Nhìn đầu trăn rơi xuống, Ngô Minh cảm thấy cả người nhẹ nhàng sảng khoái.
“Một thanh kiếm tốt, nó mạnh hơn gấp đôi thanh Phế thổ quân đao trước đây!”
Ngô Minh hưng phấn, con trăn hai sừng bị chặt đứt một đầu lập tức nổi cơn thịnh nộ, đầu còn lại nhanh chóng nhào tới Ngô Minh.
Ngô Minh né tránh và nấp sau cây lớn, con trăn hai sừng cũng nhanh chóng lướt qua, chỉ cần một cái vẫy đuôi của con trăn, Ngô Minh sẽ bị cuốn vào cùng với cây lớn.
“Tưởng bở!”
Ngô Minh đã đề phòng chiêu này, lập tức đưa ngón tay cắm vào thân cây trèo lên cao, chậm hơn khỉ không bao nhiêu, trong nháy mắt liền leo lên trên tán cây.
Con trăn hai sừng bên dưới từ lâu đã coi Ngô Minh là kẻ thù sinh tử, làm sao nó có thể buông tha được, nó cũng đang uốn lượn với tốc độ cực nhanh leo lên, nhưng Ngô Minh đã chờ sẵn chiêu này.
Nhìn thấy trăn hai sừng quấn quanh gốc cây và trèo lên, Ngô Minh đã nhảy từ trên tán cây xuống, mượn trọng lực rơi xuống dùng kiếm chém, phần đầu còn lại của trăn hai sừng cũng bị chặt đứt.
Con trăn không đầu co giật một lúc rồi ngừng cử động, có thể nói là từ xuất kiếm đến khi giết chết đều liền mạch lưu loát.
Gạt máu ra khỏi lưỡi kiếm, Ngô Minh rất hài lòng, với độ sát thương của Cuồng bạo chi nhận, anh ta có thể đơn độc đối đầu giết chết một sinh vật cấp hai như trăn hai đầu một sừng nhẹ nhàng.
Ngô Minh đào túi mật con trăn và một số cơ quan nội tạng, cho A mỗ và Răng hàm Nhị nha cắn nuốt, rồi hoá thẻ thi thể con trăn còn lại vào để tiếp tục khám phá.
Nếu đã tới một chuyến, khẳng định phải có thu hoạch mới được.
Ngô Minh nhớ có một loài thực vật trong khu rừng rậm này tên là 'Huyết mộc'. Toàn thân xích hồng sắc, giống như xối máu tươi, là một loại thực vật phi thường khủng bố. Trên thân Huyết Mộc có một loại dây mây giống như linh xà, có thể đem quái vật tới gần nó xiết cổ, sau đó đem thi thể quái vật làm phân bón cho mình.
Ngay cả khi thức tỉnh giả đến gần, nó vẫn rất nguy hiểm. Huyết mộc tuy nguy hiểm nhưng nó lại có tác dụng khác.
Đó là, nó sẽ sinh ra một quả trông giống như một cái 'chai'. Trong đó có một loại nước quả màu đỏ, gọi là “Quả cây huyết mộc”, là một thứ thật tốt, không chỉ có vị ngon như quỳnh tương ngọc dịch, mà còn có thể dùng làm thuốc, chế tác một lượng nhỏ có thể phục hồi nguyên khí.
Ở kiếp trước, một quả cây huyết mộc đầy nước được bán đấu giá với giá cao ngất ngưỡng là 20.000 đồng vàng, cho nên nếu biết trong rừng rậm này có một cây Huyết mộc, đương nhiên đến xem nó có đơm hoa kết trái hay không.
Ngô Minh tiếp tục đi về phía trước với Răng hàm Nhị nha và A mỗ, và vào lúc này, một con cú đậu trên đỉnh đầu và gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngô Minh.
Đi bộ vài trăm mét về phía trước,
con cú chỉ đi theo, nếu những thức tỉnh giả khác chắc chắn sẽ không quan tâm, trong khu rừng rậm rạp có rất nhiều loài chim, ít người sẽ chú ý đến một con cú. Tuy nhiên, Ngô Minh đã là một thức tỉnh giả cấp độ 2 với năm giác quan mạnh mẽ, cú mèo đã theo dõi anh ta, anh ta biết rõ về nó.
A mỗ cũng đã phát hiện ra kẻ theo dõi từ lâu, lúc này A mỗ đã kêu Ngô Minh hai lần, nghĩa là nó sẽ giết con cú.
Ngô Minh lắc đầu, anh ta chỉ là để ý, con cú này rất có thể là một sủng vật có thể theo dõi con mồi nên có ai đó đang rình rập chính mình.
Một khi đã như vậy, Ngô Minh chắc chắn sẽ không đả thảo kinh xà, anh ta muốn xem đó là ai và mục đích của đối phương là gì.
“A mỗ, đừng manh động!”
Ngô Minh vỗ đầu A mỗ, cũng không tiếp tục đi về phía trước, mà giả vờ nghỉ ngơi tại chỗ, anh ta muốn đợi người đi theo xuất hiện.
Chờ mấy phút sau, Ngô Minh khóe miệng hiện lên một nụ cười, anh nghe thấy được xung quanh có động tĩnh nhỏ, tuy rằng những âm thanh này gần như không nghe được, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được.
Vào lúc này, đám người Triệu Hàn đã triệu hồi những sủng vật của họ và bao vây vị trí của Ngô Minh từ bốn hướng.
Bọn họ rất tin tưởng vào nhiệm vụ truy đuổi lần này, cho dù Triệu Hàn tin rằng người tên là Ngô Minh có chút tài năng thì chắc chắn sẽ không thể đánh bại hắn, chưa kể lần này đều là những thức tỉnh giả nòng cốt của đội Vinh Quang cùng nhau đánh lén đối phương, ngay cả khi đội trưởng mười đội thức tỉnh giả hàng đầu có ở đây chắc chắn cũng phải chết.
Chỉ là khi bọn họ đến gần, nhìn thấy mục tiêu nhìn chằm chằm nơi ẩn nấp của mình bằng ánh mắt khinh thường, tim hắn lập tức run lên.
Cảm giác giống như đối phương đã phát hiện ra những người mình.
Trên thực tế, như hắn nghĩ, Ngô Minh đã phát hiện ra cách tiếp cận của họ.
Nhìn cây cối xung quanh, Ngô Minh lạnh giọng nói:
“Nếu đã tới thì liền xuất hiện đi!”
Đám người Triệu Hàn đều kinh hãi, Ngô Minh vậy mà quá biến thái, đã phát hiện ra bọn họ mai phục, bọn họ cho tới nay cũng phục kích giết không ít thức tỉnh giả cường đại, nhưng bị người phát hiện vẫn là lần đầu.
Chưa kể, đối phương cũng không hề ẩn nấp, không trốn tránh mà chỉ đứng đợi ở đây.
Tuy rằng trong lòng phiên giang đảo hải, nhưng Triệu Hàn dù sao cũng tâm cơ thâm trầm, lập tức bình tĩnh trở lại. Thầm nghĩ bị phát hiện thì lại như thế nào? Gia hỏa này không chạy trốn mà chờ đợi ở đây, hắn đơn giản là đang tìm chết. Chẳng lẽ hắn nghĩ một người có thể đối phó với thức tỉnh giả nòng cốt của đội Vinh Quang sao?
Nghĩ đến đây, Triệu Hàn bọn họ cũng không có chút trốn tránh, bọn họ lần lượt đi ra khỏi chỗ ẩn nấp, cùng sủng vật của mình đã sớm bao vây lấy Ngô Minh.
“ Thật can đảm, nếu đã biết ta đang theo dõi ngươi, ngươi còn dám chờ ở đây, ta thật không biết ngươi kiêu ngạo hay ngu ngốc!”
Triệu Hàn vừa nói vừa ra hiệu cho đồng bọn, ý bảo ra tay trước.
Trên thực tế, khi Ngô Minh nhìn thấy đám người Triệu Hàn xuất hiện, anh ta đã biết chuyện gì đang xảy ra, Triệu Hàn và những người khác đều mang băng đội Vinh Quang trên người, Ngô Minh đã giết chết hai nhóm người của đội Vinh Quang, như vậy đương nhiên anh ấy đã nhận ra nó trong nháy mắt.
Bây giờ anh ta biết đó là đội Vinh Quang, Ngô Minh lập tức biết rằng hành vi giết người của mình đã bị bại lộ.
Nhưng nếu nó bị lộ thì sao? Ngô Minh chưa bao giờ sợ hãi. Đối với động tác nhỏ của đối phương, Ngô Minh cũng nhìn ra được, nhưng trước khi đối thủ tấn công, hai chân của anh ta đột nhiên lao ra rồi nhảy sang ngang, giống như một mũi tên bắn từ dây cung.
Nhanh!
Quá nhanh!
Đây là phản ứng đầu tiên của đám người Triệu Hàn, ngay sau đó một đạo huyết quang bộc phát, một thức tỉnh giả không kịp phản ứng thì đầu đã bay lên. Mục tiêu được chọn của Ngô Minh rất rõ ràng, đó là thức tỉnh giả, còn những sủng vậy thì có thể dọn dẹp bất cứ khi nào anh ta muốn.
Ngô Minh cũng thấy bốn thức tỉnh giả đều cực kỳ mạnh mẽ, và những sủng vật đều thuộc loại chiến đấu. Yếu nhất trong số chúng là Gấu nâu, một vài Long khoa vệ binh, thậm chí có cả 'Chú thuật sư' mà đội Vinh quang đoạt được từ buổi đấu giá cách đó hơn mười mét, chuẩn bị tung ra Hoả cầu thuật.
Không nghi ngờ gì nữa. Thực lực của đối thủ rất mạnh, đội Vinh Quang hiển nhiên đã đầu tư rất nhiều tiền để đối phó với anh ta.
Thật tiếc khi Ngô Minh sẽ không để kế hoạch của họ thành công.
Sau khi giết người đầu tiên, Ngô Minh lập tức lao về phía thức tỉnh giả khác.
Thức tỉnh giả đang cầm một chiếc khiên thép, khi nhìn thấy Ngô Minh lao về phía mình thì hắn ta mỉm cười, chiếc khiên thép trong tay hắn ta được làm bằng Nguyên thiết, có sức phòng ngự cực kỳ chắc chắn và độ cứng hơn 2 điểm. Chỉ cần ngăn trở đối phương công kích, sau đó đám người Triệu Hàn có thể chớp lấy cơ hội vây công người này.
Khi đó, người này chắc chắn sẽ chết.
Nghĩ đến đây, thức tỉnh giả lập tức đưa chiếc khiên thép trên tay chặn lại.
Ngô Minh nhìn thấy hành động của đối phương liền biết hắn ta đang nghĩ gì, anh ta cười lạnh, Cuồng bạo chi nhận của anh ta thậm chí có thể chặt đầu một con trăn hai đầu một sừng, chưa kể đến tấm khiên thép rách nát này.
Ngay lập tức dùng sức mạnh của mình, Ngô Minh dùng kiếm chém chiếc khiên thép, ngay lập tức chiếc khiên thép và người bị cắt thành hai đoạn.
Mãi cho đến khi hai phần thi thể rơi xuống đất, Triệu Hàn và một thức tỉnh giả khác mới chân chính ý thức được một chút. Ngô Minh này rất mạnh, cực kỳ cường đại.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của đối phương, Triệu Hàn rốt cuộc biết chuyện gì xảy ra, hóa ra bản thân không sợ hãi chút nào, vì vậy chỉ cần đợi tại chỗ.
Triệu Hàn lập tức lui ra ngoài, có thể thấy thực lực của Ngô Minh nhất định vượt ngoài dự đoán của hắn, thậm chí còn mạnh hơn cả đội trưởng Trương Côn của hắn.
Trương Côn đã là một thức tỉnh giả cấp hai. Chẳng lẽ Ngô Minh này cũng là?
Nghĩ đến đây, Triệu Hàn càng sợ hãi, nhưng nghĩ tới bây giờ sợ hãi cũng vô dụng. Đối phương rõ ràng là đang giết thức tỉnh giả trước, nếu vậy chỉ cần hắn ta rút lui đến khu vực an toàn, hắn ta cùng với những sủng vật sẽ từ từ nghiền nát người này cho đến chết.
Và nếu sủng vật bị đánh bại, hắn ta cũng có thể có cơ hội để trốn thoát.
Hắn ta không nhắc nhở người bạn đồng hành cuối cùng của mình, thậm chí còn coi người bạn đồng hành của mình như một con tốt thí để trì hoãn Ngô Minh.
Nói đến một bụng đen tối, Triệu Hàn nhất định là một tay hảo thủ, nếu không thì sao hắn có thể có được địa vị và thực lực như hiện tại trong đội Vinh Quang.
Quả nhiên, thức tỉnh giả cuối cùng cũng bị Ngô Minh giết chết sau khi hắn ta rút lui hàng chục mét.
Mặc dù thức tỉnh giả của đội Vinh quang rất mạnh, nhưng dù sao họ cũng chỉ là cấp một, họ không giống như nhóm người 'Kẻ dưỡng thi' mà Ngô Minh đã gặp trước đây, họ không có thẻ bài biến thái.
Đối với cuộc tấn công của những sủng vật đó, Ngô Minh đã ra lệnh Răng hàm và Nhị nha kháng cự.
Trong suốt quá trình này, Chú thuật sư thấp bé liên tục tấn công bằng Hoả cầu thuật khiến Ngô Minh vô cùng khó chịu, anh ta cũng xua tan ý định khuất phục đối thủ, thà loại bỏ mối đe dọa trước.
Vì vậy, theo lệnh của Ngô Minh, A mỗ biến thành một luồng sáng bạc và lao về phía Chú thuật sư thấp bé.
Gia hỏa này có thể sử dụng phép thuật, nhưng khả năng chiến đấu trong khoảng cách gần là rất kém cỏi, hoàn toàn không phải là đối thủ của A mỗ, nhanh chóng bị A mỗ cắn chết.
Nhìn thấy cảnh tượng này ở phía xa xa, Triệu Hàn cũng từ bỏ ý định tiếp tục ở lại đây, lập tức trốn đi, không thể nghi ngờ nếu ở lại đây lập sẽ chết.
“Ngươi chạy thoát được không?”
Ngô Minh tự nhiên sẽ không có nhân từ mà buông tha hắn.
Anh ta không lập tức truy đuổi mà lấy ra một tấm thẻ để kích hoạt.
Thẻ bài là thẻ U linh, đây cũng là lần đầu tiên Ngô Minh sử dụng sinh vật cấp hai như U linh, liền thấy thẻ bài biến thành một đoàn u quang hư vô, lập tức đuổi theo.
Triệu Hàn bỏ chạy rất nhanh, sợ đối phương đuổi kịp nên không bỏ chạy mà trốn vào sâu trong rừng rậm. Tuy rằng có thể lạc vào khu rừng rậm này, nhưng tốt hơn là bị sát thần kia đuổi theo.
Bây giờ Triệu Hàn khá là hối hận, thật ra hắn đã rất thận trọng, không ngờ đối thủ lại mạnh như vậy.
“Cho dù đội trưởng đích thân tới, e rằng cũng không phải đối thủ của Ngô Minh!”
Triệu Hàn trong lòng đã có phán đoán này, tuy rằng rất miễn cưỡng thừa nhận, nhưng đó là sự thật, cho nên hắn không dám dừng lại.
Nhưng dù chạy thế nào, Triệu Hàn cũng cảm thấy lạnh sống lưng, dường như có thứ gì đó đang bám theo mình.
Quay đầu lại nhìn, phía sau không có gì, nhưng Triệu Hàn càng cảnh giác hơn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK