Mục lục
Tận thế Tân Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Tốc độ của chiếc xe máy rất nhanh, dọc theo đường đi khoảng mười phút nhưng Ngô Minh không thấy có dấu hiệu đánh nhau, điều này càng khiến Ngô Minh lo lắng hơn.

  Thành thật mà nói, Quách Ngọc Cường và Dư lão hán không có quan hệ gì với Ngô Minh, vì vậy Ngô Minh có thể không cần quan tâm đến tính mạng của bọn họ. Ngay cả khi ở thế giới cũ chủ trương văn minh thì vẫn có những người già ngã xuống đất không ai đỡ, nhìn thấy người nhảy xuống sông khối người ở một bên xem náo nhiệt, có quá nhiều chuyện như vậy.

  Cũng giống như những người đó, Ngô Minh có thể tìm ra hàng trăm lý do để thoái thác, nhưng vấn đề duy nhất là không ai có thể lừa dối chính bản thân.

  Đúng và sai, thiện và ác, dù người khác có nói gì cao siêu hợp lý đến đâu cũng là vô nghĩa, chỉ có bạn là người hiểu rõ nhất.

  Cái gọi là 'không thẹn với lương tâm' chính là đạo lý này.

  Ngô Minh đã giết người, giống như ba người vừa rồi, Ngô Minh sẽ không phủ nhận, cũng sẽ không cảm thấy mình làm sai, đó là bởi vì hắn giết người có lý do. Tương tự, Ngô Minh cũng đã từng cứu người, bởi vì anh ta tin rằng phải cứu một số người, cho dù đó là đồng nghiệp Lý Hạ hay bằng hữu Lưu Bân, người đã gặp ở kiếp trước, hay Quách Ngọc Cường, người duy nhất chỉ quen nhau có một ngày, đối với Ngô Minh, thế là đủ.

  Ngoài ra, Ngô Minh cũng cảm thấy nếu không phải vì mình gióng trống khua chiên bán Giác ngưu thì sẽ không bị nhắm tới, Dư lão hán và Quách Ngọc Cường chắc chắn sẽ không bị liên lụy, Ngô Minh không thể nào tìm lý do thoái thác.

  Cuối cùng, Ngô Minh cũng nhìn thấy nơi tập kết nhỏ mà mình ở một đêm qua, nhưng chỉ cách đó trăm mét Ngô Minh đã ngửi thấy mùi máu tanh từ trong gió.

  Giờ phút này, sắc mặt của Ngô Minh trầm như nước.

  “A mỗ, đi ra!” Ngô Minh nhẹ nhàng gọi một tiếng, A mỗ trong Tạp phiến bay ra ngoài, vỗ cánh bay về phía trước, Ngô Minh lấy ra thẻ bài 'Phế thổ quân đao' và hiện thực hóa nó, sau đó tăng tốc xe máy chạy hết ga.

  Khi đến nơi, Ngô Minh đã giận dữ khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

  Anh nhìn thấy người thanh niên tươi cười chào đón anh ngày hôm qua, giờ đang nằm trên vũng máu.

  Anh nhìn thấy những người phụ nữ tốt bụng, giản dị hôm qua nấu canh thịt, giờ họ trần truồng nằm trên mặt đất, cả người đều tắt thở.

  Ngô Minh cũng nhìn thấy Quách Hạo gọi mình bằng chú, cậu bé đang nằm trên mặt đất với hai lỗ đạn sau lưng, bên cạnh Quách Hạo là thi thể của một bé gái bốn hoặc năm tuổi.

  Vào lúc này, ngay cả Ngô Minh, người đã trải qua hai thảm họa ngày tận thế và vô số nguy hiểm, trái tim của anh ta cũng chùng xuống.

  Cô bé nói lời cảm ơn chú khi nhận bát canh thịt, cô bé chào tạm biệt với giọng điệu trong sáng khi anh ra đi, hiện giờ đang nằm đó, trên người cũng có vài vết đạn, máu tươi nhiễm hồng chiếc váy kẻ sọc của cô bé.

  “Chú, mẹ nói bên ngoài có quái vật ăn thịt người nên chú phải cẩn thận, chú ý an toàn!”

  Giọng nói dịu dàng văng vẳng bên tai, quanh quẩn không tiêu tan, Ngô Minh lúc này trên mặt không có một tia biểu tình, cũng không phân biệt được vui mừng hay tức giận, đương nhiên nếu là người quen thuộc với Ngô Minh, chẳng hạn như Lý Hạ, nhất định phải biết đại sự không ổn, Ngô Minh chỉ có biểu hiện này khi anh ấy cực kỳ tức giận.

  Ngô Minh cũng tìm thấy thi thể của đám người Dư lão hán. Cái đầu của ông già phàn nàn bị đập ra làm đôi. Quách Ngọc Cường ngã trên đường đến chỗ con trai của mình. Về phần Bằng Phong, anh chàng này khoe khoang về việc con gái mình xinh đẹp và dễ thương chết cách đó năm mươi mét, cổ bị ai đó cắt làm đôi. Đánh giá từ vị trí, có lẽ ra anh ta là người bị giết đầu tiên.

  Người đàn ông trung niên hói đầu trông có vẻ sợ hãi và không cam lòng,
dường như muốn quay lại và bảo vệ con gái của mình.

  Đương nhiên, mọi thứ có giá trị đều bị cướp đi, súng trường, đạn, lương thực, thuốc men, lông thú, thậm chí cả áo khoác của người chết.

  Những kẻ tấn công vô cùng tàn ác và vô nhân tính, ít nhất thì Ngô Minh sẽ không bao giờ tấn công những đứa trẻ vô tội cho dù có thế nào đi chăng nữa.

  Lúc này A mỗ từ trên không hạ xuống, dường như cảm nhận được sự giận dữ của Ngô Minh, nó vỗ cánh kêu anh ta vài lần rồi bay lên đi về một hướng.

  Ngô Minh đương nhiên hiểu ý A mỗ, những người tấn công ở đây không đi bao xa, A mỗ đã phát hiện ra tung tích của bọn chúng.

  Nhìn nơi tập kết nhỏ bị huyết tẩy, Ngô Minh cũng không có dừng lại hay chôn thi thể mà trực tiếp lên xe máy đi theo A mỗ về phía trước.

  Người nếu đã chết, thì làm gì cũng không có khả năng vãn hồi.

  Cho dù là Dư lão hán, Quách Ngọc Cường hay Bành Phong, hay Quách Hạo và cô bé mới bốn năm tuổi, nếu đã chết chính là đã chết, không bao lâu nữa bọn họ sẽ thối rữa và sẽ trở về cát bụi. Sẽ không ai biết bọn họ tồn tại.

  Vì vậy, Ngô Minh đã không lãng phí thời gian ở đó, anh ấy còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

  Điều này đơn giản và trực tiếp, đó là báo thù!

  Lý do báo thù của Ngô Minh không phải để an ủi linh cữu của người đã khuất ở trên trời cao, khi chết người ta sẽ không biết chuyện này, tất cả chỉ là giả dối. Lý do báo thù duy nhất là để an ủi kẻ báo thù, giống như vào lúc này, chỉ có máu của hung thủ mới có thể dập tắt lửa giận hiện tại của Ngô Minh.

  Hai chiếc xe địa hình chạy rầm rập trên đường, những người trên xe đang bàn tán xôn xao, bàn luận về vụ giết người vừa rồi.

  Rõ ràng, bọn họ đã đem chuyện này thành đề tài đàm tiếu.

  " Băng ca, thủ pháp dùng đao quả thật xuất thần nhập hóa. Tên hói đó thậm chí còn chưa nhận ra anh đã bị cắt cổ, thật là lợi hại. Nếu anh không giải quyết gọn gàng gã đó, chúng ta cũng không có khả năng không uổng một binh một tốt liền bình định cái nơi tập kết nhỏ kia!” Một gã mặt đầy tươi cười quay lại hướng một tên đang ngồi ghế sau khen ngợi.

  Bên cạnh ghế lái phụ, một nam nhân cường tráng cầm súng tiểu liên cười nói: "Vớ vẩn, Băng ca của chúng ta là cánh tay phải đắc lực của Kim lão đại, lại còn là thức tỉnh giả lợi hại, giết một ít người bình thường thì có đáng gì? Những nơi tập kết nhỏ này chả có gì tốt, chỉ là một đám quỷ nghèo mà thôi! "


  Lúc này, người được kính trọng là Băng ca cười nói với con dao cong trong tay: "Con muỗi dù nhỏ đến đâu vẫn có chút thịt, thế đạo này đại gia cũng không kén cá chọn canh, thu hoạch không tệ, có của ăn, vũ khí, có thể giải quyết cơn nghiện giết người của anh em, tại sao lại không làm? "

  " Vâng, vâng, Băng ca nói đúng, đạn bắn vào cơ thể con người thật sự rất tuyệt, hoàn toàn khác với việc bắn các mục tiêu bằng gỗ đó! "

  " Được rồi, sau khi về đến nơi tập kết, các anh em sẽ chia đồ, hôm nay chúng ta còn việc phải làm. Cuộc chiến tranh giành địa bàn giữa sếp Kim và Giang lão đại đã như nước với lửa. Chúng ta là người của sếp Kim thì phải chia sẻ nỗi lo lắng cho ông ấy. Khi sếp Kim giết được Giang lão đại, việc nhân đức không nhường ai ông ta sẽ là chỉ huy thứ hai của điểm tập kết, ngay cả Ngụy trấn trưởng cũng phải nể mặt chúng ta. Buổi tối sếp Kim sẽ đi thương lượng với Giang lão đại, chúng ta cùng đi, hừ! Giang Trì chỉ là một kẻ ngoại lai cũng dám lộng hành ở đây, thật là chán sống rồi, sếp Kim đã ra lệnh rồi, tranh thủ thời gian đàm phán đi tới ổ của Giang lão đại dọn dẹp sạch sẽ nơi đó, sau này có thể cơm no rượu say, hoành hành không cố kỵ” Băng ca với vẻ mặt hung dữ và nụ cười nham hiểm nói rồi châm thuốc, ngay sau đó con dao găm sắc bén trong tay anh biến thành một quân bài.

  Hai chiếc xe nhanh chóng chạy về điểm tập kết, người gác cổng cũng nhận ra hai chiếc xe trực tiếp cho họ đi qua.

  Hai mươi phút sau, Ngô Minh chạy xe máy đến cổng điểm tập kết, ở cửa ngoài A mỗ vỗ cánh đáp xuống cánh tay Ngô Minh và gọi vài lần, Ngô Minh gật gật đầu, rồi hóa thẻ A mỗ thu vào Tạp phiến.

  "Hung thủ đã trở lại điểm tập kết, bất kể ngươi là ai, đã làm loại chuyện này đều phải đền tội. Hãy chuẩn bị hứng chịu cơn thịnh nộ của ta!"

  Ngô Minh nhàn nhạt nói, đi đến hàng rào cách cổng vào cả trăm dặm, anh ta đột ngột nhảy lên, dùng hai tay và chân trèo lên hàng rào, nhảy qua hàng rào kẽm gai, thần không biết quỷ không hay đột nhập vào điểm tập kết.
………….

Dịch tới đoạn bé gái năm tuổi chết thảm, tâm trạng của mình cũng trầm xuống, phải hút liền 3 điếu thuốc để bình tĩnh lại dịch tiếp, biết làm sao được, mạt thế chính là như vậy, thảm thiết và tàn bạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK