Mục lục
[Dịch] Kiếm Lai - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên đường lớn yên tĩnh, cố nhân trùng phùng.

Chủng Thu dường như đã đoán trước Du Chân Ý sẽ tới ngăn cản mình, cũng không ngạc nhiên, cười hỏi:
- Cây quạt bằng ngọc trúc kia làm xong rồi chứ? Dùng nó làm tín vật chưởng môn phái Hồ Sơn tương lai, có cảm thấy hơi mềm yếu không?

Giống như bằng hữu bình thường khách sáo hỏi han, lại giống như người về trong đêm gió tuyết, hỏi: “Có thể uống một chén không?”

Du Chân Ý hỏi:
- Đã ba lần rồi, tại sao?

Đây là đang khởi binh hỏi tội.

Chủng Thu hỏi ngược lại:
- Là muốn hỏi ta tại sao lại cứu Lục Phảng, tại sao lại giúp Trần Bình An kia?

Cặp mắt âm u như đầm sâu của Du Chân Ý có sóng gợn lăn tăn, hiển nhiên là lần đầu tiên thật sự tức giận. Hắn không nói gì, nhưng phi kiếm dưới chân tâm ý liên thông với chủ nhân đã tràn đầy ánh sáng, càng lúc càng tráng lệ mê người, giống như một khối lưu ly từ thiên đình rơi xuống nhân gian.

Chủng Thu liếc nhìn phi kiếm tiên gia dưới chân Du Chân Ý, sau đó dời mắt đi, vẻ mặt tự nhiên nói:
- Không phải ngươi đã biết đáp án rồi sao?

Du Chân Ý khẽ thở dài, trong lòng nổi lên một chút tâm tình tưởng nhớ. Đây không phải là hắn lòng dạ mềm yếu, mà là chuyện đã đến nước này, qua nhiều năm như vậy Chủng Thu vẫn u mê không tỉnh ngộ, hắn cũng đành phải cứng rắn.

Trên giang hồ nói, năm xưa Du chân nhân và Chủng quốc sư trở mặt là vì một cô gái hại nước hại dân, như vậy cũng quá xem thường bọn họ rồi. Thực ra năm đó hai người vừa mới nổi danh trên giang hồ, là do gặp phải một trích tiên nhân nên mỗi người đi một ngả.

Khi ấy Du Chân Ý quyết tâm muốn giết chết trích tiên nhân kia, còn Chủng Thu lại cho rằng đối phương tội không đáng chết, hơn nữa nguy hiểm quá lớn, không cần phải liều lĩnh. Cuối cùng Du Chân Ý vẫn một mình đi ám sát trích tiên nhân, giữa lúc sinh tử, Chủng Thu lại đột nhiên xuất hiện, thay Du Chân Ý ngăn cản một kiếm chí mạng.

Sau đó quả nhiên giống như Đinh Anh đã nói với bọn họ ở nước Nam Uyển, trích tiên nhân vừa bị giết, từ trên người hắn liền rơi xuống hai phần cơ duyên. Đó là một bộ bí tịch tiên gia có thể tu trưởng sinh đại đạo, cùng với một thanh kiếm lưu ly không gì không phá nổi.

Trong mưa to, Du Chân Ý một tay cầm thiên thư vàng ngọc không biết làm bằng chất liệu gì, tay kia cầm kiếm, ngửa mặt lên trời thét dài. Chủng Thu thì ảm đạm rời đi.

Du Chân Ý nhẹ nhàng ném thanh bội kiếm tiên nhân kia tới, nói:
- Hai huynh đệ có thể cùng chung sống chết, cũng phải cùng hưởng phú quý. Chủng Thu ngươi thích đọc sách, về sau quy củ của thiên hạ này, dù là triều đình cao hay giang hồ xa, đều sẽ do ngươi thiết lập. Du Chân Ý ta hướng tới đại đạo bất hủ, tu thành tiên pháp rồi sẽ bảo vệ giúp ngươi. Ta muốn khiến tất cả trích tiên nhân trên đời đều phải cúi đầu nghe lệnh, không dám hoành hành ngang ngược nữa...

Nhưng không đợi Du Chân Ý nói xong, Chủng Thu đã rời khỏi, mặc cho thanh thần binh lợi khí giá trị liên thành kia rơi trong bùn lầy, mặc cho những lời tâm huyết của Du Chân Ý tiêu tan giữa trời mưa lớn.

Lưu Tông đã rời khỏi con đường lớn nát vụn kia, đi qua ngã rẽ, từ xa nhìn thấy cảnh này, lập tức líu lưỡi. Lão do dự một thoáng, vẫn chậm rãi tiến tới, không hề chùn chân, cũng không chờ thời cơ bỏ chạy.

Lưu Tông tin vào lời nói của Trần Bình An, tin rằng “đứa trẻ” ngự kiếm trước mắt, Du đại chân nhân vốn nên đại chiến tám trăm hiệp với Đinh lão ma, sẽ quyết tâm chặn giết Chủng Thu từng là bạn thân. Sở dĩ tin tưởng, là vì trích tiên nhân trẻ tuổi kia có thể khiến Chủng Thu chủ động xuất quyền, giúp hắn củng cố cảnh giới, nhằm ứng phó với đại chiến tiếp theo.

Chủng Thu đối nhân xử thế không bao giờ làm theo ý thích, lời nói và hành động đều có quy tắc riêng.

Ông ta là ngụy quân tử đạo mạo trang nghiêm, hay là kẻ tung hoành ngang dọc mưu nước mưu thiên hạ? Đều không phải. Lưu Tông ở kinh thành nước Nam Uyển nhiều năm như vậy, có thể nói là biết rõ tính cách của Chủng quốc sư như thế nào. Đó là thánh nhân văn học, tông sư võ học chân chính, dùng sức bản thân khiến cho cảnh giới ngoại gia quyền đỉnh cao của thiên hạ này tiến thêm một bậc.

Hơn nữa đối với phân chia chính tà, Chủng Thu nhìn rất thấu triệt. Mấy lần sóng gió ở kinh thành, dư luận triều đình và nghị luận giang hồ đều nghiêng về phía mình, vốn phải chém giết một trận, hả lòng hả dạ, còn tiết kiệm tâm sức. Nhưng đều do Chủng Thu âm thầm kết thúc, xử lý có thể gọi là công chính ôn hòa, khiến Lưu Tông vốn thờ ơ lạnh nhạt cũng phải giơ ngón cái khen một tiếng hào kiệt.

Cho nên khi Trần Bình An nói mình là “người đồng đạo” với Chủng Thu, Lưu Tông liền làm việc nghĩa không chùn bước, quyết định dùng đến thanh đao trong tay áo. Ngoại trừ hai bên hợp ý, cũng là để tranh thủ một đường sinh cơ cho chính mình. Bàn tay của lão giấu trong tay áo, nắm chặt lấy thanh đao kia.

Chủng Thu nhìn đứa trẻ giẫm lên thân kiếm ngự gió đứng yên, khẽ thở dài nói:
- Du Chân Ý, ngươi có nghĩ tới không. Hôm nay ngươi còn khác biệt với những trích tiên nhân kia, nhưng nếu ngươi vẫn tiếp tục đi trên con đường này, sớm muộn có một ngày ngươi sẽ trở thành bọn họ. Lại có một ngày, sẽ có một Triệu Chân Ý, Mã Chân Ý khác tới giết ngươi, cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên.

Du Chân Ý lắc đầu:
- Chủng Thu, ngươi còn không biết, lần này nơi phi thăng vẫn là núi Cổ Ngưu, nhưng nhân số đã thay đổi, không còn là mười người, mà chỉ có ba người. Nhưng ba người này có tư cách chọn ra năm người, ba người và một người trong lịch sử của đất lành Ngẫu Hoa, cùng nhau phi thăng rời khỏi. Có điều chín người kia có thể sẽ biến thành con rối phụ thuộc. Ta đã suy diễn, Đinh Anh, ta, Chu Phì sẽ là ba người có cơ hội phi thăng lớn nhất.

Sau đó Du Chân Ý nói cho Chủng Thu nghe mười người có tên trên bảng cuối cùng, không có Lục Phảng và Đồng Thanh Thanh.

Chủng Thu trực tiếp hỏi một vấn đề mấu chốt nhất:
- Ngươi muốn rời khỏi?

Du Chân Ý lắc đầu nói:
- Đương nhiên là không. Trước khi tiếng trống thứ ba vang lên, ta sẽ không lên núi Cổ Ngưu, tự động từ bỏ cơ hội phi thăng kia, giống như võ nhân điên Chu Liễm năm xưa. Nhưng hắn là vì có thể lần thứ hai dùng thân xác phi thăng, còn ta là muốn chứng minh với ngươi, năm xưa giết chết trích tiên nhân kia, Du Chân Ý ta đã đúng, Chủng Thu ngươi đã sai. Ta muốn khi mình còn ở trên đời một ngày, nhân gian này sẽ an ổn một ngày. Chủng Thu ngươi khâu khâu vá vá không hề có ý nghĩa.

Những lời này rất cao xa, nhưng Du Chân Ý lại nói rất hời hợt.

Chủng Thu cười nói:
- Chí không cùng, đạo không hợp.

Du Chân Ý chậm rãi nói:
- Bây giờ ngươi còn một cơ hội cuối cùng, hợp sức với ta giết chết trích tiên nhân Chu Phì, Đinh Anh sẽ không ngăn cản. Đến lúc đó ngươi có thể sống tới cuối cùng, còn như có muốn đi lên núi Cổ Ngưu phi thăng hay không thì tùy ngươi.

Chủng Thu hỏi:
- Như vậy đám người còn lại trên bảng sẽ do ai giết? Là ngươi hay Đinh Anh? Có một số cũng không phải là trích tiên nhân.

Hai người vẫn luôn giống như ông nói gà bà nói vịt, mỗi người nói chuyện riêng của mình.

Du Chân Ý giận tím mặt:
- Người khác nói những lời ngu xuẩn này, ta chỉ xem là ý kiến của thôn phụ, cũng lười tranh cãi. Nhưng Chủng Thu ngươi là quốc sư nước Nam Uyển, chẳng lẽ không biết thế gian nào có cục diện hỗn loạn mà không có người chết oan?

Chủng Thu cười gật đầu:
- Ta đương nhiên biết, những năm qua ta cũng đã làm rất nhiều chuyện cho nước Nam Uyển. Nhưng bây giờ ta chỉ hỏi Du Chân Ý ngươi, không phải hỏi cục diện hỗn loạn ngàn năm chưa có, không phải hỏi thiên hạ này, không phải hỏi đất lành Ngẫu Hoa của trích tiên nhân. Ta chỉ đang hỏi ngươi, Du Chân Ý của huyện thành Thu Lan quận Trác nước Tùng Lại.

Du Chân Ý cười nhạt nói:
- Ngu xuẩn không tỉnh ngộ. Từ nhỏ tính cách của Chủng Thu ngươi đã như vậy, có đọc nhiều sách, có luyện nhiều quyền, cũng vẫn là đá hôi trong nhà xí.

Chủng Thu cười cười:
- Du Chân Ý ngươi lại thay đổi rất nhiều.

Lưu Tông nghe đến kinh hồn bạt vía. Lão thật sự sợ Chủng Thu gật đầu đáp ứng, quay lại hợp sức với Du Chân Ý, giết chết bốn người trên bảng gồm cả mình, vậy không phải giống như giết gà sao? Ngoại trừ Du Chân Ý đã đạt đến siêu phàm, Chủng Thu còn là đầu sỏ của nước Nam Uyển. Cho dù Lưu Tông lão hợp sức với Trình Nguyên Sơn, Đường Thiết Ý, Vân Nê hòa thượng, vẫn như cũ không có phần thắng.

May mắn Chủng Thu không hổ là quốc sư khiến Lưu Tông bội phục.

Lúc này Chủng Thu ngẩng đầu nhìn về hướng quê nhà, có phần thương cảm nói:
- Nói nhiều như vậy, chẳng qua là ngươi muốn tìm lý do để giết ta một cách yên lòng yên dạ mà thôi. Điểm này trước giờ lại không thay đổi.

Du Chân Ý đứng trên phi kiếm. Chủng Thu không quay đầu, cười lớn nói:
- Lưu Tông, làm hàng xóm ở kinh sư này nhiều năm như vậy, cũng chưa từng tới nhà nói chuyện. Không phải xem thường Ma Đao Nhân ngươi, chỉ là quân tử kết giao nhạt như nước mà thôi. Chủng Thu ta sẽ xuất quyền trước, ngươi ở bên cạnh áp trận. Nếu như thắng bại chênh lệch, ngươi có thể chạy được thì chạy, trực tiếp đi tìm Vân Nê hòa thượng, không cần cảm thấy mất mặt.

Lưu Tông ngẩn người, lẩm bẩm nói:
- Mẹ nó, không hổ là Chủng quốc sư, vỗ mông ngựa như vậy khiến Lưu lão nhi ta thoải mái, thoải mái.

Làm bạn với người tuyệt diệu, cũng giống như bợm nhậu được uống rượu ngon, nào có khả năng tỉnh táo, nào có đạo lý không say?

Lưu Tông không sợ chết nhưng cũng không bao giờ tìm chết, lúc này lại bước ra một bước. Chết thì chết vậy, say chết cho xong.

Thân thể Du Chân Ý hơi nghiêng tới trước lướt ra, hai chân nhẹ nhàng đáp xuống đường, vung tay áo nhẹ giọng nói:
- Đi.

Thanh phi kiếm sau người ánh sáng trong vắt như lưu ly, vẽ ra một vòng cung to lớn, phá tường bay đi, lại phá tường bay vào, nhanh như tia chớp. Nó một lần nữa xuất hiện trên con đường này, vừa lúc vòng qua Chủng Thu, bay thẳng đến Lưu Tông phía sau.

Du Chân Ý giống như dạo chơi trong sân, giơ hai tay lên lắc lư, sau đó đặt ở sau người, cười nói:
- Chủng Thu, không phải ngươi được khen là “nắm tay đệ nhất thiên hạ” sao? Tới đây, ta không đánh trả, ngươi cứ việc xuất quyền.

Chủng Thu gật đầu, sau đó đột nhiên hỏi:
- Có thể ra ngoài thành đánh một trận không?

Du Chân Ý cười nói:
- Chủng đại quốc sư, ngươi không cần lo lắng ảnh hưởng đến người vô tội, ngươi vốn không có bản lĩnh này.

Chủng Thu bật cười. Gã này tu tiên vấn đạo, cuối cùng lại biến thành một thằng nhóc giọng điệu lớn như vậy. Chủng Thu lão thật muốn lãnh giáo thử cái gọi là thần thông của tiên nhân.

Hai tay Du Chân Ý đặt sau người, ra hiệu cho Chủng Thu có thể dốc sức xuất quyền. Chẳng những như vậy, mũi chân của hắn còn nhún một cái, lơ lửng trên không, đứng ngang người với Chủng Thu, để Chủng Thu có thể thuận lợi xuất quyền.

Chủng Thu thấy vậy cũng không nổi nóng, ngược lại vẻ mặt càng nghiêm túc.

Một quyền đánh ra, dừng lại trước gương mặt trẻ con của Du Chân Ý ba thước. Một quyền kia chỉ có thể tiến lên từng tấc, cực kỳ chậm chạp, giống như ông lão leo núi, bước chân khó khăn.

Hai người chỉ cách nhau ba thước ngắn ngủi, nhưng lại khác biệt như trời và đất.

Hai tay Du Chân Ý đặt sau người, khẽ lắc đầu, ánh mắt tràn đầy thương hại:
- Không ngờ Chủng Thu cũng chỉ như vậy.

---------

Cho đến khi Đinh Anh xuất hiện, muốn đặt dấu chấm hết cho cục diện hỗn loạn này, Phấn Kim Cương Mã Tuyên vẫn không có động tĩnh. Cho dù mấy vị tông sư Đường Thiết Ý, Trình Nguyên Sơn, Chu Phì đã lần lượt rời đi, Mã Tuyên vẫn nằm yên tại chỗ.

Giang hồ chính là như vậy, nước sâu hay cạn đều có thể dìm chết người. Huống hồ châm ngôn còn nói, người bơi giỏi cũng sẽ chết đuối.

Cái mạng này của Mã Tuyên thực ra rất đáng giá, vốn hơn xa năm trăm lượng vàng. Trong võ lâm của đất lành Ngẫu Hoa, số vàng này chỉ có thể mua mạng của cao thủ hạng hai, hoặc là một vị quan phụ mẫu mà thôi.

Trần Bình An nhìn như đã thoát khỏi hiểm cảnh lâm vào trùng vây, chỉ đối diện với một mình Đinh Anh, một người mà thôi, nhưng lòng bàn tay của hắn lại đổ mồ hôi. Chuyện này không liên quan gì đến can đảm và tâm cảnh, mà là do sau khi Đinh Anh xuất hiện, sát ý quá nồng nặc. Tránh né nguy hiểm là bản năng của con người, nhưng nếu có thể vượt khó tiến lên, đó mới là rèn luyện võ đạo thật sự.

Đinh Anh khó đối phó thế nào, chỉ cần nhìn phi kiếm Mười Lăm giữa hai ngón tay lão thì sẽ biết. Lão mỉm cười nói:
- Đây chính là phi kiếm bản mệnh của trích tiên nhân đúng không? Quả nhiên rất mới mẻ, chắc là lần đầu tiên xuất hiện ở đất lành Ngẫu Hoa. Hơn nữa dùng thân thể và hồn phách hoàn chỉnh tiến vào nơi này cũng rất hiếm thấy, chẳng trách ngươi lại gây ra nhiều bất ngờ như vậy. Nhưng không sao, bởi vì đất lành Ngẫu Hoa còn có Đinh Anh ta.

Trần Bình An không chần chừ, nhổ ra một ngụm khí đục, sau đó bày ra thế quyền Vân Chưng Đại Trạch Thức.

Đinh Anh nhìn quanh, hai ngón tay phải tiếp tục giam cầm Mười Lăm, sau đó chìa tay trái tới trước:
- Nói chuyện cả buổi, cũng nên động thủ rồi. Ta muốn thử xem có thể dùng một tay giết ngươi hay không.

Lão liếc nhìn thế quyền của Trần Bình An, lắc đầu nói:
- Khuyên ngươi nên đổi một thế quyền khác có lợi cho tấn công đi, ta rất muốn nhìn thấy những võ học khiến người ta sáng mắt. Bằng không nếu để ta chiếm được tiên cơ, giống như thế quyền lúc trước ngươi đánh lui Lục Phảng và Chủng Thu, ngươi sẽ không còn sức đánh trả.

Lão lại mỉm cười vẫy tay với Trần Bình An:
- Ban nãy ngươi nhiều nhất chỉ đánh tới mười quyền, nhất định có thể thêm nữa. Ta rất tò mò, tối đa có thể đánh được mấy quyền? Ngươi cứ yên tâm thi triển, ta sẽ tiếp hết.

Trần Bình An quả thật đổi thành thế quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức, khí thế trên người lập tức từ núi cao thành lớn chuyển sang thủy triều kỵ binh.

Đinh Anh cười gật đầu, vẫn dùng một tay kiềm chế Mười Lăm, chỉ dùng một tay nghênh địch:
- Tới!

Trong nháy mắt, chỉ thấy con đường mà Trần Bình An đang đứng bỗng xuất hiện một cái hố to lớn phạm vi mấy trượngh, mà bộ áo bào trắng kia lại biến mất không còn thấy.

Đinh Anh gật đầu. Thật nhanh, chẳng trách Lục Phảng đã tiến vào cấp bậc ngự kiếm nửa bước lại chật vật như vậy.

Lão dùng lòng bàn tay ngăn cản nắm tay của Trần Bình An, đang muốn siết lại, quyền kình bỗng nhiên thả lỏng, quyền thứ hai đã đánh vào sườn của lão.

Trong lòng Đinh Anh biết rõ, nếu đúng như mình suy đoán, quyền chiêu này sẽ là từng quyền tiến dần, tốc độ, kình lực, thần ý đều như vậy. Chỗ tài tình nhất là từng quyền nối tiếp, không thể tránh né, chỉ có thể đón đỡ. Thoạt nhìn chỉ là một ngọn núi nhỏ, nhưng nếu có tiên nhân dùng thần thông vén đất ngàn vạn dặm, sẽ phát hiện ngọn núi không nổi bật này lại có “dòng dõi”, nghiễm nhiên là núi tổ của thiên hạ.

Tám quyền đầu tiên, bước chân của Đinh Anh không hề di động, mỗi lần đều vừa khéo dùng lòng bàn tay ngăn cản đối phương. Xung quanh người giống như có một con giao long trắng như tuyết bay lượn, không thấy bóng người.

Quyền thứ chín, Đinh Anh lùi lại một bước, vẫn dùng lòng bàn tay ngăn cản. Nhìn như động tác đơn giản, nhưng lại ẩn chứa tinh túy của chín loại võ học mà lão thu thập được từ những tông môn bang phái ở đất lành Ngẫu Hoa.

Những võ học bất truyền này đến từ nhà Kính Tâm vốn giống như vườn hoa của lão, phái Hồ Sơn của Du Chân Ý, quyền pháp mà Chủng Thu truyền thụ cho đệ tử chính thống, đỉnh Điểu Khám và cung Xuân Triều, cùng với Tuyết Băng Thức trong thương thuật của Trình Nguyên Sơn, Bát Tý Thần Linh Tiết Uyên... Đinh Anh dùng nhiều biện pháp lấy được tới tay, sau đó biến thành cho mình sử dụng.

Có một số võ học đã tới đỉnh điểm, sẽ giữ y nguyên. Cũng có một số vẫn còn khả năng phát triển, trong lúc rãnh rỗi Đinh Anh sẽ giúp hoàn thiện một chút.

Quyền thứ mười, Đinh Anh dịch ngang mấy bước, nhưng vẫn nhàn hạ thoải mái cười nói:
- Quyền pháp này của ngươi, khiếm khuyết duy nhất chính là đi theo con đường thương địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Ta lại muốn xem thử ngươi có thể chịu được bao nhiêu quyền, một quyền cuối cùng rốt cuộc lợi hại đến đâu.

Trần Bình An tiếp tục xuất quyền, tâm như chìm vào đáy giếng cổ.

Trận chiến này không có người xem, bởi vì không dám.

Đinh lão ma nổi tiếng là thích hành hạ người đứng ngoài quan sát. Những kẻ không sợ chết các ngươi, thích đứng ngoài cuộc đúng không, thích ở bên cạnh chỉ chỉ trỏ trỏ vỗ tay khen hay đúng không, thích lộ vẻ kinh ngạc giống như gặp quỷ ban ngày đúng không, vậy thì ta sẽ dùng một chưởng đánh cho các ngươi thành thịt vụn.

Cho nên sư phụ giống như khỉ gầy của thái tử Ngụy Diễn, vừa chạy tới không bao lâu, vốn đang nấp ở phía xa, sau khi nhìn thấy Đinh lão ma tự mình ra tay thì lập tức rút lui.

Nhưng Đinh Anh dù sao cũng chỉ một người. Những nhân vật trên đỉnh núi khác như Chủng Thu, Du Chân Ý, mặc dù cũng không thích người khác đứng xem, nhưng thông thường đều mặc kệ.

Quan sát cao thủ hạng hai chém giết sinh tử là kiêng kị của người trong võ lâm, bởi vì không ai muốn bản lĩnh áp đáy hòm của mình bị người ngoài nhìn thấy. Đông người lắm miệng, một truyền mười, mười truyền trăm, người đi đường đều biết, sao còn gọi là bản lĩnh áp đáy hòm được nữa? Giang hồ nói lớn không lớn, nhất là sau khi bước vào tông sư hạng nhất, giang hồ sẽ càng nhỏ hơn.

Khoảng cách giữa hai bên vẫn luôn duy trì trong hai cánh tay. Nhưng quyền thứ mười một, Đinh Anh giống như đã nếm được sự lợi hại của Thần Nhân Lôi Cổ Thức, không biết vô tình hay cố ý kéo giãn khoảng cách, bị một quyền đánh lui ra hơn một trượng.

Lúc trước Lục Phảng bị mười quyền đánh trọng thương, là do vội vàng không kịp ứng phó, còn Đinh Anh ngay từ đầu đã thủ thế chờ đợi. Ngoài ra Lục Phảng một lòng tu luyện kiếm thuật, công phu chỉ ở trên kiếm, thân thể kém xa so với Đinh Anh. Lục Phảng chịu mười quyền của Trần Bình An, giống như một đội bộ binh gặp phải một đội kỵ binh tinh nhuệ trên đồng trống, dĩ nhiên là dễ dàng sụp đổ.

Mà cùng là mười quyền, Đinh Anh lại chiếm cứ tường cao thành lớn, binh lực hùng hậu. Cho nên không phải là Lục Phảng và Đinh Anh chênh lệch một trời một vực. Suy cho cùng, Đinh Anh ứng phó ung dung như vậy, còn là nhờ vết xe đổ của Lục Phảng và Chủng Thu.

Sau mười một quyền, Đinh Anh đứng cách xa một trượng. Thừa dịp quyền tiếp theo chưa đến, lão đột nhiên rung tay áo, chấn tan kình lực quanh quẩn ở lòng bàn tay. Lão hài hước nói:
- Thêm ba bốn quyền nữa, e rằng ta phải chịu một chút thương thế rồi.

Quyền thứ mười hai đã tới trước mặt. Đinh Anh lần đầu tiên ra tay, đấu một quyền với Thần Nhân Lôi Cổ Thức của Trần Bình An.

Trần Bình An lùi lại mấy bước, nhưng sự huyền diệu của Thần Nhân Lôi Cổ Thức đã được thể hiện hoàn toàn. Hắn dùng quỹ tích vượt qua lẽ thường, dùng tốc độ nhanh hơn đánh ra quyền thứ mười ba. Đinh Anh không kịp xuất quyền, đành phải giống như đi sau giơ khuỷu tay lên chắn ở trước người. Khuỷu tay đập vào ngực, Đinh Anh bay ngược ra ngoài, nhưng chân khí trong trường bào tỏa ra đã giúp hóa giải hơn nửa kình lực.

Trong lúc cấp bách, phát giác được đối thủ dường như hơi chậm lại, Đinh Anh liền nheo mắt, thân hình trượt ngược ra ngoài. Khi đón đỡ quyền thứ mười bốn, lão mỉm cười nói:
- Lúc trước ở chỗ của ngươi, có một vật nhỏ tinh nghịch không biết sống chết, muốn lén lút mang theo phi kiếm độn thổ tới tìm ngươi, cuối cùng bị ta phát hiện. Không biết có phải bị chấn chết hay ngạt chết dưới lòng đất rồi hay không.

Quả nhiên, Trần Bình An mặc dù đã phát giác, nhưng vẫn không dừng tay, quyền thứ mười lăm nhanh chóng đánh tới.

Đinh Anh một lần nữa lùi lại, hai ngón tay kẹp phi kiếm Mười Lăm khẽ run lên.

Lão không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, chỉ là không lộ ra ngoài. Vị Đinh lão ma đã ngồi trên bảo tọa đệ nhất sáu mươi năm này, nhìn như tự phụ kiêu căng, thực ra sâu trong lòng càng muốn lấy được tinh túy của một quyền này hơn bất cứ ai. Rất có khả năng, ngộ được một quyền này sẽ khiến lão càng nắm chắc hoàn thành mộng tưởng, lay chuyển thiên đạo của vùng trời đất này.

Đinh Anh không quan tâm nói chuyện sẽ khiến chân khí trên người trôi đi thật nhanh, mỉm cười nói:
- Bốn cái đầu lúc trước, là ta bảo Nha Nhi và Chu Sĩ xách ra cho ngươi xem. Nếu như ta không nhớ sai, đứa trẻ kia tên là Tào Tình Lãng, hắn gặp phải trích tiên nhân như ngươi đúng là bất hạnh.

Cho dù không thấy rõ nét mặt của Trần Bình An, nhưng Đinh Anh có thể cảm nhận được rõ ràng “một điểm” sát ý của đối phương. Không phải tức giận, thậm chí không phải là loại sát ý điên cuồng tràn ra, mà là bị áp chế thành một sợi tơ nhỏ, sau đó vo lại thành một hạt.

Đúng là thú vị. Theo Đinh Anh thấy, tâm cảnh của người này là đặc biệt nhất trong số những trích tiên nhân bị mình giết chết.

Sở học của Đinh Anh hỗn tạp, không có sách nào không xem, đã từng đọc được một đoạn văn trong một quyển điển tịch Đạo gia: “Đi ở trong nước, không tránh giao long, đây là cái dũng của người chèo thuyền. Đi trong rừng núi, không sợ lang sói, đây là cái dũng của tiều phu thợ săn. Dao sắc đưa ra trước người, xem chết như sống, đây là cái dũng của hào kiệt. Biết rõ sức người có lúc cạn, gặp đại nạn mà vẫn ung dung, đây mới là cái dũng của thánh nhân.”

Muốn ung dung, trước tiên cần phải tâm định. Thế nào là sức người có lúc cạn? Chính là giống như Trần Bình An trước mắt, hắn cho rằng gia đình trong viện nhỏ đã chết hết, vật nhỏ kia có thể cũng đã chết. Dưới tiền đề này, tất cả áy náy hối hận đều là vô nghĩa, chỉ sẽ tự tìm đường chết. Chỉ có dụng tâm chuyên tâm, hơn nữa sau khi biết rõ thì phải làm được, biết đã không dễ làm càng khó.

Trần Bình An không khiến cho Đinh Anh thất vọng, xuất quyền không hề chần chừ, không hề bó tay bó chân nào. Vừa lúc trái ngược, cho dù biết rõ mỗi quyền sẽ khiến Đinh Anh hiểu rõ Thần Nhân Lôi Cổ Thức hơn, hắn vẫn xuất quyền không hề chùn bước.

Thương địch một ngàn tự tổn tám trăm, hoặc là Đinh Anh chết dưới quyền của mình, hoặc là kinh mạch của mình đứt ra từng khúc, thần hồn sụp đổ, máu thịt tan vỡ, đường đường chính chính chết trong quá trình đánh ra một quyền Thần Nhân Lôi Cổ Thức cuối cùng.

Quyền thứ mười sáu.

Đinh Anh khẽ gật đầu, thoải mái cười lớn. Chỉ thấy trong chiếc mũ hoa sen màu bạc kia, có ánh sáng như thác nước trút xuống, trải khắp toàn thân. Lần này lão chỉ lui ba bước, lông tóc không tổn hao gì.

Trần Bình An thu quyền, mượn thế một quyền phản chấn lướt về sau mấy trượng, đứng lại giơ cánh tay lên, dùng mu bàn tay lau máu tươi.

Đinh Anh hoàn toàn không có ý định chuyển sang tấn công, cười hỏi:
- Sao không xuất quyền nữa? Nhìn tình trạng của ngươi, ít nhất còn có thể chịu được hai quyền.

Lão giơ tay phải lên:
- Sao không nghĩ tới, biết đâu thêm một hai quyền, sẽ có thể đánh cho ta buông hai ngón tay ra?

Lão thở dài, hơi nuối tiếc. Nếu như không dùng đến chiếc mũ hoa sen kia, trực giác nói cho lão biết sẽ gặp nguy hiểm, rất có thể cả hai đều bị thương. Nhưng không cần mọi chuyện đều cầu toàn, mười mấy quyền này đã đủ cho lão suy ngẫm nghiên cứu rồi.

Lão nhìn ra được, quyền chiêu này đã là sát lực mạnh nhất của tên trích tiên nhân trẻ tuổi kia. Lão cảm thấy đã đủ, kế tiếp nên làm chuyện chính rồi.

Trần Bình An nhìn quanh. Tất cả đều lạ lẫm như vậy.

Nhưng bởi vì như thế, hắn mới cảm thấy sự bất bình trong lòng gần như muốn nổ tung. Giống như lúc thiếu niên, sau khi nhìn thấy Lưu Tiện Dương nằm trên giường bệnh, hắn yên lặng đi đến cầu mái che.

Loại cảm giác tuyệt vọng đó, cho dù đã qua nhiều năm, đi đường xa như vậy, luyện nhiều quyền như vậy, ký ức vẫn giống như còn mới. Trời lớn đất lớn, một thân một mình, sau đó gặp phải một cái hố lớn, ngươi làm thế nào cũng không vượt qua được. Chỉ đành uất ức chết, hoặc là tìm chết, còn có thể làm gì?

Vào giây phút này, hồ lô nuôi kiếm bên hông vẫn giống như bị niêm phong, Mùng Một không thể rời khỏi. Bộ pháp bào Kim Lễ trên người vẫn im ắng. Còn Mười Lăm vừa là phi kiếm vừa là vật một tấc, vẫn luôn bị Đinh Anh trói buộc giữa hai ngón tay.

May mà Trần Bình An đã không phải là học đồ lò gốm năm xưa, hắn nhổ ra một ngụm máu:
- Có phải ngươi đã quên mất một thứ không?

Đinh Anh cười ha hả nói:
- Ngươi muốn nói tới thanh kiếm trên bàn kia? Ngươi muốn đi lấy nó rồi chém giết với ta? Nhưng dưới mí mắt của ta, ngươi cho rằng mình có thể đến đó sao?

Lão tự hỏi tự đáp, lắc đầu nói:
- Chỉ cần ta không cho ngươi đi, ngươi sẽ không đi ra được mười trượng. Ta đã có thể xác định, ngươi chỉ là một tên võ phu thuần túy trong số trích tiên nhân, không phải kiếm tu, nếu không ta sẽ không nhốt được thanh phi kiếm nho nhỏ này.

Trần Bình An nhếch miệng, liếc nhìn mũ đạo trên đầu Đinh Anh:
- Thiên thời địa lợi nhân hòa đều bị ngươi chiếm hết, có phải rất sảng khoái không?

Đinh Anh nheo mắt lại, sát ý thâm trầm:
- Hả? Thằng nhóc, không phục à? Nhưng ngươi có thể làm gì?

- Ban nãy ngươi nói chữ gì ấy nhỉ, “tới”?
Trần Bình An giơ ngang một cánh tay:
- Đúng không?

Đinh Anh im lặng không trả lời, chỉ cười lạnh, nghĩ thầm trích tiên nhân khác thường này nhất định là muốn vùng vẫy lúc sắp chết, cứ bình tĩnh theo dõi biến hóa là được.

Trong lòng Trần Bình An mặc niệm: “Kiếm tới!”

Trong phòng bên của ngôi viện kia, thanh Trường Khí chỉ riêng kiếm khí đã nặng đến mấy chục cân, trong nháy mắt ra khỏi vỏ. Giống như men theo dấu chân lần cuối Trần Bình An ra cửa, lại giống như đang thị uy với vùng trời đất này, trường kiếm hóa thành một cầu vồng trắng phá vỡ cửa sổ, rời khỏi ngôi viện, đi tới con ngõ, lướt qua con ngõ, tiến vào đường lớn, bay sát qua vai Đinh Anh. Vừa quanh co ngoằn ngoèo, cũng vừa một đường thẳng tắp, lại không hề có dấu hiệu tiêu tan.

Khi Trần Bình An đưa tay cầm lấy thanh Trường Khí kia, thân kiếm như sương tuyết, kiếm khí như cầu vồng trắng, trường bào càng trắng hơn tuyết.

Tại nhân gian này, trong một cánh tay Trần vô địch.

Ngoài một cánh tay, còn có một kiếm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
huio
15 Tháng sáu, 2024 21:46
đói thuốc ad ơi cầu bạo chương:)))))
xxleminhxx
03 Tháng sáu, 2024 12:55
cmn, đọc bao nhiêu lần cứ đến đoạn Tề tiên sinh múa quyền lần cuối vs TBA ta lại ko cầm lòng đc :(( sao lại ra đi quyết liệt như vậy chứ
Alexbui2112
25 Tháng năm, 2024 14:20
Dịch giả dịch rất hay có tâm, bộ này mà không dịch thì đọc rất đau đầu. Lần nữa cảm ơn dịch giả
darlenenhi2110
24 Tháng năm, 2024 14:35
Mong dịch giả sớm bạo chương T.T
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:41
câu chữ kéo chữ quá mệt: "Lúc này một thân hình cao gầy từ ngõ nhỏ đi ra, đứng ở bên cạnh thiếu nữ. Tỳ nữ Trĩ Khuê quay đầu sang, không nói lời nào chỉ đi về phía trước. Người nọ liền xoay người sánh vai đi cùng cô trong ngõ Nê Bình, đó là thầy giáo dạy học Tề Tĩnh Xuân, người có học thức duy nhất trong trấn nhỏ, môn sinh Nho gia hợp tiêu chuẩn." chỗ này nói là thầy giáo tề Tĩnh Xuân thì được rồi thêm 1 dòng nữa mệt vãi
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:37
thần thần bí bí khó chịu cực kỳ xem xong chương 14 mới đỡ hơn 1 chút
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:30
tại sao Trần Bình An nghe đạo sĩ nói không thể nhờ Trĩ Khuê giúp cô gái áo đen thay quần áo thì không hỏi lại hay cự tuyệt chắc ko phải háo sắc nổi lên a
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 22:24
nhiều chỗ viết cực kỳ dài dòng không cần thết
P.T.V
16 Tháng năm, 2024 21:46
viết thần thần bí bí đọc mệt chết được nhưng thấy bình luận khen nhiều nên mình ráng đọc thêm 1 chút
darlenenhi2110
14 Tháng năm, 2024 10:34
Mình có thể donate trực tiếp để ủng hộ dịch giả sớm ra chương bằng cách nào không?
Hieu Le
23 Tháng tư, 2024 18:23
Ra chap mới nhanh ae ơi , đọc k dịch k hiểu nổi
vtquang209
22 Tháng tư, 2024 15:05
Truyện ra chap mới lâu quá nhỉ
dongtqhk2003
14 Tháng tư, 2024 08:36
đầu truyện mình cảm thấy main khác main bình thường nên đọc khá thích nhân vật đó. Sau không ưng lắm, mỗi tội truyện hay lại không chỉ ở nvc
ghost03
13 Tháng tư, 2024 01:53
chắc là do TĐS giúp giải quyết xác của ĐM, người TBA với TĐP chắc chắn là không ưa
Rangnarok
11 Tháng tư, 2024 07:04
chương mới nhất 387, sao TBA lại nói là cả Trịnh Đại Phong cũng cảm ơn Thôi đông Sơn nhỉ
thuanz1997
10 Tháng tư, 2024 19:19
Xin thêm truyện có nội dung và lối hành văn tương tự truyện kiếm lai. Truyện này cốt truyện vừa hay mà vừa có nhiều triết lý sống, khác hẳn mấy bộ truyện tu tiên tu võ hiện nay chỉ toàn trang bức chém giết, đọc mà ngán luôn.
dongtqhk2003
10 Tháng tư, 2024 08:05
đọc truyện cũng lâu rồi, lần đầu gặp con truyện mình đọc ưng ý như này. từ nhân vật, dẫn truyện. chắc do bản dịch , không biết sau đọc cv có đọc nổi không vì truyện nói ẩn ý quá
dongtqhk2003
07 Tháng tư, 2024 16:56
đầu truyện trần bình an gửi đi thiện ý, đáp trả lại là con dao đâm vào mạng mình, thậm chí còn bị bồi thêm 1 nhát. đọc đoạn này khó thở thật
truongcp9009
05 Tháng tư, 2024 21:11
có chỗ nào tổng hợp đoạn thơ với đạo lý trong truyện không nhỉ.Trước nhớ có đoạn thơ liên quan đến xuân thủy và thu thực hầu tba trên thuyền vượt châu.Nhớ mang máng 4 câu hay mặc dù chưa hiểu lắm.Giờ ngó lại không biết ở đâu.Hình như có câu :sông xuân đá thu,gió xuân lá thu
thuanz1997
01 Tháng tư, 2024 03:31
Hóa ra Lý Hi Thánh là chuyển thế sư huynh của Lục Trầm, vậy thân phận cũ chắc là đạo lão nhất rồi. Còn vụ tranh chữ là sao, Trần Bình An là chuyển thể của ai khác à
Nhatkiemchungtinh
21 Tháng ba, 2024 15:12
Hay
dohangocanh
15 Tháng ba, 2024 20:15
Làm cách nào để có thể donate cho dịch giả
Hieu Le
05 Tháng ba, 2024 20:10
Đọc tầm chương 316 thấy khó chịu quá. Dài dòng văn tự
truongcp9009
17 Tháng hai, 2024 12:40
khó hiểu thế là do dốt đấy
Hieu Le
13 Tháng hai, 2024 04:34
đkm tác, éo ghi tên nhân vật ra rõ đi,cứ cái gì thiếu niên giày cỏ, phiên vương... 1,2 lần chả sao đằng này cứ mãi vậy. ra vẻ bí ẩn, đọc khó chịu vãi nồi
BÌNH LUẬN FACEBOOK