Mục lục
Tận thế Tân Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

  Điền Vạn Kim đang ngồi trên ghế ông chủ trong cửa hàng thịt nhà mình, khe khẽ ngâm nga một giai điệu nhỏ, bên cạnh anh ta là một người vợ ngọt ngào mới cưới được hai tháng đang bóp vai cho anh ta.

  Đối với một người nông dân đã làm việc trên cánh đồng gần như cả cuộc đời của mình, Điền Vạn Kim, 47 tuổi, cảm thấy rằng anh ta đã sống như một con chó trong phần lớn cuộc sống trước đây của mình.


  Giờ anh nhận ra cuộc sống thật tuyệt vời. Cũng giống như người vợ xinh xắn bên cạnh, cô ấy 24 tuổi, được cho là sinh viên đại học, cô ấy đã tham gia cuộc thi người mẫu của tỉnh, dáng hình cao gầy, ngực đại mông to, làn da trắng nõn thậm chí có thể ép ra nước. Thực lòng mà nói, trước đây Điền Vạn Kim không dám có bất kỳ suy nghĩ không an phận về một người phụ nữ như vậy, bọn họ căn bản là người của hai thế giới khác nhau.

  Nhưng giờ đây, anh ta có thể tận hưởng sự phục vụ của người phụ nữ này mỗi đêm, trút bỏ dục vọng mà anh ta đã kìm nén gần như cả cuộc đời, có thể một bên ra sức lao tới nghe người phụ nữ kiều suyễn xin tha, một bên hát vang bài ca 'chinh phục'.

  Điền Vạn Kim cảm thấy bây giờ anh ta mới thực sự sống một cuộc sống, đôi khi anh còn cảm ơn thảm họa đã ập đến.

  Sở dĩ anh ta có thể cưới được người phụ nữ này là vì ở nơi tập kết này, anh ta có hai cửa hàng bán thịt và hơn 30 thuộc hạ, thế lực không lớn, nhưng chỉ cần anh ta nguyện ý thì rất nhiều phụ nữ tranh phá đầu đều muốn làm vợ anh ta.

  Đối với những người khác, thảm họa quả thực là một thảm họa, nhưng đối với Điền Vạn Kim, đó là một điểm khởi đầu mới trong cuộc đời.

  Cửa hàng thịt Điền thị của anh ta đã chiếm hơn 10 phần trăm nguồn cung thịt ở điểm tập kết này và có quan hệ tốt với các thế lực ở điểm tập kết.

  Hàng ngày, đủ loại người đến bán đủ loại thịt, anh ta mua đi bán lại. Sau thảm họa, lương thực khan hiếm chưa từng thấy, con người đói kém đến mức thịt quái vật cũng được liệt vào công thức nấu ăn của loài người.

  Trong đó phổ biến nhất là thịt chuột lông gai, tuy chất lượng thịt trung bình nhưng lại vượt trội về số lượng và chiếm phần lớn thị trường thực phẩm trong điểm tập kết.

  Những người bên ngoài có thể đổi thịt lấy quần áo, muối, nước sạch, thuốc và thậm chí là vàng, trong khi nhiều người chọn đổi thịt để lấy vũ khí và đạn. Những người ở điểm tập kết đổi những thứ trên lấy thịt của anh ta, nhưng nó cao hơn giá mua của anh ta, đôi khi anh ta còn có thể nhận được một số thứ đặc biệt.

  Chẳng hạn như thẻ!

  Hôm nay, Điền Vạn Kim là một người có quyền lực ở điểm tập kết này.

  Đúng lúc này, một người của Điền Vạn Kim chạy đến nói: "Ông chủ, có người muốn gặp ông!"

  “Ai? Gặp tôi?” Điền Vạn Kim đang được người vợ trẻ mát-xa, tỏ vẻ mất kiên nhẫn giận dữ nói: “Dù là ai, cũng bảo với hắn bây giờ ta không rảnh!"

  "Nhưng người đó muốn bán Giác ngưu, giá cả thu mua chúng tôi không thể làm chủ, cho nên người đó chỉ đích danh ông chủ kêu ngài ra giao dịch!” Thuộc hạ vẻ mặt bất lực.

  “Cái gì?” Điền Vạn Kim ngay lập tức đứng bật dậy ra khỏi ghế, từ khi mở cửa hàng bán thịt, anh ta đương nhiên biết thế nào là Giác ngưu.

  Đó là một con trâu bình thường bị đột biến do nguyên khí ảnh hưởng, chất lượng thịt ngon hơn thịt chuột gấp trăm lần, nhưng số lượng lại kém xa chuột lông gai. Người cầm quyền ở điểm tập kết ăn uống rất kỹ tính, hoàn toàn không ăn thịt chuột, nếu kiếm được thịt Giác ngưu nhất định sẽ là món quà lớn cho người cầm quyền ở điểm tập kết.

  Nghĩ vậy, Điền Vạn Kim vội vàng chạy tới cửa hàng thịt phía trước, quả nhiên nhìn thấy trên mặt đất có một cái xác Giác ngưu rất lớn, Điền Vạn Kim vội vàng tiến lại gần kiểm tra, hài lòng gật đầu. Con Giác ngưu này chết chưa bao lâu, không quá một canh giờ, chất lượng thịt hoàn toàn không có vấn đề gì, quan trọng nhất là ngoại trừ hai vết thương, da con Giác ngưu này gần như còn nguyên vẹn.

  Da Giác ngưu rất cứng chắc, có thể làm giày da, áo giáp da, giá trị rất xa xỉ.

  “Rất tốt, vậy chúng ta mua gấp đôi giá thịt chuột!” Điền Vạn Kim giả vờ hào phóng sau khi kiểm tra Giác ngưu xong.

  Anh ta tính toán rất giỏi, tin rằng người bán Giác ngưu không biết giá trị thực của thứ này. Gấp đôi giá thịt chuột có vẻ rất cao, nhưng nếu đối phương đồng ý bán chắc chắn sẽ bị thua lỗ. Chỉ với thịt bình thường đã cao gấp năm, gấp mười lần thịt chuột là chuyện bình thường, chưa kể tới Giác ngưu còn quý hơn thịt.

  Ngô Minh và đám người Dư lão hán đến cửa hàng thịt Điền thị để bán Giác ngưu, khi nghe những lời của Điền Vạn Kim thì Ngô Minh chỉ cười chế nhạo, nhưng đám người Dư lão hán lại rất phấn khích. Con Giác ngưu này nặng ký như vậy mà bán giá gấp đôi thịt chuột cũng đã đáng giá bằng hai mươi ba mươi con chuột lông gai rồi. Hơn một tháng nay bọn họ không kiếm được nhiều chuột lông gai như vậy nên họ thập phần hài lòng.

  Tuy nhiên, con Giác ngưu này là do Ngô Minh giết, vì vậy chỉ có Ngô Minh có quyền lên tiếng về việc có bán nó hay không.

  "Yo, đây có phải là lão Dư không? thật sự càng già càng dẻo dai nha, có thể săn giết được con Giác ngưu thật là bản lĩnh. Giá mà ta vừa nói không tệ chút nào đâu, xem phân lượng lão thường đến đây bán thịt chuột, ta sẽ thêm chút ít cho lão, tính cho lão một con Giác ngưu gấp 2,5 lần thịt chuột, cứ định như vậy đi! " Lão Dư là một khách hàng quen đến bán thịt chuột, tất nhiên anh ta biết điều đó. Lúc này anh cảm thấy rất vui vẻ, anh tính toán những người này không có kiến ​​thức thì chắc chắn họ sẽ chấp nhận mức giá mà anh đưa ra.


  Dư lão hán chút thụ sủng nhược kinh xua tay nói: "Ông chủ Điền, thứ này không phải của ta, mà là của tiểu tử này, nhưng ta nghĩ giá cả vẫn rất tốt ..."

  Ngô Minh kịp thời ngăn Dư lão hán lại, bởi vì giá đưa ra quả thật chính là bậy bạ.

  Giá thịt Giác ngưu mà Ngô Minh bán ở kiếp trước gấp mười lần con chuột lông gai, chưa kể vừa ra giá là có người mua ngay, chưa kể da Giác ngưu rất cao cấp, giá trị so với thịt còn muốn cao hơn. Nếu thực sự bán nó với giá này quả thật chính là nhị ngốc tử.

  Điền Vạn Kim lúc này mới chú ý tới Ngô Minh, anh ta nhìn Ngô Minh từ trên xuống dưới mà cười: “Tiểu đệ, giá mà ta đưa ra rất công bằng, ngươi muốn nói cái gì?”

  Ngô Minh cũng lười nói nhảm, đưa ra một nắm đấm.

  “Gấp mười lần thịt chuột, không tính da trâu trong đó. Muốn lấy da trâu thì phải tính thêm!” Ngô Minh nói một tiếng, tất cả mọi người ngoại trừ Điền Vạn Kim đều trợn mắt há hốc mồm.

  Theo bọn họ, đây chính là công phu sư tử ngoạm.

  Đặc biệt là Dư lão hán, Quách Ngọc Cường và Bành Phong, lúc này vẻ mặt đều tái nhợt, ông chủ Điền này không dễ chọc, chọc giận bên kia nhất định không phải là một chiêu khôn ngoan.

  Nhưng nghĩ đến thực lực của Ngô Minh, ba người bọn họ cũng không dám khuyên, đứng như trời trồng không biết phải là sao cho đúng.

  Điền Vạn Kim lúc này mới nhíu mày chế nhạo: "Tiểu huynh đệ, chính là cái gọi lòng người không như rắn nuốt voi, ngươi phải biết như thế nào là đủ, bất quá ta cũng không so đo cùng ngươi, ta sẽ lùi một bước, giá gấp bốn lần thịt chuột, kể cả da bò, nếu muốn thì bán, không muốn thì quên đi! ”

  Điền Vạn Kim đang lấy lùi làm tiến, hắn không tin đối phương thật sự biết giá trị của con Giác ngưu này, thật ra giá mua gấp bốn lần thịt chuột cũng không quá thấp, những người xung quanh đến cửa hàng thịt Điền thị để bán thịt chuột đều đỏ mắt hâm mộ.

  Một kg thịt có giá trị bằng 4 kg thịt chuột, điều này đương nhiên là đáng ghen tị.

  Tuy nhiên, động thái tiếp theo của Ngô Minh khiến mọi người chấn động.

  Hắn trực tiếp kêu đám người Dư lão hán chuẩn bị thu dọn con Giác ngưu đem đi khiến Điền Vạn Kim bắt đầu lo lắng. Điểm tập kết này không phải chỉ có quán thu mua thịt của anh ta, nếu bên kia bán cho người khác thì lỗ nặng.

  Thành thật mà nói, mặc dù mức giá vừa được đề xuất là quá cao, nhưng Điền Vạn Kim biết Giác ngưu chắc chắn đáng giá. Không nói tới cái khác, chỉ việc săn giết Giác ngưu đã rất khó, không phải đơn giản như săn giết chuột lông gai có thể so sánh được.


  Nhìn thấy đối phương thực sự sắp rời đi, Điền Vạn Kim rốt cuộc không thể kềm lòng được nữa, thầm nghĩ thương vụ này không thể bị của hàng khác cướp đoạt được, chỉ có Giác ngưu mới có thể làm quà tặng cho những người cầm quyền của mình, như vậy cửa hàng thịt mới có thể tiếp tục hoạt động, nghĩ đến đây anh ta nghiến răng nghiến lợi tiến lên nói: "Tiểu huynh đệ, khoan đã, chúng ta còn có thể thương lượng... Đến, vào phòng rồi nói, vào phòng rồi nói”

  Nửa giờ sau, Ngô Minh cùng những người khác khiêng hai cái thùng lên xe tải.

  Trong thùng có ba khẩu súng trường tự động Kiểu 56, một nghìn viên đạn, ngoài ra còn có nhiều vật dụng khác như các loại thuốc quý và một thỏi vàng.

  Đây là tất cả bút mua bán của con Giác ngưu, thường thì phải mất ít nhất hai mươi con chuột lông gai mới có thể đổi súng trường tự động Kiểu 56, và đạn còn đắt hơn.

  Tuy nhiên, Ngô Minh đã nhìn qua những viên đạn này, hầu hết chúng là 'đạn có thể tái sử dụng', chỉ một số ít là đạn nguyên bản.

  Cái gọi là đạn tái sử dụng là sau khi đạn được bắn ra, vỏ đạn được thu gom, làm sạch, loại bỏ lớp mồi, định hình lại, nạp lớp mồi mới, nạp thuốc súng, nạp đầu đạn. Tất nhiên, độ ổn định và uy lực của loại đạn này không tốt, nhưng nếu có loại đạn này thì đã là tốt rồi.

  Về phần súng ống, đều đã bị loại khỏi quân đội, không biết Điền Vạn Kim lấy đâu ra phế phẩm này, nhưng cho dù là phế phẩm, nó vẫn có thể phát huy tác dụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK