Chương 191: Nằm Chung Giường
Nhậm Doanh Doanh thấy mình đưa ra lý do không hề có tác dụng, không thể làm gì khác hơn là lấy ra một chiêu cuối cùng, buồn bả nói:
Phụ thân …có câu nói, nữ nhi đã gả ra ngoài thì như nước đã đổ, nhi nữ gả cho Trương Vô Kỵ thì chính là người của hắn, chắc chắn là nếu có việc thì phải thay phu quân của mình cân nhắc, như thế thì làm sao nhi nữ giúp cho phụ thân được việc gì đây?
Nhậm Ngã Hành quả nhiên không nghĩ tới việc này, vừa giận vừa sợ:
Doanh Doanh…ngươi… ngươi...
Nhậm Doanh Doanh tiếp tục nói:
Nếu như phụ thân ép buộc gả nhi nữ cho Trương Vô Kỵ, con gái trong lòng mang oán hận, nhất định là sẽ không giúp phụ thân đâu.
Nhậm Ngã Hành cười giận dữ:
Ngươi vì một sâu rượu giờ thì đang sống dở chết dở, lại cùng phụ thân mình đối nghịch, thực sự là làm tức chết ta rồi."
Nhậm Doanh Doanh trầm mặc không nói..
Thấy bọn họ rơi vào im lặng, Tống Thanh Thư thì lại bực bội đến chuyện của Trương Vô Kỵ, lại nghe Nhậm Ngã Hành muốn gã Nhậm Doanh Doanh cho kẻ thù không đội trời chung của mình, nên quyết phá hôi, chú ý tập trung thêm vào một chút chân khí Hoan Hỉ nữa trên tay, tiếp tục từng ngón tay không ngừng vuốt ve dọc theo khe thịt âm hộ của nàng, một đầu ngón tay hơi chen vào cái cửa miệng âm đo rất nhỏ, cảm thụ khe rãnh cùng nếp uốn, bên trong hành lang mật huyệt truyền tới từng trận nhiệt khí tê dại điên cuồng, niêm mạc của âm đo Nhậm Doanh Doanh liền xiết chặt bao quanh đầu ngón tay của hắn, Tống Thanh Thư thầm nghĩ “ Chỉ là đầu ngón tay mà hang động đã co rút xiết chặt lại như vậy rồi, nếu đưa cả cây côn th*t nhét vào thì còn tuyệt vời sảng khoái đến mực nào…”
Nhậm Doanh Doanh bị bàn tay hắn lộng lấy cảm nhận được ý vị tuyệt vời, chân khi Hoan Hỉ tạo nên ảo giác khi ngón tay tựa như đầu lưỡi liếm láp dọc theo hai bên mép ngoài, khi thì đem viên âm hạch như đang bị cái miệng của hắn toàn bộ ngậm lấy, lúc thì duỗi ra đầu lưỡi liếm láp phần đầu nhô ra của viên âm hạch, nàng chưa từng thử qua loại kích thích như thế này, rốt cục nhịn không được, dịch nhờn giàn giụa bên trong âm đ*o, khoái cảm theo từ chỗ sâu trong hành lang mật huyệt truyền hướng toàn thân, quanh thân lỗ chân lông như giãn nở ra! Nàng bị hắn dùng chân khí Hoan Hỉ thiền pháp làm cho toàn thân thông thấu phát run!
Um…a…á…..
Nhậm Doanh Doanh đột nhiên nhận ra từ sâu trong cổ tử cung như là nở miệng trào ra từng giòng ấm áp nóng bỏng, nàng bị giật mình, người hẩy mạnh lên như là muốn ép lấy giòng nước chảy bên trong âm đ*o phún ra, trong miệng rên lên thành tiếng.
Âm tinh từ trong mật huyệt hành lang như mưa to cuồng phun, toàn thân nàng không ngừng run rẩy, rõ ràng nàng đã triều phun rồi! Âm tinh màu trắng sữa xì ra khỏi cửa miệng âm đ*o rõ ràng làm vẩn đục một mảng trong nước…
Hừ…Lệnh Hồ Xung tên tiểu tử thúi này, lăn ra đây cho lão phu!
Nhậm Ngã Hành vừa rồi đã hoài nghi, tuy đã dò xét một vòng, cũng không nhìn thấy điều gì khả nghi, thế nhưng sau khi ngồi xuống nói chuyện với Nhậm Doanh Doanh, rất nhanh liền nghĩ đến bên trong cái bồn tắm rộng lớn, có điều là nữ nhi đang tắm ở bên trong, lão cũng không tiện điều tra, có điều tất cả sự chú ý đều đặt ở trong bồn nước tắm.
Nhậm Doanh Doanh mấy lần trước dị động khác lạ, làm cho Nhậm Ngã Hành càng thêm hoài nghi, lần này thì tiếng rên của Nhậm Doanh Doanh thành tiếng, là người nam nhân có kinh nghiệm thành thục, lão nghe qua thì biết được đây là tiếng rên thỏa mãn trong cơn khoái lạc của nữ nhân, đồng thời cũng nghe được tiếng nhịp tim của người khác, nên tưởng rằng là nữ nhi của mình chịu không nổi Lệnh Hồ Xung khiêu khích tính dục, đã ủy thân cho hắn, nghĩ đến hai người chưa thành thân, mà Lệnh Hồ Xung đã âm thầm lẻn tới giao hoan cùng Nhậm Doanh Doanh trong thùng nước tắm, quá mức là hạ lưu vô liêm sỉ, thêm vào lúc Nhậm Doanh Doanh nói cứng không chịu bị ép hôn, một cơn lửa giận dâng trào lên.
Thân thể đang dưới nước, ngay lập tức Tống Thanh Thư cảm thấy một lực hút to lớn mạnh mẽ truyền đến, trong lòng biết là Nhậm Ngã Hành đã dùng Hấp Tinh Đại Pháp, hắn cũng không chống cự, thân mình theo sức hút Hấp Tinh Đại Pháp của Nhậm Ngã Hành nương theo đến, cách Nhậm Ngã Hành tầm hai trượng, Tống Thanh Thư đem nước đang ngậm trong miệng vận công chuyển hóa thành chỉ khí phun ra đến trên mặt Nhậm Ngã Hành chủ quan không kịp phòng bị, trước mắt tối sầm lại, tiếp theo là trước ngực yếu huyệt đã bị điểm.
Thật vất vả mới nhân cơ hội Nhậm Ngã Hành bất cẩn, mới không chế được lão, Tống Thanh Thư đang định dùng kình lực lấy tính mạng của lão, thì bên tai đột nhiên truyền đến t tiếng thét kinh hãi:
Không được!
Thấy đôi mắt của Nhậm Doanh Doanh hai mắt ra vẻ cầu xin, Tống Thanh Thư lập tức tỉnh lại: “ Bây giờ nếu giết chết Nhậm Ngã Hành, chỉ thêm thuận lợi cho Trương Vô Kỵ cùng với Đông Phương Mộ Tuyết, còn bản thân mình cũng không có nửa điểm chỗ tốt... “
Trong lúc Tống Thanh Thư đang trầm tư suy nghĩ, thì Nhậm Ngã Hành đã kịp phản ứng lại, thấy rõ người trước mắt, thì kinh hoàng:
Lại là ngươi!
Đúng vậy, chẳng là ai khác…
Tống Thanh Thư ngón tay vẫn để trên yếu huyệt của lão..
Ngày đó các ngươi nhảy xuống vách núi vạn trượng, lại không chết,
Nhậm Ngã Hành mặt lộ hoang mang,
Xem ra ngươi bây giờ sinh long hoạt hổ còn đứng ở chỗ này, vây thì Đông Phương Bất Bại khẳng định cũng không có chết?
Ngươi đoán đi…?
Tống Thanh Thư nhún vai.
Ngươi đến tột cùng đã làm gì nữ nhi của ta?
Nhậm Ngã Hành rít lên, giận dữ nói.
Tình hình vừa rồi đã sáng tỏ, không cần nói thêm gì nữa.
Tống Thanh Thư cố ý khiêu khích lão.
Doanh Doanh, không ngờ tới ngươi lại cùng hắn định liệu việc chung thân, vậy còn Lệnh Hồ Xung thì phải làm sao bây giờ?
Nhậm Ngã Hành trong giọng nói rất là đau lòng.
Phụ thân đừng nghe hắn nói hưu nói vượn, vừa rồi hắn đột nhiên xuất hiện xông tới, vì thế nữ nhi…nữ nhi…bị hắn chiếm tiện nghi…... cũng cũng…chưa có cùng với hắn... làm ra..cái chuyện gì.
Nhậm Doanh Doanh cũng đã nhân cơ hội mặc vào xiêm y, vừa bi thương vừa nổi trừng mắt với Tống Thanh Thư.
Bây giờ nữ nhi bị đối phương chiếm lấy tiện nghi đã là sự thực, Nhậm Ngã Hành từ từ tỉnh táo lại, lần đó sau trân đánh trên đỉnh Hắc Mộc nhai, lão đã tra ra thân phận của Tống Thanh Thư, biết được trên đỉnh Ngọc Hoàng,Tống Thanh Thư một chiêu kiếm đã bại Trùng Hư, chiến tích dùng nội lực đẩy lùi Tả Lãnh Thiền, võ công của hai nhân vật kia Nhậm Ngã Hành đã từng trải qua giao đấu, tuy rằng bọn họ không bằng lão, nhưng cách biệt cũng không xa, Tống Thanh Thư có thể dễ dàng thắng bọn họ, đã vậy trên Hắc Mộc nhai hắn cùng Trương Vô Kỵ giao thủ, Nhậm Ngã Hành suy đoán một thân công phu của Tống Thanh Thư e rằng chỉ là hơi kém so với Đông Phương Bất Bại và Trương Vô Kỵ mà thôi.
Nhậm Ngã Hành phản ứng thật nhanh, lập tức đổi giọng nói:
Tống thiếu hiệp tuổi còn trẻ, võ công đã cao như thế, lão phu khâm phục không thôi, bây giờ Tống thiếu hiệp đã cùng với Doanh Doanh...
Nhậm Ngã Hành chậm rãi nói tiếp,
Việc quan hệ đến danh tiết, Tống thiếu hiệp có chịu trách nhiệm không vậy? Chỉ cần Tống thiếu hiệp đồng ý gia nhập nhật Nguyệt Thần giáo, lão phu sẽ gả Doanh Doanh cho ngươi.
Nữ nhi… không cần hắn chịu trách nhiệm!
Nhậm Doanh Doanh kinh hô.
Nhâm giáo chủ, vậy là tiền bối muốn vãn bối gia nhập vào giáo phái à?
Tống Thanh Thư cân nhắc nhìn lão rồi mỉm cười,
Tiên bối cũng biết vãn bối cùng Đông Phương Bất Bại là một nhóm?
Lão phu biết rõ ràng một cái đạo lý, trên đời không có kẻ địch vĩnh hằng, cái gì Đông Phương Bất Bại có thể đưa cho ngươi, lão phu đồng dạng cũng có thể cho ngươi, cái gì mà Đông Phương Bất Bại không thể cho ngươi, lão phu vẫn cứ có thể cho ngươi.
Nói xong Nhậm Ngã Hành ánh mắt hướng về trên người Nhậm Doanh Doanh liếc nhìn.
Tống Thanh Thư cũng quay đầu nhìn lại, thấy Nhậm Doanh Doanh tóc tai rối bời, xiêm y xốc xếch, không kịp mặc lại cái yếm, hai bầu vú dựng đứng lấp ló hai đầu núm vú sáng rực rỡ tuyệt luân, hai tay nàng túm chặt lấy vạt áo, vẫn không che khuất lộ ra cặp đùi thon dài trắng như tuyết, hai gò má ửng đỏ, dáng vẻ yếu đuối mong manh, đôi mi thanh tú cau lại, như có thâm ưu... trong lòng hắn vô cùng rung động.
Rất vinh hạnh được Nhâm giáo chủ ưu ái, chỉ là vãn bối cùng với Đông Phương... đó mối quan hệ phức tạp, cho nên đành phải phụ lòng...
Còn chưa nói hết, Tống Thanh Thư cảm thấy ngón tay giữ nơi vị trí yếu huyệt của Nhậm Ngã Hành bị một lực hút kỳ dị, nội lực cứ dâng trào hướng về trong cơ thể Nhậm Ngã Hành rót vào, Tống Thanh Thư kinh hãi biến sắc, vội vã vận lên nội công tránh ra, sắc mặt vô cùng khó coi:
Hấp Tinh Đại Pháp!
Thì ra Nhậm Ngã Hành vừa rồi cố ý kéo dài thời gian nói chuyện với hắn, làm cho Tống Thanh Thư mất đi cảnh giác, nhân cơ hội vận lên Hấp Tinh Đại Pháp ám toán hắn, cũng may là Nhậm Ngã Hành vừa hóa giải xong yếu huyệt bị điểm, toàn thân lão còn bị tê dại, chứ không thì Tống Thanh Thư không dễ dàng tránh thoát như vậy…
Nếu như ngươi không biết thức thời, vậy thì đi chết đi.
Nhậm Ngã Hành điều tức lại chân khí, song chưởng giao kích, mơ hồ có tiếng sấm gió, hướng về phía Tống Thanh Thư đánh tới.
Tống Thanh Thư lúc này khí tức bốc lên, trong lòng biết không phải là đối thủ của lão, hắn quyết định thật nhanh, vọt thẳng phá cửa sổ bay ra phía ngoài, Nhậm Ngã Hành giận dữ, như bóng với hình đuổi theo.
Tống Thanh Thư tuy rằng khinh công so với Nhậm Ngã Hành cao hơn, nhưng địa hình của Hắc Mộc nhai thì hắn không quen thuộc, bởi vậy trước sau không thể thoát khỏi Nhậm Ngã Hành đang bám theo sau lưng, rẽ trái lượn phải, lúc phóng ngang qua một gian phòng, Tống Thanh Thư trong lòng biết nếu chạy lung tung không có mục đích trước sau gì cũng bị Nhậm Ngã Hành đuổi kịp, liền đẩy cửa nhảy vào, còn chưa thấy rõ tình huống trong phòng, thì một ánh sáng lấp lóa của thanh bảo kiếm đã kê vào ở trên cổ hắn, Tống Thanh Thư trong lòng ai thán: Sao lại xui xẻo như thế?
Tại sao là ngươi?
Tống Thanh Thư đang tìm cách thoát thân, bên tai đột nhiên truyền đến tiếng nói nhu hòa, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn tới, thấy trước mắt xuất hiện một đôi mắt sáng sủa óng ánh, Tống Thanh Thư cũng sững sờ:
Là cô nương sao?
Nàng chắc là vừa tắm rửa quá, tóc vẫn còn ướt nhẹp, đầu kết tóc mây, khuôn mặt trái xoan hoàn mỹ mông lung, thân thể mềm mại với đôi chân thon dài ưu mỹ, chỉ khoác hờ cái áo choàng ngoài bằng tơ màu tím nhạt, tư thái khiến nàng càng thêm trang nhã, có một khi tức vượt quá những người tầm thường, khó có thể vịn cành bẻ lấy, cái áo choàng mỏng tanh như cánh ve sầu, dù sao cũng che dấu được toàn thân của nàng, nhưng không giấu được đường cong kinh tâm động phách của thân thể, trước ngực cao vót hai bầu vú hoàn mỹ được cái yếm phủ lên lộ ra rỏ ràng làm cho người khó có thể tin là hai bầu vú no đầy đủ lại có thể dựng đứng sừng sững như vậy, cái mông đẹp phình to lấp ló cái tiểu nội khố màu vàng càng thêm khuếch đại đường cong hình dáng hai bên mông thịt, linh lung lồi lõm, khiến cho lòng người lay động, nhưng trong lúc vung tay nhấc chân lại có vẻ lẫm liệt cao quý không thể xâm phạm.
Trước mắt nữ nhân thanh lệ tuyệt luân này chính là Trường Bình công chúa Chu A Cửu ngày đó đạp nguyệt đến trong thành Kim lăng như là tiên nữ.
Người của Nhật Nguyệt thần giáo đang truy tìm các hạ?
Trường Bình công chúa liếc mắt nhìn Tống Thanh Thư.
Đúng vậy…
Tống Thanh Thư gật đầu.
Công tử hãy đi theo đi theo ta.
Trường Bình công chúa thu hồi trường kiếm, hướng về phía một bên bình phong đi đến.
Nhật Nguyệt Thần Giáo giáo chủ Nhậm Ngã Hành bái kiến Thánh nữ, tối nay trên Hắc Mộc nhai có thích khách, không biết Thánh nữ có bị quấy rầy hay không?
Ngay lập tức ngoài phòng truyền đến giọng nói của Nhậm Ngã Hành.
Thánh nữ?
Tống Thanh Thư ngoài ý muốn nhìn Trường Bình công chúa, chỉ thấy đường nét gò má nàng rất là ôn nhu, phảng phất một bút phác hoạ mà thành, không một tỳ vết.
Lại là lão tự mình đến đây...
Trường Bình công chúa đôi mi thanh tú cau lại, nàng biết Nhậm Ngã Hành không dễ dàng bỏ đi, liền thay đổi chủ ý, kéo Tống Thanh Thư hướng đến bên giường của mình, thấy hắn nghi hoặc nhìn, mặt mũi nàng tràn đầy không được tự nhiên, mặc dù biết như vậy là dị thường không được, nhưng không còn có cách nào khác, nàng dùng ánh mắt ra hiệu Tống Thanh Thư trước nằm trên đó.
Tống Thanh Thư là hạng người tâm tư nhạy bén, nghe nàng nói như vậy, lập tức muốn phản ứng lại, có điều chung quy khó tránh khỏi sinh ra tâm tư tươi đẹp. xác thực là trong đầu hắn đầy sắc ý, nhưng vừa đến thì gặp phải tình huống như thế này, ngược lại có chút không biết làm sao.
Thấy Tống Thanh Thư đã ẩn nấp kín đáo trên giường, Trường Bình công chúa cũng theo sau chui vào bên trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu, nói vọng ra ngoài cửa rằng:
Đa tạ Nhâm giáo chủ quan tâm, ta vẫn ổn, cũng không có thấy gì khác thường.
Nhưng có thuộc hạ nhìn thấy thích khách chạy trốn chung quanh đây, đành không khỏi quấy nhiễu Thánh nữ, lão phu vẫn phải lục soát kỹ lưởng thì mới có thể an tâm.
Nói xong không chờ cho Trường Bình công chúa trả lời, liền đẩy cửa bước vào, lão ra hiệu thủ hạ bắt đầu lục soát chung quanh, ánh mắt quét qua nhìn ở trong phòng.
Lớn mật…
Trường Bình công chúa sắc mặt phát lạnh, nhìn Nhậm Ngã Hành nói,
Ta đã chuẩn bị đi ngủ, Nhâm giáo chủ dẫn người trực tiếp xông vào, đến tột cùng ý muốn là như thế nào?
Bọn giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo từ trước đến giờ biết thân phận tôn quý của Thánh Nữ, thấy nàng khí thế áp lực, tất cả liền ngừng lại bước chân, dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Nhậm Ngã Hành.
Nhậm Ngã Hành cười ha ha:
Mong rằng Thánh nữ thứ lỗi, lão phu chỉ vì lòng tốt, lo lắng đến sự an nguy của Thánh nữ, nếu ở Hắc Mộc nhai có chuyện gì xảy ra, thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ của Minh giáo cùng với Nhật Nguyệt Thần Giáo hai phái, Thánh nữ thâm minh đại nghĩa, có thể lý giải cho nỗi khổ tâm trong lòng lão phu.
Thấy hắn đem Minh giáo đến ép chính mình, Trường Bình công chúa lạnh nói:
Các ngươi cũng đã nhìn xem qua trong phòng, nếu như không nhìn thấy hình bóng thích khách, thì giờ có thể đi ra ngoài.
Lúc này núp kín ở trong chăn Tống Thanh Thư chỉ cảm thấy từng làn vị ngọt, chui thẳng vào chóp mũi, hắn có thể rõ ràng nghe thấy được đến từ trên người Trường Bình công chúa mùi thơm sâu kín của nữ nhân, còn làm cho lòng người ngứa ngáy khó nhịn là nhiệt độ cơ thể, một thân thể nữ nhân tràn đầy thanh xuân, trong lòng của hắn giống như có trăm ngàn cọng lông gãi ngứa, phảng phất mỗi dây thần kinh đều có con kiến bò lên làm cho không được tự nhiên, cũng có thể là do tác dụng của Hoan Hỉ thiền pháp, toàn thân hắn cảm giác càng không thoải mái, Trường Bình công chúa nằm ở bên cạnh, dÙ cách y phục nhưng thân thể dán vào thân thể, tất cả đều là xúc cảm mềm mại, Tống Thanh Thư âm thầm cảm thán: “ Quỳ Hoa lão tổ có nói là ta có Đào Hoa mệnh quấn quanh người, xem ra quả đúng như thế….”
Thấy thuộc hạ khẽ lắc đầu ra hiệu không thấy gì, Nhậm Ngã Hành nhướng mày, lão chưa từ bỏ ý định, tiếp tục ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, không có ẩn giấu dáng người, đang lúc muốn cáo lui, đột nhiên ánh mắt ngưng lại, trên nền đất có nhàn nhạt vệt nước như ẩn như hiện, một đường uốn lượn kéo đến góc giường của Thánh Nữ, nhìn trên giường cái chăn mở rộng ra hơi nhô lên, trong lòng nhất thời hiểu rõ……
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
01 Tháng tám, 2022 04:08
bộ này full r hóng gì 2k5 chương
25 Tháng sáu, 2022 09:39
Hóng quáaa
11 Tháng chín, 2021 07:16
cầu chương
14 Tháng tám, 2021 12:32
full lâu quá hazz tui muốn đọc đoạn na9 thành hoàng đế quá
01 Tháng tám, 2021 02:22
mỗi lần quay lại đọc rồi bỏ. lần này chốt câu cuối cùng, sau này không quay lại nữa. Nữ nhân trong truyện nhiều nam nhân chọc ***.
19 Tháng bảy, 2021 19:27
chưa full nhỉ
04 Tháng bảy, 2021 20:46
người tay ra tay giết mình , còn mian thì nói tha người ta đi , tới lúc xén chết mới đánh lại , thể loại cẩu huyết gí
04 Tháng bảy, 2021 02:38
tứ đại ác nhân yếu kê , nhưng dù vô địch thiên hạ cũng đéo giết được.
vì kẻ ác , ai cũng muốn nó hối cải , còn kẻ tội nghiệp , ai cũng muốn cười cho hả hê , thói đời là vậy , lám ác được phật thương , chứ hiền lành thì bỏ mặt
02 Tháng bảy, 2021 21:31
tao nói thật , nếu đúng cốt truyện , thì Khang Hi diệt xong Bảo Thân Vương , thì một đội 3000 ngàn cung thủ diệt luôn Tống Thanh Thư mới đúng logic .
Nhưng tác giả cho mian lộ quá nhiều sơ hở , nhưng thiếu bố cục , chương gần 300 , truyện lê cao trào , Khamg Hi có lòng diệt mian , nhưng mian chỉ toàn gái , đòi phản nhưng đéo có lực .
nếu là Khang Hi thì diệt luôn cho lành , mian với Khang Hi thật ra nó chỉ làm hư chuyện , chứ có làm tốt được đâu .
nhưng khi chuyện đi vào kết thúc , thì lại bẻ lái Khang Hi thành ngu ngốc , cho mian thời gian bố cục .
một thằng học làm chó , thì sao làm chủ được , nên mất logic
02 Tháng bảy, 2021 21:22
nhưng nó là nv 9 , nên dù có trời sập , nó vẫn sống
01 Tháng bảy, 2021 22:57
Tống Thanh Thư này yếu kém , đã được Khang Hi ra hiệu tiền trảm hậu tấu , mà cứ có gái là nó tha hết , vậy cư dây dưa mãi không giết được ai , toàn là những thằng hại nó , nó biết , nó thấy , nhưng vì gái tha hết
10 Tháng năm, 2021 22:13
Tại sao lại phải hại chết Kiến Ninh chứ
01 Tháng năm, 2021 23:27
truyện gì mà chap nào cũng là NTR :D
01 Tháng năm, 2021 13:37
thì ra pharmacist đạo hữu cũng là người trong đồng đạo, một dịch giả hảo tâm cứu vớt nội dung bộ truyện. :))
30 Tháng tư, 2021 15:24
truyện hấp dẫn. Họ Tống này chắc là xuyên việt yếu nhất rồi, không hệ thống, làm việc thiếu cầu toàn, lại còn háo sắc, cao ngạo, khó thành đại sự.
22 Tháng một, 2021 21:13
dịch đỉnh thật , tiếp đi bạn , các đồng râm đang chờ :x
31 Tháng mười, 2020 18:17
up tiếp đi bác ơi, cầu chương aaaaa
26 Tháng tám, 2020 18:33
Giới thiệu thấy ngon rồi
17 Tháng tám, 2020 12:08
tiếp đi đạo hữu
17 Tháng tám, 2020 07:13
tiếp đi bác ơi
14 Tháng tám, 2020 14:35
tiếp đêêê
13 Tháng tám, 2020 23:45
truyện hay ***lllllll
BÌNH LUẬN FACEBOOK