Mục lục
Tận thế Tân Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  "Những người chạy ra khỏi hầm trú ẩn cùng chúng ta đều là lũ khốn nạn. Bọn chúng đều bỏ chạy khi thấy tiểu thư bị bệnh, vậy mà lúc trước bọn chúng còn cầu xin chúng ta đưa về thủ đô!" Thích Đình dường như nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt giận dữ.

  "Chẳng trách họ, thủ đô cách đây hàng nghìn cây số, làm sao có thể vượt qua với hoàn cảnh hiện tại được? Trước đây chúng ta còn quá ngây thơ, trước mắt phải cố gắng thôi. Đình tỷ, thật ra tỷ cũng có thể rời bỏ ta, ngươi là thức tỉnh giả nhất định có thể tìm một chỗ ở trong điểm tập kết kia, ít nhất sẽ sống tốt hơn bây giờ không cần cùng ta chịu khổ ở đây! "

  "Tiểu thư, đừng có nói bậy bạ, lúc nào rồi mà còn nói như vậy, tiểu thư nên biết ta không thể bỏ đi. Chúng ta lớn lên cùng nhau, mặc dù ta là vệ sĩ của tiểu thư, nhưng ta vẫn xem tiểu thư như muội muội, nhân tiện, ta nên đi săn bắn trong dã ngoại. Chuột lông gai tuy rằng thịt không ngon nhưng ít nhất có thể làm no bụng! ” Thích Đình cười cười giả vờ thoải mái nói, lúc này không có cách nào đi tìm bác sĩ khám cho Diệp Tử Hân, cô càng lo lắng hơn bất cứ ai khác.

  “Đình tỷ, ta không nói đùa đâu, nghiêm túc đấy, để tỷ rời đi bởi vì ta không muốn kéo tỷ xuống nước!” Diệp Tử Hân kích động nói như đã đoán ra được điều gì đó.

  "Được rồi, Tử Hân, tiểu thư đã gọi ta là Đình tỷ thì làm sao ta có thể bỏ rơi tiểu thư được? Hãy chăm sóc bản thân thật tốt, ta sẽ đi săn chuột lông gai, nếu may mắn, buổi tối chúng ta sẽ có thức ăn!" Thích Đình nói xong liền vội vàng rời khỏi căn lều rách nát, cô biết Diệp Tử Hân mấy ngày nay ăn không ngon, lại bị bệnh, nên cô phải kiếm một ít đồ ăn nhiều năng lượng.

  Lúc này nhìn thấy rất nhiều người đang chạy tới, dường như có chuyện gì đó, cô vội vàng ngăn một người lại hỏi thăm, mới biết Giang lão đại ở điểm tập kết Vinh trấn đang tuyển quân, tuyển một số người có năng lực. Dĩ nhiên mọi người nhận được tin tức đều muốn thử.

  Giang lão đại ở điểm tập kết Vinh trấn nhất định dưới một người trên vạn người, thế lực rất lớn, hắn muốn chiêu mộ thuộc hạ thì bất kể bao nhiêu người tranh nhau vỡ đầu đều muốn giành lấy cơ hội này.

  Nghe được tin tức này, Thích Đình trong lòng cũng khẽ động, cô và Diệp Tử Hân lần đầu tiên đến nơi này, bọn họ hoàn toàn không còn gì, đám người đi theo cũng đều bỏ đi, nếu như cô không nghĩ ra biện pháp có lẽ Diệp Tử Hân thực sự có thể chết vì bệnh tật.

  Nghĩ đến đây, Thích Đình cũng đi về phía những người này, cô tự tin mình là thức tỉnh giả, tuy rằng Thẻ ơn trời đã dùng từ lâu nhưng thể chất thức tỉnh giả của cô vẫn còn, cô còn được trãi qua các khóa huấn luyện khác nhau, nếu cạnh tranh chắc chắn sẽ hơn những người khác.

  Bây giờ Thích Đình không thể quan tâm đến những thứ khác, ngạo khí và tự tin của cô trong quá khứ đã bị thực tế đánh bại, cô chỉ muốn có một công việc tốt và sau đó để Diệp Tử Hân được chữa lành, vậy thôi.

  Chỉ khi đến đó, cô mới nhận ra mức độ phổ biến của việc chiêu mộ.

  Có hàng ngàn người đang xếp hàng chờ được chiêu mộ, dĩ nhiên rồi, là một trong những nhân vật quyền lực ở điểm tập kết, khẳng định sẽ không muốn phế vật, vì vậy những người suy dinh dưỡng thoạt nhìn sẽ run lên vài lần khi gió thổi chỉ muốn thử vận ​​may, trăm phần trăm sẽ không được nhìn trúng.

  Chỉ những người đã thức tỉnh, hoặc những người đã hấp thụ hơn mười đơn vị, hoặc những người có kỹ năng đặc biệt, chẳng hạn như có thể sửa chữa súng bằng tay và chế tạo đạn có thể tái sử dụng, thì xin chúc mừng, hoàn toàn có thể nhận được một công việc đủ ăn.

  Thích Đình không còn cách nào khác ngoài việc xếp hàng, nhưng cô đã đánh giá thấp sức mạnh của số người, phải mất vài giờ để xếp hàng vào giữa trưa. Lúc này cô chỉ có thể tiếp tục xếp hàng, nếu bây giờ bỏ cuộc thì công sức bỏ ra thật lãng phí thời gian.

  Cho đến khi trời tối dần, Diệp Tử Hân đang đợi trong lều thực sự lo lắng cho Thích Đình. Sau khi suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định đi ra khỏi căn lều đang sống đi tìm Thích Đình.

  Bây giờ chỉ còn lại Thích Đình với cô ấy, nếu Thích Đình có mệnh hệ gì thì cô sống một mình cũng vô nghĩa.

  Nơi giống như trại tị nạn này rất hỗn loạn, cũng may là trong túi Diệp Tử Hân có mang theo một khẩu súng lục rất nhỏ, với khẩu súng lục này Diệp Tử Hân cảm thấy an tâm hơn một chút.

  Chỉ là Diệp Tử Hân đã sơ suất một chút, chính là trong Tân thế giới này chỉ có giết chóc, sinh tồn và đói khát, gần như không có giải trí, dục vọng của đàn ông khuếch đại vô hạn.

  Với những người đàn ông ở đây, chỉ cần là phụ nữ đều có thể trở thành đối tượng mà họ ao ước, dù đẹp, xấu, béo hay gầy. Tất nhiên, phụ nữ đẹp vẫn là một nguồn tài nguyên khan hiếm. Không còn nghi ngờ gì nữa, Diệp Tử Hân chắc chắn là một người đẹp có dáng người cao và mảnh mai, mặc dù trông nhợt nhạt và gầy gò sau khi ốm nhưng vẻ đẹp của cô ấy vẫn không hề phai nhạt một chút nào.

  Một người phụ nữ xinh đẹp như vậy một mình đi ra ngoài, cô ta không thể không gây chuyện, lúc trước còn được Thích Đình là một thức tỉnh giả bảo vệ, hầu hết mọi người đều không dám trêu chọc. HIện giờ không có Thích Đình ở bên cạnh, rất nhanh có người tướng mạo hung ác nhìn chằm chằm vào Diệp Tử Hân.

  "Uy ca, nữ nhân kia chính là cực phẩm a. Không thể tưởng tượng được ở khu tị nạn này lại có mặt hàng bực này. Quả thật muốn vóc dáng có vóc dáng, cần xinh đẹp có xinh đẹp, tuy có chút mảnh mai nhưng trên giường sẽ cảm thấy hứng thú hơn. Chỉ cần đại ca lên tiếng, tiểu đệ sẽ đi bắt người phụ nữ này!" Lúc này, một hán tử cường tráng cúi đầu và nói với một nam nhân có hình xăm trên mặt và cổ với một thái độ rất kính trọng, như thể nam nhân này là cha ruột của mình.

  Hán tử lên tiếng tên là Hàn Ngũ, một tay xã hội đen nổi tiếng tập hợp cùng các huynh đệ của mình sau thảm họa, vốn muốn lập một vài thành tích, nhưng sức lực và bộ não của hắn đều không ra gì nên chẳng làm ra được tích sự gì, thậm chí không có tư cách để vào điểm tập kết Vinh trấn, cả ngày chỉ có thể hoành hành ngang ngược ở ngoài cổng trại tị nạn.

  Nam nhân có hình xăm bên cạnh tên là Trần Uy, còn được gọi là Uy ca, theo quan điểm của Hàn Ngũ , Uy ca là một 'ông lớn' thực sự, anh ta là cấp dưới đắc lực của Kim lão đại.

  Kim lão đại là ai? Xung quanh Vinh trấn không ai không biết về Kim lão đại, trước khi xảy ra thảm họa, Kim lão đại là kẻ ăn thịt cả trắng lẫn đen, sau thảm họa có thể quyết định sinh tử của người khác trong một câu nói. Theo ý của Hàn Ngũ, chỉ cần có thể leo lên cây lớn như Kim lão đại, nhất định có thể tự mình xông pha, tiến vào điểm tập kết cũng không thành vấn đề.

  Không nghĩ tới, đêm qua Kim lão đại đã bị làm thịt và Uy ca được hắn ta kính trọng đã trốn trong xác chết vào ngày hôm qua, chỉ may mắn thoát ra vào lúc hừng đông.

  Chỉ là Trần Uy không nói cho Hàn Ngũ biết về sự diệt vong của Kim lão đại, gã ta định lợi dụng sức mạnh của Hàn Ngũ trong trại tị nạn chống lưng để tự mình làm trùm.

  Bản thân gã ta là một thức tỉnh giả, thủ đoạn rất tàn nhẫn, theo ý của Trần Uy, chỉ cần gã ta không trêu chọc người của Giang lão đại thì gã ta sẽ có thể sống tốt.

  Tối hôm qua gã ta thực sự hoảng sợ, chính nhờ tài giả chết gã mới thoát khỏi một kiếp, trong lòng đang kinh sợ lại may mắn thoát chết nên nghẹn một cỗ khí ức chế.

  Sau khi nhìn thấy bộ dáng ủ rũ của Diệp Tử Hân, cơn tức giận này lập tức khiến Trần Uy đưa ra quyết định, gã muốn tàn nhẫn nhào nặn người phụ nữ này, lấy lại sự tự tin mà gã đã đánh mất trên người phụ nữ này.

  Lập tức gã gật đầu liếm liếm môi nói: "Hàn Ngũ, ngươi rất có ánh mắt, ta cùng nữ nhân kia chơi xong liền cùng các huynh đệ khác chơi đùa. Về sau yên tâm, đi theo ta nhất định sẽ có vinh hoa phú quý! ”

  Hàn Ngũ nghe vậy càng thêm kích động, vội vàng mang người đuổi theo, một lúc sau liền vây quanh Diệp Tử Hân chỉ có một mình.

  Ở trại tị nạn ngoài điểm tập kết, phụ nữ ngày nào cũng bị cưỡng hiếp, chuyện này không có gì lạ cả nên không ai quan tâm, cũng không ai dám quan tâm. Vẫn là câu nói kia, thế đạo này hãy chăm sóc bản thân trước rồi hãy nói đến những thứ khác.

  Điều duy nhất mà bọn Hàn Ngũ không mong đợi là Diệp Tử Hân có một khẩu súng trong tay.

  Phanh!

  Diệp Tử Hân cũng khiếp sợ, nhìn thấy mấy người đàn ông thân hình dơ bẩn, vẻ mặt tục tĩu vây lấy cô muốn cưỡng chế cô đi thì phản ứng tức thì của cô là bảo vệ bản thân, vì vậy cô liền nổ súng.

  Một người đàn ông bị bắn ngã xuống đất, đám đông đang xem sôi nổi thấy có súng nổ liền vội vàng trốn đi, những người được Hàn Ngũ phái tới không ngờ rằng người phụ nữ có súng tất cả đều sững sờ, không dám tiến lên phía trước vì sợ người phụ nữ sẽ tiếp tục nổ súng.

  Mặc dù sau thảm họa, lệnh hạn chế súng ban đầu chỉ là một tờ giấy và không ai tuân theo, nhưng để có được súng không phải là điều dễ dàng đối với những người bình thường. Ở điểm tập kết Vinh trấn có một cửa hàng bán súng nhưng giá cả cực kỳ đắt đỏ, những người tị nạn bình thường còn không đủ ăn, làm gì có thể lấy thức ăn để đổi lấy súng?

  “Mẹ kiếp, ả tiện nhân này có súng!” Mặt Hàn Ngũ tối sầm lại, từ trong tay hắn rút ra một con dao sắc bén, cuối cùng hắn cũng có cơ hội nịnh nọt Uy ca, nếu việc này mà còn làm không tốt chắc chắn Uy ca sẽ không dìu dắt hắn.

  Ngược lại, Trần Uy lại chế nhạo nói: “Hàn Ngũ, giao nữ nhân đó cho ta, cho các ngươi xem năng lực của ta!”

  Trần Uy cố ý phô trương sức mạnh của mình trước mặt đám người Hàn Ngũ, túm lấy một viên đá từ trên mặt đất. Một viên đá đột ngột ném ra trúng ngay khẩu súng lục của Diệp Tử Hân, cô ta đang đói và chóng mặt, cộng với bệnh tật đã không còn sức lực, khẩu súng lục trực tiếp rơi xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK