những lời này e rằng cũng phải chột dạ. Hắn lập tức tỏ ra đau khổ nói:
- Sư thúc, bây giờ tôi sẽ đi sao chép một bài văn tấu.
Đạo nhân gật đầu:
- Có thể sao chép “Phồn Lộ Thiên”, ba ngày sau giao cho ta.
Kim Đồng đáng thương bước nhanh rời đi, nghĩ thầm rõ ràng là ba ngày ba đêm mới đúng, khổ rồi khổ rồi.
Đạo nhân bước ra một bước, trong nháy mắt đi đến bên bờ ao sen, đứng bên cạnh Hạ Tiểu Lương, dứt khoát hỏi:
- Đại đạo thường trái ngược với phong tục tình đời, dù sao nơi này là thế giới Hạo Nhiên. Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?
Hạ Tiểu Lương đưa tay vỗ nhẹ sống lưng mềm mại của hươu trắng, sắc mặt ảm đạm, gật đầu nói:
- Sư thúc, tôi nghĩ kỹ rồi.
Đạo nhân nhìn lá sen xanh tươi trong ao nước. Thời tiết mùa đông lạnh lẽo, vô số lá sen ngoài núi đã sớm lạnh chết, nhưng nơi này thì từng nhánh vẫn thanh mảnh thướt tha, giống như quang cảnh giữa hè. Hắn nhẹ giọng nói:
- Nếu thật sự đến một bước kia, sư thúc sẽ đứng bên cạnh ngươi.
Hạ Tiểu Lương chẳng những không hề cảm động rơi lệ, ngược lại cảm khái nói:
- Đại đạo thật vô tình.
Đạo nhân “ừ” một tiếng:
- Đúng là như vậy. Ngươi có suy nghĩ này là chuyện tốt cho tu hành.
Sở dĩ hắn lựa chọn đứng bên phía Hạ Tiểu Lương, đối lập với sư huynh Huyền Phù chân nhân, không phải vì hắn cảm thấy Hạ Tiểu Lương đáng thương, mà là hắn đứng trên đại đạo, vừa khéo Hạ Tiểu Lương cũng đi trên con đường lớn này mà thôi. Nếu có một ngày đôi thầy trò kia đảo lộn vị trí, hắn vẫn sẽ đưa ra lựa chọn tương đồng.
Hạ Tiểu Lương ngừng suy nghĩ, cười hỏi:
- Sư thúc, cái người mà chúng ta gọi đùa là Lục tiểu sư thúc kia, rốt cuộc là thần thánh phương nào? Hắn đã ở lại biên cảnh nước Nam Giản gần một năm rồi.
Đạo nhân lắc đầu nói:
- Ta tính không ra lai lịch của người nọ. Nếu hắn đã chịu gọi ta là sư huynh, ta lại đánh cờ thua hắn, cũng chỉ đành mặc kệ hắn thôi. Ta chỉ tính ra hắn là nút chết trong ván cờ không thể phá giải ở động tiên Ly Châu, cùng với hắn có chút ngọn nguồn với chính tông phía trên Thần Cáo tông, chỉ thế mà thôi, không tính thêm được nữa.
Ngay cả Hạ Tiểu Lương cũng cảm thấy nổi gai ốc. Lần cuối cùng Tề Tĩnh Xuân ra tay, mặc dù rất nhanh đã bị thánh nhân các phương che giấu thiên cơ, nhưng Hạ Tiểu Lương chẳng những chính mắt nhìn thấy trận đại chiến kia mở màn, còn cảm nhận được dư âm sau trận chiến. Mặc dù đến lúc cô có lĩnh ngộ, cơn sóng lớn kia chỉ còn lại một chút sóng gợn bên bờ, nhưng cũng đã khiến cô cảm thấy kinh ngạc, đồng thời càng kiên định một lòng hướng đạo.
Thiên hạ rộng lớn như thế, cao nhân sừng sững như vậy, vì sao Hạ Tiểu Lương ta không tự mình đi tới nơi đó xem thử?
Đạo nhân mỉm cười nói:
- Không cần suy nghĩ nhiều, nước xuống thì tự nhiên đá sẽ lộ ra.
Sau đó vị đạo nhân có vai vế rất cao trong một châu này chậm rãi đi bên cạnh ao sen, thong thả suy nghĩ.
Hắn suy nghĩ một số chuyện hiển nhiên nhất trên đời, chẳng hạn như tại sao trời lại mưa, tại sao con người lại đứng đầu vạn vật, tại sao ánh trăng lại có hình dáng khác nhau, tại sao lại có động tiên đất lành, đều là những chuyện nhàm chán được tất cả mọi người xem là bình thường. Sở dĩ nhàm chán là vì nếu ngươi tán gẫu với người khác về những chuyện này, sẽ không ai muốn nói chuyện với ngươi.
Hạ Tiểu Lương nhìn từ xa, tự cảm thấy không bằng.
Không phải do cảnh giới chênh lệch, cũng không phải do vai vế cách biệt, mà là vị sư thúc tuổi còn trẻ kia đã đi rất xa trên đại đạo, khiến người ta khó nhìn thấy bóng lưng của hắn, cho nên sẽ tự thẹn kém người.
---------
Ngụy Tấn mua một bầu rượu ở quán rượu bên đường, đổ một chút ra lòng bàn tay, con lừa trắng kia liền cúi đầu xuống uống thật nhanh. May mà dân chúng nơi này đã thấy nhiều chuyện lạ, đừng nói là con lừa uống rượu, cho dù con lừa mở miệng nói chuyện cũng sẽ không ai nhíu mày.
Ngụy Tấn thu tay lại, bắt đầu tự mình uống rượu. Hắn rời khỏi quán rượu, đi lang thang không mục, con lừa cũng nhảy nhót tung tăng đi theo.
Sau khi rời khỏi thành trấn nằm ở chân núi Thần Cáo tông, Ngụy Tấn trước giờ vẫn coi mình là người giang hồ, không muốn ngự kiếm bay lượn. Hắn chỉ uống đến say khướt, lảo đảo lắc lư ngồi trên lưng con lừa, mặc cho nó tùy ý chở mình dạo chơi.
Non non nước nước, trùng trùng điệp điệp, cuối cùng đã đi tới quốc đô Phong Dương của nước Nam Giản. Ngụy Tấn giống như người bình thường, trình giấy thông hành ở cổng thành, lúc này mới được dắt lừa vào thành.
Cả người hắn đầy mùi rượu, gắng sức ngẫm nghĩ, nhớ lại mình có một bằng hữu giang hồ tính tình hợp ý ở Phong Dương, bảy tám năm trước từng kết bạn du lịch. Người nọ hình như từng nói mình là con trai của chưởng môn một môn phái lớn trong thành Phong Dương, tên là bang Hùng Phong. Ngụy Tấn bèn hỏi đường đi tới môn phái kia.
Hắn nhớ khi đó người nọ còn tự giễu, nói là tổ tiên của mình thật sự không có học vấn, lấy tên bang phái tầm thường như vậy. Ngụy Tấn mới an ủi đối phương, nói rằng phía nam Đông Bảo Bình Châu có một phủ đệ tiên gia rất lớn, truyền thừa ngàn năm, nội tình sâu dày, chiếm cứ một phương, thế lực có thể so với một nước, nhưng lại bị tổ sư gia khai sơn lấy tên là bang Vô Địch Thần Quyền, đó mới gọi là đáng thương. Mỗi lần thịnh hội thần tiên tụ tập, môn hạ đệ tử đều cảm thấy ngượng ngùng.
Ngụy Tấn chậm rãi đi tới trước, trông thấy bên đường có một gian hàng coi bói. Một đạo nhân trẻ tuổi người mặc đạo bào, đầu đội mũ đạo đang nằm trên bàn, thuyết giáo với một đứa trẻ chảy nước mũi tay cầm mứt quả:
- Thế đạo này rất tồi tệ, nhưng ngươi không thể vì vậy mà cảm thấy những người tốt chấp nhận chịu thiệt, nhiệt tình giúp đỡ mọi người là kẻ ngốc.
Hắn nhấn giọng nói:
- Thực ra ngươi mới là kẻ ngốc, biết không?
Đứa trẻ mặt không cảm xúc sụt sịt mũi, hai hàng nước mũi giống như rồng xanh xuất động lại quay về động phủ hơn một nửa, sau đó liếm mứt quả một cái.
Đạo nhân trẻ tuổi hơi sốt ruột:
- Đang nói chuyện nghiêm chỉnh với ngươi, ăn mứt quả cái gì.
Đứa trẻ vẫn thờ ơ, nghiêng đầu ăn mứt quả.
Đạo nhân trẻ tuổi thành khẩn nói:
- Ài, thằng nhãi con ngươi đúng là không có đầu óc. Bần đạo có ý tốt giúp ngươi tính một quẻ, rõ ràng tính ra ngươi và tiểu cô nương hàng xóm là trời đất tác thành, bần đạo cũng không thu một đồng nào, như vậy còn chưa đủ trọng nghĩa à? Sao ngươi không biết cảm ơn? Một xâu mứt quả mà thôi, đáng giá mấy đồng tiền? Còn không bằng một cô vợ tương lai sao?
Đứa trẻ vẫn luôn hiền lành đột nhiên cười ha hả:
- Ngươi tưởng ta ngốc à.
Sau đó hắn xoay người nhảy nhót rời đi, còn kêu lên:
- Ăn hết mứt quả rồi!
Đạo nhân trẻ tuổi vô cùng đau đớn vỗ bàn một cái:
- Nếp sống xã hội ngày càng bại hoại, lòng người không còn chất phác như xưa!
Ngụy Tấn mỉm cười đi qua, đột nhiên dừng bước, cũng không quay đầu, hồi tưởng lại trang phục của đạo nhân coi bói kia, hơi do dự.
Đạo nhân kia đã mở miệng cười nói:
- Nếu đã có duyên, sao không đến gặp ?
Ngụy Tấn dắt lừa rời đi.
Đạo nhân trẻ tuổi đáng thương nói:
- Cuộc sống khó khăn, người ở nước Nam Giản sao ai cũng tinh ranh như vậy? Đúng là không chất phác chút nào.
Hắn căm phẫn ngồi xuống ghế, trông chừng ống xăm trên bàn, hai tay ôm sau đầu ngồi dưới ánh nắng, cổ lắc lư trước sau, mũ đạo trên đầu cũng lắc lư theo, lẩm bẩm nói:
- Nhàm chán, thật nhàm chán.
Một cô gái xinh đẹp rụt rè đi tới, lấy hết can đảm hỏi:
- Đạo trưởng, có thể tính nhân duyên không?
Đạo nhân trẻ tuổi vội vàng ngồi ngay ngắn lại:
- Đương nhiên là có, không phải xăm tốt thì bần đạo không thu tiền.
Cô gái tuổi xuân ngẩn người, sau đó quay đầu rời đi, nghĩ thầm đây không phải là lừa tiền lộ liễu sao, chắc chắn là một tên bịp bợm giang hồ không biết xấu hổ. Nghĩ cũng phải, đạo sĩ nước Nam Giản chúng ta nào có ai ủ rũ như vậy. Nhân duyên là chuyện lớn, mình không nên ham giá rẻ, vẫn nên đến ngõ Bình Phong tìm đạo sĩ chân chính xem bói, giá cả có đắt một chút nhưng vẫn tốt hơn bị người khác lừa gạt. Sau đó cô lại hơi phiền muộn, tên lường gạt kia thực ra vẻ ngoài rất tuấn tú, sao lại là một kẻ không đứng đắn như vậy?
Đạo nhân trẻ tuổi dùng hai tay dụi mặt, chán nản nói:
- Cuộc sống này không qua nổi rồi. Đúng là “thời tới trời đất đều chung sức, thời đi anh hùng mất tự do”, gieo gió thì gặt bão.
Cuối cùng hắn thở dài:
- Hay cho câu “quân tử có thể lừa gạt một cách hợp tình hợp lý”. Ngươi đã thẳng thắn như vậy, bần đạo dĩ nhiên sẽ không hiếp người quá đáng.
- Dọn hàng, dọn hàng.
Hắn vừa nói vừa bận rộn, trong lòng mặc niệm: “Vậy thì núi cao sông dài, sau này chúng ta sẽ gặp lại.”
Nhưng rất nhanh hắn lại lắc đầu phủ định suy nghĩ này:
- Khó.
---------
Tại biên cảnh phía nam Đại Ly, gió tuyết gào thét, một lớn hai nhỏ đi trong hẻm núi.
Trần Bình An vất vả đi thế, vì muốn duy trì liền mạch lưu loát, hô hấp của hắn càng lúc càng khó khăn. Mỗi lần hít thở đều giống như vô số lưỡi dao đâm vào thất khiếu, khiến cho sắc mặt của hắn hơi tái xanh.
Cô bé váy hồng vác hòm sách lớn nói:
- Lão gia, cẩn thận bị phản tác dụng. Trong sách có nói dục tốc bất đạt, hôm nay lão gia đi thế đã nhiều hơn ngày thường rồi.
Trần Bình An chỉ khẽ lắc đầu, không nói gì, nếu không thì luồng khí tích góp được sẽ tan mất.
Thằng bé áo xanh cố ý đi chậm lại phía sau, lên tiếng gọi:
- Con ngốc.
Cô bé váy hồng quay đầu nhìn, thấy hắn vẫy tay với mình, còn lén đưa ngón tay ra dấu im lặng.
Cô vốn định làm ngơ, nhưng thằng bé áo xanh lại trừng mắt hăm dọa, khiến cô sợ hãi đành phải lặng lẽ đi chậm lại, rất nhanh lại biến thành hai người đi sánh vai với nhau.
Vẻ mặt thằng bé áo xanh âm trầm, không nói một lời.
Cô bé váy hồng cũng im lặng một lúc, sau đó nhỏ giọng nói:
- Hay là ngươi nhận sai với lão gia đi.
Thằng bé áo xanh nổi giận đùng đùng, không quên hạ thấp giọng, giậm chân nói:
- Nhận sai? Não của con trăn lửa ngốc ngươi bị rót cả con sông vào rồi à?
Cô bé váy hồng sợ đến mức không dám nói thêm gì nữa.
Thằng bé áo xanh do dự một lúc, sau đó hỏi:
- Ngươi nói xem lão gia liệu có nhớ thù, trong lòng có khúc mắc với ta không?
Cô bé váy hồng lắc đầu:
- Lão gia sẽ không.
Thằng bé áo xanh không tin nói:
- Thật vậy?
- Thật vậy.
Cô bé váy hồng nói như đinh đóng cột, nhưng rất nhanh lại lén thêm hai chữ:
- Đúng không?
Thằng bé áo xanh cực kỳ tức giận, cả người phát ra khí tức nóng nảy bất an, chỉ muốn hiện ra chân thân đụng nát vách núi hai bên. Nhưng cuối cùng hắn cắn răng một cái, nặn ra một nụ cười cứng ngắc:
- Vậy ta đi dập đầu nhận sai với lão gia.
Vẻ mặt cô bé váy hồng ngỡ ngàng:
- Cái gì?
Rất nhanh thằng bé áo xanh lại trở về, dáng vẻ chán chường.
Cô bé váy hồng nghi hoặc hỏi:
- Sao rồi?
Thằng bé áo xanh đè nén lửa giận:
- Ngươi đừng quan tâm!
Hắn đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt như đưa đám nói:
- Đại gia thậm chí còn không dám mở miệng, ta cũng không hiểu sao lại như vậy. Ngươi nói xem có đáng giận không?
Cô bé váy hồng nhìn bóng lưng vẫn chậm rãi đi về phía trước, lại quay đầu nhìn thằng bé áo xanh đang ngồi dưới đất, cũng ngồi xuống theo nói:
- Ta hiểu được đại khái suy nghĩ của lão gia rồi, ngươi muốn nghe không? Nếu không muốn thì ta sẽ không nói. Nhưng nếu ngươi muốn nghe, nhất định phải bảo đảm sau khi nghe xong sẽ không tức giận, càng không được ăn ta.
Thằng bé áo xanh uể oải nói:
- Đồng ý, đều đồng ý! Ngươi cứ nói đi.
Vẻ mặt cô bé váy hồng nghiêm túc, lén lút nói với thằng bé áo xanh:
- Nếu dự tính ban đầu của ngươi là khiến thiếu niên kia biết được thế đạo không dễ dàng, vậy ngươi đã đúng, không chừng lão gia còn bằng lòng xin lỗi ngươi. Nhưng nếu chỉ vì cảm thấy hứng thú nên thuận miệng nói những lời tổn thương người khác, cho dù chuyện ngươi làm cuối cùng là tốt, nhưng lão gia vẫn sẽ cảm thấy... không đúng. Những chuyện này là do ta suy nghĩ lung tung, chưa chắc đã là suy nghĩ thật sự của lão gia. Thực ra ta cảm thấy tốt nhất ngươi nên tự mình nói chuyện với lão gia.
Thằng bé áo xanh nghe đến sững sốt, sau đó lẩm bẩm nói:
- Ta đương nhiên là cảm thấy hứng thú, thiếu niên kia sau này sống hay chết có liên quan gì đến ta.
Vẻ mặt cô bé váy hồng bất đắc dĩ:
- Vậy ta không có cách nào giúp ngươi rồi.
Thằng bé áo xanh đột nhiên hỏi:
- Vậy ngươi cảm thấy ta đã sai sao?
Cô bé váy hồng muốn nói lại thôi. Thằng bé áo xanh hừ lạnh bảo:
- Nói thật!
Cô bé váy hồng xoay sang hướng khác, quay hòm sách nhỏ về phía lão gia nhà mình, còn mình thì nấp dưới hòm sách, giống như làm vậy sẽ có thể yên tâm nói chuyện:
- Ta cảm thấy lão gia nhất định không sai, nhưng ngươi cũng không cần quá để ý tới cách nhìn của lão gia. Thực ra lão gia cũng không quan tâm ngươi có để ý tới cách nhìn của hắn hay không, nếu có thể nghĩ như vậy thì sự tình sẽ rất đơn giản.
Thằng bé áo xanh như có suy nghĩ, gật đầu nói:
- Tiếp tục nói đi.
Cô bé váy hồng càng nhỏ giọng:
- Hơn nữa chúng ta đều đang tu hành, cảnh giới còn cao hơn lão gia rất nhiều. Nếu ngươi tu hành càng tốt càng nhanh, không chừng một ngày nào đó lão gia sẽ cảm thấy mình đã sai. Dù sao lão gia đã chính miệng nói với ta, nếu hắn có chỗ nào không đúng thì phải nói cho hắn biết. Lão gia sẽ không cảm thấy đạo lý của mình vĩnh viễn là đúng, đây là điểm mà ta thích lão gia nhất.
Nói đến cuối mặt mày của cô rạng rỡ vui mừng.
Thằng bé áo xanh trợn trắng mắt nói:
- Ta đã sớm nói với ngươi rồi, tu hành phải dựa vào thiên phú chứ không phải nỗ lực.
- Lại nữa, chẳng trách lão gia không thích ngươi.
Cô bé váy hồng đứng lên, bước nhanh hơn đuổi theo Trần Bình An.
Thằng bé áo xanh vươn một tay ra, nhanh chóng ngưng tụ một viên bóng tuyết, nhét vào trong miệng nhai mạnh.
Hắn vừa đi vừa nghĩ, thật muốn dùng một quyền đánh chết lão gia cực kỳ nhàm chán kia, đã sai thì sai đến cùng, nhưng đồng thời lại muốn cố gắng chịu đựng, dối lòng nhận sai. Có điều hắn lại không mở miệng được, không muốn trở nên nhàm chán như cái gã chân đất kia.
Hắn không kìm được quay đầu nhìn, nhớ đến quê nhà của mình.
Ở chỗ này tính cả mình thì chỉ có ba người trơ trọi, không có một người đồng đạo nào.
Ở quê nhà có thể uống rượu chén lớn, ăn thịt miếng lớn, có khách quý đầy nhà, có ơn báo ơn, có thù báo thù. Nơi đó không có thị phi đúng sai quanh quẩn trong lòng hắn, không có đạo lý vô dụng từ miệng kẻ xấu, cũng không có lão gia khiến cho hắn khó chịu như vậy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
15 Tháng sáu, 2024 21:46
đói thuốc ad ơi cầu bạo chương:)))))
03 Tháng sáu, 2024 12:55
cmn, đọc bao nhiêu lần cứ đến đoạn Tề tiên sinh múa quyền lần cuối vs TBA ta lại ko cầm lòng đc :(( sao lại ra đi quyết liệt như vậy chứ
25 Tháng năm, 2024 14:20
Dịch giả dịch rất hay có tâm, bộ này mà không dịch thì đọc rất đau đầu. Lần nữa cảm ơn dịch giả
24 Tháng năm, 2024 14:35
Mong dịch giả sớm bạo chương T.T
16 Tháng năm, 2024 22:41
câu chữ kéo chữ quá mệt: "Lúc này một thân hình cao gầy từ ngõ nhỏ đi ra, đứng ở bên cạnh thiếu nữ. Tỳ nữ Trĩ Khuê quay đầu sang, không nói lời nào chỉ đi về phía trước. Người nọ liền xoay người sánh vai đi cùng cô trong ngõ Nê Bình, đó là thầy giáo dạy học Tề Tĩnh Xuân, người có học thức duy nhất trong trấn nhỏ, môn sinh Nho gia hợp tiêu chuẩn." chỗ này nói là thầy giáo tề Tĩnh Xuân thì được rồi thêm 1 dòng nữa mệt vãi
16 Tháng năm, 2024 22:37
thần thần bí bí khó chịu cực kỳ xem xong chương 14 mới đỡ hơn 1 chút
16 Tháng năm, 2024 22:30
tại sao Trần Bình An nghe đạo sĩ nói không thể nhờ Trĩ Khuê giúp cô gái áo đen thay quần áo thì không hỏi lại hay cự tuyệt chắc ko phải háo sắc nổi lên a
16 Tháng năm, 2024 22:24
nhiều chỗ viết cực kỳ dài dòng không cần thết
16 Tháng năm, 2024 21:46
viết thần thần bí bí đọc mệt chết được nhưng thấy bình luận khen nhiều nên mình ráng đọc thêm 1 chút
14 Tháng năm, 2024 10:34
Mình có thể donate trực tiếp để ủng hộ dịch giả sớm ra chương bằng cách nào không?
23 Tháng tư, 2024 18:23
Ra chap mới nhanh ae ơi , đọc k dịch k hiểu nổi
22 Tháng tư, 2024 15:05
Truyện ra chap mới lâu quá nhỉ
14 Tháng tư, 2024 08:36
đầu truyện mình cảm thấy main khác main bình thường nên đọc khá thích nhân vật đó. Sau không ưng lắm, mỗi tội truyện hay lại không chỉ ở nvc
13 Tháng tư, 2024 01:53
chắc là do TĐS giúp giải quyết xác của ĐM, người TBA với TĐP chắc chắn là không ưa
11 Tháng tư, 2024 07:04
chương mới nhất 387, sao TBA lại nói là cả Trịnh Đại Phong cũng cảm ơn Thôi đông Sơn nhỉ
10 Tháng tư, 2024 19:19
Xin thêm truyện có nội dung và lối hành văn tương tự truyện kiếm lai.
Truyện này cốt truyện vừa hay mà vừa có nhiều triết lý sống, khác hẳn mấy bộ truyện tu tiên tu võ hiện nay chỉ toàn trang bức chém giết, đọc mà ngán luôn.
10 Tháng tư, 2024 08:05
đọc truyện cũng lâu rồi, lần đầu gặp con truyện mình đọc ưng ý như này. từ nhân vật, dẫn truyện. chắc do bản dịch , không biết sau đọc cv có đọc nổi không vì truyện nói ẩn ý quá
07 Tháng tư, 2024 16:56
đầu truyện trần bình an gửi đi thiện ý, đáp trả lại là con dao đâm vào mạng mình, thậm chí còn bị bồi thêm 1 nhát. đọc đoạn này khó thở thật
05 Tháng tư, 2024 21:11
có chỗ nào tổng hợp đoạn thơ với đạo lý trong truyện không nhỉ.Trước nhớ có đoạn thơ liên quan đến xuân thủy và thu thực hầu tba trên thuyền vượt châu.Nhớ mang máng 4 câu hay mặc dù chưa hiểu lắm.Giờ ngó lại không biết ở đâu.Hình như có câu :sông xuân đá thu,gió xuân lá thu
01 Tháng tư, 2024 03:31
Hóa ra Lý Hi Thánh là chuyển thế sư huynh của Lục Trầm, vậy thân phận cũ chắc là đạo lão nhất rồi.
Còn vụ tranh chữ là sao, Trần Bình An là chuyển thể của ai khác à
21 Tháng ba, 2024 15:12
Hay
15 Tháng ba, 2024 20:15
Làm cách nào để có thể donate cho dịch giả
05 Tháng ba, 2024 20:10
Đọc tầm chương 316 thấy khó chịu quá. Dài dòng văn tự
17 Tháng hai, 2024 12:40
khó hiểu thế là do dốt đấy
13 Tháng hai, 2024 04:34
đkm tác, éo ghi tên nhân vật ra rõ đi,cứ cái gì thiếu niên giày cỏ, phiên vương... 1,2 lần chả sao đằng này cứ mãi vậy. ra vẻ bí ẩn, đọc khó chịu vãi nồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK