Mục lục
Tận thế Tân Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhạc Thần biết Duẫn Vân Phi cho mình xuống bậc thang, hai người quen nhau nhiều năm, nhất định không muốn có quan hệ xấu với Ngô Minh này, Nhạc Thần cũng là người có khả năng cầm được buông được, lúc này cũng đi tới nói:
"Ngô huynh, trước kia là ta trang bức, hôm nay mời ngươi ăn cơm, liền tính là huynh đệ bồi tội với ngươi!"

Nhạc Thần này cũng sảng khoái, cũng không phải hạng người hết thuốc chữa, đối với chuyện này, Ngô Minh cũng sẽ không làm khó, liền cười nói:
“Nói chuyện thật dễ nghe!”

Duẫn Vân Phi thậm chí đã đấm Nhạc Thần một cái, cười nói:
“Đúng vậy, tiểu tử, sau khi gia nhập Viêm Long, cậu càng ngày càng không giống cậu trước đây, huynh đệ chúng ta đã lâu không gặp nhau rồi, nếu cậu tiếp tục như vậy, ta thật sự không nhận ra cậu là huynh đệ! ”

Thời điểm này, Nhạc Thần cũng cảm thấy thái độ cao ngạo trước đây của mình có chút nực cười. Tuy rằng kiêu ngạo, nhưng cũng sẽ phục người, ngẫm lại thật kỹ, như Duẫn Vân Phi đã nói, trong khoảng thời gian này hắn thật là có chút lâng lâng, nếu hôm nay không bị Ngô Minh đả kích một chút, biết nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu sơn, hắn sợ là còn chưa tỉnh ngộ.

Chẳng mấy chốc, người của đội Liệp Ưng đã chất xác Ngân lân ngư nhân lên xe tải, đây là phương tiện hôm nay bọn họ đặc biệt lái tới để kéo con mồi, hiển nhiên trước đó bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ.

Về phần phân chia chiến lợi phẩm như thế nào, có thể quay lại quyết định. Vừa rồi bọn họ đi săn cũng bị một số thức tỉnh giả đi ngang qua nhìn thấy, nếu để muộn sẽ có biến số, tốt hơn là nên kéo về sớm hơn để được an toàn.

Mọi người đều biết quy tắc bất thành văn này nên cũng không nói nhiều, lập tức lái xe đến Thành phố Sư tử.

Chỉ là sau khi lên đường không bao lâu, bọn họ liền nhìn thấy hai chiếc xe nhanh chóng đuổi theo, chiếc xe của người kia sơn màu đồng phục, rõ ràng là cùng một đội, ngay sau đó bọn họ đã lái xe tới phía trước, đem Ngô Minh cùng những người khác cưỡng bức dừng lại.

“Là đội Vinh Quang!”
Duẫn Vân Phi nhìn bảng hiệu trên hai chiếc xe, sắc mặt lập tức thay đổi.

Đội Vinh Quang cũng là một trong mười đội hàng đầu của Thành phố Sư tử, mặc dù nó không bằng đội Viêm Long nơi Nhạc Thần đang ở. Nhưng cũng không sai biệt mấy, càng quan trọng là, đội Vinh Quang tuy rằng tên nghe không tồi, nhưng lại là bá đạo cùng không nói lý, thường xuyên cướp đoạt chiến lợi phẩm tiểu đội thức tỉnh giả khác, thanh danh phi thường không tốt.

Đúng lúc này, có năm sáu người xuống hai xe, tất cả đều mặc áo giáp cứng cáp, trên tay cầm súng và kiếm, người cầm đầu là một người đàn ông trung niên rất cường tráng, trên mặt hắn ta có một vết sẹo, không biết lưu lại từ bao giờ, trên thắt lưng có hai thanh loan đao, đằng đằng sát khí.

Một người bên cạnh nói nhỏ với tên khuôn mặt đầy sẹo:
“Đao ca, chính là bọn họ, trước đây ta thấy bọn họ săn giết con Ngân lân ngư nhân quý hiếm, chắc là con mồi béo bở, nếu cướp được thì sẽ kiếm được nhiều tiền lắm!”

Mặt thẹo lập tức gật đầu, vẻ mặt cười lạnh.

Không được phép giết người ở Thành phố Sư tử, nhưng ở nơi hoang dã thì không có gì cấm kỵ ở đây. Cho dù dẫn người đi tàn sát tiểu đội này hắn cũng không phải lo lắng chịu trách nhiệm gì, cũng không phải lần đầu tiên hắn làm chuyện như vậy.

Nhìn thấy thức tỉnh giả khác săn giết được thứ tốt, miễn là họ biết nhất định sẽ cướp đoạt, đội Vinh Quang làm ăn loại này không phải một hai ngày, tự nhiên không có gì kiêng kỵ.

"Một lát nữa xem ánh mắt ta mà hành sự, sau khi xác định con mồi đang ở trong xe của bọn họ liền động thủ, tuyệt đối không cần lưu tình, toàn bộ giết sạch!"
Giọng Mặt thẹo ẩn chứa sát khí, rồi ra hiệu cho những người ngồi trên xe đối diện bước xuống.

“Những người này muốn làm gì?”
Một thành viên trong đội Liệp Ưng hỏi, mặc dù là hắn có thể nhìn ra được phía đối diện năm sáu thức tỉnh giả đội Vinh Quang tuyệt đối là cao thủ thân kinh bách chiến, hơn nữa không có hảo ý, thậm chí giữa bọn họ bất luận là ai nhìn qua cũng đều lợi hại giống đội trưởng Đoạn Vân Phi bọn họ.

"Ta biết đội Vinh Quang, đội trưởng Trương Côn của họ hành sự thập phần bá đạo và rất mạnh, nhưng đội Vinh Quang của họ cũng phải xếp sau Viêm Long của chúng ta. Ta không tin họ biết ta ở đây, còn dám làm gì?"
Nhạc Thần tuy rằng phục Ngô Minh, nhưng không đại biểu hắn ngạo khí không còn nữa, giờ phút này đi trước xuống xe, mà Đoạn Vân Phi cùng đám người Ngô Minh cũng đi xuống theo.

Trên cánh tay Nhạc Thần có một cái phù hiệu Viêm Long họa trên tay áo, Mặt thẹo ở đối diện nhìn thấy Nhạc Thần cũng hơi sững sờ, nhẹ giọng nói:
“Tại sao người của Viêm Long lại tới đây?”

Nếu đây là con mồi của đội Viêm Long, vậy thì bọn họ thật sự không dám nhúng tay vào, đội Viêm Long rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn đội Vinh Quang của bọn họ.

"Đao ca, chỉ có tiểu tử này là của Viêm Long. Những người còn lại đều là thức tỉnh giả của đội Liệp Ưng. Thực lực của bọn họ chỉ trung bình, lần này có thể là thuê người của Viêm Long!" Một tên thuộc hạ quen biết đội Liệp Ưng thì thào lên tiếng.

"Thì ra là như vậy, đã như vậy thì chúng ta không cần phải sợ gì cả. Cho dù người đó đến từ Viêm Long, nhưng hắn chỉ có một người cũng không thể làm nên chuyện gì. Nếu hắn không biết điều thì ta cũng giết, đến lúc đó chết vô đối chứng, cũng không sợ Viêm Long nói gì.” Mặt thẹo trong lòng hạ quyết tâm.
Lúc này, Nhạc Thần đã đi tới lạnh lùng nói:
"Ngươi là người của đội Vinh Quang, muốn ngăn cản chúng ta làm gì?"

Mặt thẹo cũng giễu cợt:
"Vị huynh đệ này là người Viêm Long, Vinh Quang chúng ta đang làm việc xin đừng can thiệp, ta biết những người đứng sau là đội Liệp Ưng không liên quan gì đến ngươi, miễn là ngươi đừng quan tâm đến việc của ta, sau khi giải quyết xong chuyện ta có thể chia cho ngươi một phần, chắc chắn cao hơn giá họ đưa cho ngươi. Đương nhiên, đây không phải là Vinh Quang chúng ta sợ Viêm Long ngươi, chỉ là chúng ta không muốn làm tổn hại đến hòa bình."

"Rắm chó! "
Nhạc Thần tức giận, người của Viêm Long bọn họ không nói đi ngang trong thành Sư Tử, nhưng chưa từng có ai dám cỡi lên đầu bọn họ. Nghe ý tứ của Mặt thẹo rõ ràng là sẽ tấn công đội Liệp Ưng. Phải biết rằng Duẩn Vân Phi và hắn ta đã là bằng hữu được vài năm, làm sao có thể chứ?

Nghe được lời mắng của Nhạc Thần, khuôn mặt Mặt thẹo lộ rõ ​​vẻ tàn nhẫn, hắn đã nắm lấy hai thẻ bài trong tay đang định tấn công.

Nhạc Thần cũng nhìn thấy, cũng lấy ra thẻ 'Nguyên tố nô bộc', hắn cũng biết các thành viên trong đội Vinh Quang rất mạnh, nếu thật sự động thủ bọn họ sẽ gặp bất lợi, nhất là khi vừa mới xử lý xong Ngân lân ngư nhân, Duẫn Vân Phi bọn họ đã mất đi hầu hết các sủng vật, một khi chiến đấu nhất định sẽ bị tổn thất lớn.

“Các ngươi còn không phải là muốn giết người đoạt bảo sao? Nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn là cũng là một nhân vật tàn nhẫn, không nghĩ tới cũng do dự không quyết đoán như vậy, nếu các ngươi không động thủ, ta đây tới trước!”

Một giọng nói đột nhiên vang lên, sau đó Ngô Minh đi qua Nhạc Thần bước ra, từng bước đi về phía đám người Mặt thẹo.

Ngô Minh nhìn ra nhóm người này định giết người cướp của, xem ra đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm vậy.

Tính cách của Ngô Minh luôn là người không phạm ta thì ta cũng không phạm người, người phạm ta thì ta ắt phạm người, hơn nữa đối thủ là đội Vinh Quang, chính mình có thể nói đã sớm cùng bọn họ kết hạ mối thù không có khả năng hóa giải, một khi đã như vậy còn không bằng lựa chọn một phương thức đơn giản tới giải quyết.

Cái phương thức này chính là sát!

“Đi tìm chết!”
Mặt thẹo trừng mắt, hắn kích hoạt hai thẻ bài ném xuống đất, đồng thời rút hai thanh loan đao từ thắt lưng ra, bất ngờ chém vào Ngô Minh.

Hắn muốn giết người lập uy.

Về việc liệu có thành công hay không, Mặt thẹo cũng không lo lắng chút nào, khi cận chiến, hắn chỉ đứng sau Đội trưởng Trương Côn trong đội Vinh quang, thậm chí trong số thức tỉnh giả ở Sư Thành, hắn cũng được xếp hạng cao, giờ phút này hắn hạ quyết tâm muốn nhất chiêu đem gia hỏa không biết sống chết trước mắt này giết người lập uy.

Cùng lúc đó, hai thẻ bài của hắn ta biến thành hai đầu Tấn mãnh lang cùng nhau lao về phía Ngô Minh.

Chỉ là tốc độ của Ngô Minh nhanh hơn, khi Mặt thẹo di chuyển anh ta đã lao qua với thanh Phế thổ quân đao trên tay, hơn nữa tốc độ của anh ta còn nhanh hơn đầu Tấn mãnh lang một điểm.

Mặt thẹo thấy một màn như vậy thì chấn động, ngay lập tức chém ngang với thanh loan đao trên tay, nhưng độ cứng vũ khí của hắn ta tối đa không đến 2 điểm, kém hơn rất nhiều so với Phế thổ quân đao, cộng với tốc độ và sức mạnh của Ngô Minh cao hơn rất nhiều, một tia hàn quang lóe lên, loan đao theo tiếng mà đoạn, cùng lúc đó đầu Mặt thẹo cũng đã bay lên.

"Thức tỉnh giả cấp hai, làm sao có thể ..."
Mặt thẹo trước khi chết thốt lên, nhưng sau đó hắn cũng không nói được gì.

Ngô Minh lách người sang một bên, né tránh cú cắn của hai con Tấn mãnh lang, bất ngờ lao đến trước mặt những thức tỉnh giả khác của đội Vinh Quang, đối phương liên tục ra tay phản kích, giữa ánh đao thoáng hiện, năm thức tỉnh giả lập tức đã chết bốn người, hơn nữa là căn bản không có bất luận phản ứng gì đã bị đánh chết.

Thức tỉnh giả cuối cùng hét lên sợ hãi, ngay khi định triệu hồi sủng vật đã bị Ngô Minh đâm một con đao xuyên thủng thẻ bài trên tay. Nếu thẻ sinh vật bị tấn công vào thời điểm triệu hồi, sủng vật sẽ chết ngay lập tức, nhưng người thường không thể nắm bắt được khoảnh khắc này.

Nhưng Ngô Minh có thể, anh ta là thức tỉnh giả cấp 2, và cải tiến không chỉ là sức mạnh và tốc độ, mà còn là phản xạ thần kinh.

Mặt thẹo rõ ràng là rất hiểu biết, trước khi chết hắn đã thấy Ngô Minh thực sự là thức tỉnh giả cấp 2. Nếu biết sớm hơn, hắn có lẽ đã không đến cướp đội Liệp Ưng, nếu muốn tới thì ít nhất cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ.

Nhưng thế giới này không bán thuốc hối hận.

Hai con Tấn mãnh lang nhanh chóng bị Nhạc Thần và đội Liệp Ưng giết chết, phản ứng của họ không hề chậm nhưng rõ ràng là không bằng Ngô Minh.

Ngắn ngủn vài hơi thở, một số thức tỉnh giả đội Vinh Quang thậm chí cũng chưa kịp sử dụng thẻ bài đã bị giết, loại thực lực này lại một lần đem đội Liệp Ưng cùng Nhạc Thần chấn động.

Không còn nghi ngờ gì nữa, lúc trước bọn họ đã đánh giá cao Ngô Minh, nhưng lần này bọn họ phát hiện thực lực của Ngô Minh so với bọn họ tưởng tượng còn muốn lợi hại hơn.

Nhìn những xác chết trên mặt đất, Ngô Minh lấy lại thanh Phế thổ quân đao, đây là kết quả của quá trình rèn luyện cận chiến của anh ta bấy lâu nay. Liền giống như Ngô Minh đã nói, đôi khi, mặc dù đối thủ có thẻ bài rất cường đại, nhưng nếu tự thân thực lực không cường đại, cũng sẽ bị xử lý trước khi kích hoạt thẻ.

Cũng giống như những người Mặt thẹo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK