Mục lục
Tận thế Tân Thế Giới
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thẩm Giai Nghi, đừng buồn, sự tình này trên đường đi chúng ta thấy được còn thiếu sao? Chúng ta đã tận lực rồi"

Tần Đào bên kia đã đi tới, hắn mặc một thân áo giáp da tê giác kiên cố, trên tay cầm một thanh trường kiếm, kiếm phong tản ra hàn khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Không nghi ngờ gì nữa, vũ khí này rất lợi hại, vết thương của Thiết nha lang vừa bị Tần Đào giết đã đông cứng lại.

Thẩm Giai Nghi không nói gì, cô chỉ ngồi xổm xuống ôm chặt lấy người bạn học xổ ruột ra ngoài, dường như chỉ có cách này mới có thể xoa dịu nỗi đau của đối phương.

Đúng lúc này, một giọng nói rất đột ngột truyền đến.

“Nếu ta là cô, ta sẽ cho một phát vào đầu anh ta để anh ta không phải chịu nhiều đau đớn như vậy!”

Những sinh viên đang đau buồn lập tức bị câu này chọc giận, Tần Đào nhíu mày, lạnh lùng nhìn sang một người đang ngồi trên nóc xe, ngữ khí không tốt nói:

"Ngươi là ai? Ngươi nói như vậy tưởng hay lắm sao? Chỉ là một kẻ chết nhát, nếu vừa rồi chúng ta không giết đám quái vật này thì giờ ngươi đã chết rồi!"

Những người khác cũng phẫn nộ trừng mắt nhìn gã đang ngồi trên nóc xe.

Người vừa nói chuyện tự nhiên là Ngô Minh vừa mới ân cần nhắc nhở, trong tình huống này vô phương cứu chữa, sinh viên bị thương có thể nói phải chết không thể nghi ngờ, trường hợp này tốt hơn hết là nên cho đối phương sớm giải thoát. Loại chuyện này đối với Ngô Minh là chuyện bình thường, kiếp trước anh ta còn giết một bằng hữu bị thương nặng không thể chữa khỏi.

Bất quá nếu những người này không muốn thì Ngô Minh cũng lười nói tiếp. Quả nhiên, mười phút sau người nọ vẫn chết đi, hơn nữa còn rất đau đớn.

Ngô Minh nhìn những sinh viên này chôn cất người chết, thầm nói mặc dù những người này cứng đầu và ấu trĩ, nhưng họ cũng trọng tình trọng nghĩa. Chỉ là nhanh chóng Ngô Minh biết kế hoạch trước đó của mình đã thất bại, bởi vì những người này không có ý định rời đi, xem ra bọn họ cũng sẽ ngủ ở chỗ này.

Nếu những người này không rời đi, Ngô Minh cũng không thể làm gì khác, A mỗ, Răng hàm và Nhị nha cắn nuốt thi thể của Thiết nha lang Vương ở đằng xa. Trong thời gian ngắn Ngô Minh không kêu bọn chúng trở lại, để bọn chúng ăn no rồi tính.

Lúc này, nhóm sinh viên đã lần lượt bước xuống xe, tổng số sinh viên dường như hơn 30, nhưng chỉ có bốn sinh viên thức tỉnh.

Thẩm Giai Nghi lấy một túi bánh quy đã hết hạn sử dụng và một vài miếng thịt nguội, rồi ăn chúng với nước khoáng.

Họ là bạn học cùng trường đại học, bọn họ đã cùng nhau trốn thoát khi thảm họa xảy ra. Dọc đường đi bọn họ tìm được thức ăn để sinh tồn, cũng nương tựa trong những tụ điểm nhỏ. Nhưng không có ngoại lệ, những tụ điểm nhỏ này đã bị những con quái vật cường đại tập kích nuốt hết.

May mắn thay, Thẩm Giai Nghi thức tỉnh trong một cuộc tấn công, cũng có một số bạn học đã thức tỉnh cùng cô ấy, và họ đã cùng bạn học của mình trốn thoát vào thời điểm đó.

Là lớp trưởng, Thẩm Giai Nghi cảm thấy kể từ khi cô thức tỉnh và sở hữu sức mạnh to lớn, cô có trách nhiệm bảo vệ bạn bè và các bạn cùng lớp của mình.

Chỉ là thực lực của bọn họ quá yếu, trên đường đã chết rất nhiều người, mấy ngày trước gặp phải một đám thức tỉnh giả như Râu dê Hàn Tam kia. Vì vậy, các bạn cùng lớp đã ăn mặc cần kiệm thuê Hàn Tam và nhóm của anh ta làm vệ sĩ.

Mặc dù đã có được một chút an toàn, nhưng theo tình hình hiện tại, thức ăn của bọn họ sẽ không tồn tại được bao lâu.

“Suy nghĩ nhiều làm gì,đi bước nào tính bước đó thôi!”

Thẩm Giai Nghi thở dài tập trung ăn uống, Tần Đào đi tới đưa cho Thẩm Giai Nghi một ít bánh quy của mình, các sinh viên khác đều lộ rõ ​​vẻ thần sắc hiểu rõ. Thẩm Giai Nghi là một bông hoa có hạng nổi tiếng, xinh đẹp và mạnh mẽ, Tần Đào đã theo đuổi cô ấy từ rất lâu rồi.

“Cảm ơn, ta không đói!”

Thẩm Giai Nghi lắc đầu, sau khi trở thành thức tỉnh giả, cô có thể kiểm soát lượng thức ăn của mình và tiết kiệm thức ăn nhất có thể. Thẩm Giai Nghi đương nhiên biết chuyện Tần Đào theo đuổi cô, nhưng cô sẽ không cân nhắc chuyện như vậy vào lúc này.

Lúc này, ba nhóm nhỏ đã được thành lập ở vùng cao này.

Nhóm lớn nhất đương nhiên là bạn học của Thẩm Giai Nghi, có hơn 30 người, còn lại là nhóm Râu dê, cuối cùng là Ngô Minh.

Đối với Ngô Minh mà nói, đám người Thẩm Giai Nghi chỉ là những người qua đường, sau đêm nay nhất định sẽ đường ai nấy đi, không ai can thiệp ai.

Thực ra, Ngô Minh đã được hai nhóm này chú ý ngay từ đầu.

Nếu không có chuyện gì, dám một mình ngủ ở nơi hoang dã một mình rõ ràng không phải người thường, ngay cả là thức tỉnh giả mà cũng chỉ có một người, cho dù là nhóm sinh viên của Thẩm Giai Nghi hay là đám người giúp đỡ cũng không để ý lắm đến Ngô Minh.

Tương tự như vậy, Ngô Minh không muốn dính dáng gì đến những người này.

Lúc này, anh đang nằm thoải mái trên nóc xe, từ từ hồi phục nguyên khí, nhưng ngay sau đó một cô gái sinh viên đi tới, đưa cho Ngô Minh hai cái bánh quy và một chai nước.

Ngô Minh ngạc nhiên nhìn cô gái sinh viên, trong lúc nhất thời không biết phải làm gì.

Cô gái sinh viên này có vẻ hơi ngại ngùng, nhìn Ngô Minh nói:

"Thẩm Giai Nghi nhờ ta mang cho ngươi, cô ấy nói ai cũng sống không dễ dàng gì, dựa vào dáng vẻ của ngươi chắc cũng không mang theo thứ gì, ăn nhiều một chút, ít nhất ngươi có thể duy trì một chút thể lực! ”

Sau đó, nữ sinh đi trở về.

Lúc đó Ngô Minh mới nhận ra anh ta không mang theo bất kỳ thức ăn nào trên xe cũng như trên người nên những người khác nghĩ rằng anh ta đã hết đạn dược và thức ăn.

Nhìn nhóm sinh viên đằng kia, Ngô Minh biết người tên Giai Nghi chính là nữ sinh triệu hồi Thiết tích thương hùng, lúc này đối phương cũng nhìn lướt qua đây, nhưng chỉ nở một nụ cười nhạt.

Ngô Minh cũng cười đáp lại, thầm nói kỹ năng quan sát của nữ sinh này không tệ, tâm tư cũng giống như Lý Hạ, thuộc loại 'lo chuyện thiên hạ' điển hình.

Cái khác không nói, là một thức tỉnh giả, cô ấy có thể bỏ qua những bạn học còn chưa thức tỉnh, nhưng cô ấy vẫn kiên trì như cũ, điều này khiến Ngô Minh khá bội phục.

Nghĩ đến Lý Hạ, Ngô Minh cảm thấy bất đắc dĩ, không biết hiện tại cô thế nào, nhưng với thể chất đặc biệt của Lý Hạ, nghĩ đến hẳn là không có vấn đề gì.

Thời gian nhanh chóng trôi qua, tới giờ đã là nửa đêm, những sinh viên đó cũng trở về xe nghỉ ngơi chỉ để lại một số người canh gác ở bên ngoài.

Ngô Minh nằm ở trên nóc xe nhắm mắt nghỉ ngơi, lúc này liền nhìn thấy bảy người nhóm Râu dê lén lút đi đến một nơi hẻo lánh, không biết định làm gì.

Đối với bảy thức tỉnh giả này, Ngô Minh đã đề phòng từ lâu, so với những sinh viên vẫn còn có phần ngây thơ, bảy người này hiển nhiên không phải là hạng người tốt lành gì.

Vì đề phòng vạn nhất, Ngô Minh cũng bí mật xuống xe, mặc chiếc Áo choàng đêm tối ngay lập tức rồi lặng lẽ bám theo, anh muốn xem bảy người này sẽ làm gì.

Cách khu cắm trại khoảng 100m, bảy người bắt đầu nói chuyện sau khi trốn sau một tảng đá để cản gió.

"Tam ca, đi theo đám sinh viên này ta đã sớm phiền chán, các huynh đệ đang chờ ngươi nói một câu, khi nào động thủ?”

Một hán tử bộ dáng như dưa vẹo táo nứt chà xát tay hỏi.

“Đúng vậy, tam ca, mấy huynh đệ chúng ta đã sớm nhịn không được, ta coi trọng vài em nữ sinh trong đó, làn da cùng dáng người thật sự là câu hồn a. Đại ca chỉ cần nói một tiếng chúng ta liền động thủ, mấy tháng không chạm vào nữ nhân, chúng ta cũng có chỗ để phát tiết!”

Một gã thức tỉnh giả vẻ mặt dâm tà cũng là cười nói.

Ngô Minh đang mặc Áo choàng đêm tối, cách những người này không xa nên tự nhiên là nghe được bọn họ nói chuyện với nhau.

“Quả nhiên không phải thứ gì tốt!”

Ngô Minh thầm nghĩ trong lòng, không nghĩ tới này bảy người thế mà lại tính toán xuống tay với đám sinh viên kia.

Lúc này, gã Râu dê gọi là Hàn Tam nhếch mép cười nói:

“Động thủ là khẳng định là phải làm, vốn dĩ cái đám sinh viên đó chỉ có vài thức tỉnh giả. Chúng ta lúc trước còn có chút kiêng kị, mấy ngày nay chết bớt cũng chỉ còn lại bốn người, chúng ta huynh đệ bảy người đối phó bọn chúng hẳn là không có vấn đề gì. Khặc khặc, đừng nói các ngươi, chính là lão đại ta cũng có chút kiềm chế không được, chốc lát chờ bọn họ ngủ say liền động thủ, nữ nhân họ Thẩm để lại cho ta, mặt khác các huynh đệ tùy ý!”

“Đúng rồi, gia hỏa ngủ ở trên nóc xe làm sao bây giờ? Hắn một mình đơn độc cũng dám chạy ra ngoài, ta xem cũng không phải một nhân vật đơn giản, vạn nhất hắn nhảy ra xen vào việc chúng ta……” Một thức tỉnh giả nhớ tới cái gì, vội vàng nói.

“Sợ cái rắm, lát nữa tìm cơ hội đem tên kia xử lý là được, cho dù hắn có chút thủ đoạn, nhưng chúng ta một phát bắn vỡ đầu hắn, hắn lại có thể như thế nào?” Hàn Tam chẳng hề để ý nói.

"Tam ca nói chính xác, chỉ có thể xem như gia hỏa kia xui xẻo!" Mấy người khác cũng a dua theo, vội vàng phụ thanh nói.

“Được rồi, lát nữa động tác phải nhanh nhẹn dứt khoát, nam nhân thì giết chết, nữ nhân chơi qua lúc sau bán đi, thế đạo này chúng ta làm cái gì đều không cần gánh trách nhiệm, có thực lực là có thể quyết định sinh tử người khác!” Hàn tam cười lạnh nói, thật sự là không xem mạng người ra gì.

“Ngươi nói không sai, có thực lực mới có thể quyết định sinh tử người khác, chỉ tiếc, các ngươi không phải là người có thực lực!”

Lúc này, bên cạnh đột nhiên vang lên một giọng nói, đám người Hàn Tam sửng sốt, chưa kịp phản ứng đã cảm thấy trước mặt lóe lên một tia sáng lạnh, sau đó đầu của bốn thủ hạ của hắn trực tiếp bay tới.

Hai người kia vừa định ra tay, liền bị hai bóng người to lớn quật ngã, chỉ nghe thấy tiếng cắn kinh hãi sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Trong tích tắc, Hàn Tam là người duy nhất còn sống trong bảy người.

Nhưng mà lúc này Hàn Tam hoàn toàn không dám nhúc nhích, bởi vì không biết có thứ gì đó nằm ở trên lưng của hắn, trên cổ họng một móng vuốt cực kỳ sắc bén kẹp chặt.

Không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần có động tác nhỏ, khí quản của hắn sẽ bị thứ đó xé toạc.

Hàn Tam là một người sợ chết, cũng là một người thông minh, hắn biết mình không được làm ra động tác hay phát ra tiếng động, nếu không sẽ chết.

Trong bóng đêm mịt mù, Hàn Tam kinh hãi nhìn một người hiện ra từ không khí, hóa ra người này chính là kẻ mà bọn họ định giết trước đó.

“Sư huynh,… tha mạng!”

Hàn Tam lập tức biết lời mình vừa nói đã bị người này nghe thấy, thực lực của người này ngoài sức tưởng tượng của hắn, hắn vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng vừa nói xong hắn cảm thấy yết hầu co giật rồi mát lạnh, sau đó là hoàn toàn chìm sâu vào bóng tối.

Kẻ giết người đương nhiên là Ngô Minh, nghe xong kế hoạch của những người này, anh lập tức quyết định ra tay trước.

Bảy người này đều là thức tỉnh giả, nếu như chuẩn bị kỹ lưỡng bày ra thẻ bài, đối phó nhất định sẽ rất phiền phức, không phải Ngô Minh sợ bọn chúng mà chỉ là muốn tránh phiền phức không cần thiết.

Vì vậy, Ngô Minh lập tức tấn công bọn chúng, Răng hàm, Nhị nha và A mỗ ở gần đó, chỉ cần dùng nguyên khí để cảm nhận, chúng sẽ ngay lập tức lao đến phối hợp với cuộc tấn công của Ngô Minh lần này.

Không có nghi ngờ gì về hiệu quả, trong mười giây, tất cả bảy người đều chết hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK