Mục lục
[Dịch] Thâu Hương Cao Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộc Uyển Thanh không biết phía sau còn có một nữ nhân khác đang xoắn xuýt theo dõi, đầu nàng chôn ở trong ngực Tống Thanh Thư không dám ngẩng đầu lên, trên người hắn có một khí tức làm cho thân thể thoải mái, Mộc Uyển Thanh cũng không biết hình dung như thế nào loại khí tức kỳ lạ này.

Ngửi thấy cái khí tức tựa như dương quang này làm cho người có cảm giác an tâm, Mộc Uyển Thanh bất tri bất giác liền ngủ mê, đến lúc nàng tỉnh lai, thì nghe bên tai truyền đến một ít âm thanh tạp nhạp.

Nàng ngẩng đầu lên vừa nhìn, thì thấy hai người bọn họ đang đi trên đường cái quan của một trấn, dọc theo đường không ít người đứng ở một bên chỉ trỏ về phía hai người, Mộc Uyển Thanh quýnh lên, vội vàng nhỏ giọng oán giận nói:

-Ngươi sao không khỏi gọi ta để đứng lên đi vậy?

-Ngươi tỉnh lại rồi a, "

Tống Thanh Thư cúi đầu nhìn nữ nhân trong ngực, mỉm cười nói,

-Ngươi mới vừa giải độc, ngủ nhiều một chút thì mới trợ giúp thân thể nhanh khôi phục.

-Nhiều người nhìn như vậy …

Thấy hắn không chút nào buống mình ra, Mộc Uyển Thanh hờn dỗi.

-Bọn họ muốn nhìn xem thì cứ nhìn xem đi, kim đồng ngọc nữ tới chỗ nào thì cũng được người ái mộ mà.

Tống Thanh cười ha hả nói.

-Sao ngươi không biết xấu hổ là gì hết vậy.

Mộc Uyển Thanh mắc cở đỏ, trong nội tâm của nàng lại có chút bỏ không được sự ôm ấp ấm áp này, nên lấy ra cái khe tơ mỏng che mặt lại, lại một lần nữa lại đem đầu chôn trong lòng Tống Thanh Thư.

Tống Thanh Thư bị động tác yểu điệu ngượng ngùng của nàng làm cho tâm tính vui vẻ:

-Ngươi che cái gì mà che a, chúng ta như thế này, ai mà nhận không ra quan hệ chứ…

-Ta bất kể…ta cũng không muốn bị người thấy bộ dáng của ta bây giờ như thế này.

Mộc Uyển Thanh ậm ừ đáp.

-Vậy được rồi, ngươi đã không muốn bị người thấy dung mạo, ta đây cũng sẽ giống như ngươi vậy.

Tống Thanh Thư mỉm cười liền xuất ra cái mặt nạ ngân sắc đeo lại trên mặt, suy cho cùng hành tung của hắn vẫn còn cần che giấu.

Tống Thanh Thư tìm được một tử điếm, mới vừa đi vào còn chưa kịp mở miệng, thì thấy bên trong lão bản cười ha hả chào đón:

-Vị này nhất định có phải là Tống công tử không vậy?

Mộc Uyển Thanh không khỏi nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái, Tống Thanh Thư cũng là ngẩn ra:

-Lão bản biết biết tại hạ sao?

Lão bản cười không nói, liền quay đầu nói với tên tiểu nhị:

-Tống công tử, gian phòng tốt nhất đã chuẩn bị từ trước cho công tử cùng vị. . phu nhân của ngài rồi, cứ đi lên trước rửa mặt nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa chúng ta sẽ mang rượu và thức ăn đưa đến gian phòng của hai vị."

Mộc Uyển Thanh nghe được trước ngực bình bịch nhảy, nghĩ thầm hắn đúng thật là xấu đến tận trong xương, rõ ràng thừa dịp lúc nàng ngủ, đã chạy trước đến nơi này đặt trước gian phòng, rồi lại giả vờ mang mình đi ra ngoài đi một vòng tròn rồi quay lại đây. . .

.

Tống Thanh Thư lại không biết tới trong lòng mỹ nhân tình tự biến ảo, nghi ngờ hỏi lão bản:

-Có thể là lão bản đã lầm người, mấy thứ này tại hạ đâu có đặt sẵn đâu a.

Lão bản cũng là ngẩn người ra, bất quá sau khi quan sát kỷ lưỡng một phen, tối hậu khẳng định nói:

-Không sai a, trước có vị công tử cực kỳ xa xỉ xuất thủ, bảo chúng ta phải dùng chi lễ nghênh tiếp một vị công tử trẻ tuổi mang mặt nạ ngân sắc, không phải là công tử thì là ai đây?"

Tống Thanh Thư cực kỳ khiếp sợ, hắn chuyến này bắc thượng hành tung cực kỳ bí ẩn, ngay cả bên trong doanh bộ Kim Xà Doanh cũng không mấy người biết, tại sao có thể lại có người biết hành tung mình? Liền trầm giọng hỏi:

-Vị công tử kia dáng người như thế nào?

-Chuyện này. . .

Lão bản vẻ mặt làm khó,

-Công tử …đây không phải là làm khó ta sao, qui tắc làm ăn của chúng ta là không được tiết lộ tin tức cố chủ.

Tống Thanh Thư cười nhạt, ngươi nếu quả thật chính trực như vậy, thì cũng sẽ không nói lời như thế này.

Từ trong lòng móc ra một thỏi bạc đưa tới trong tay lão bản, Tống Thanh Thư nói:

-Giờ tại hạ cũng là cố chủ, hiện tại lão bản nói cho tại hạ biết chắc không thành vấn đề chứ?

Lão bản cười ha ha hai tiếng, nhanh nhẹn đem thỏi bạc thu vào trong tay áo, nhỏ giọng nói:

-Vị công tử kia hẳn không phải là người thổ địa ở đây, tử điếm của ta đã ở nơi này vài chục năm, nếu hắn là người thổ địa ở đây thì ta sẽ nhận thức được.

Nhìn thấy Tống Thanh Thư tựa hồ không còn kiên nhẫn, lão bản vội vàng nói tiếp:

-Bất quá vị công tử kia hiển nhiên không phải là người binh thường, y phục trên người cực kỳ tinh tế xa hoa, giở tay nhấc chân đều toát ra một thân quý khí, chỉ là quá mức anh tuấn, môi hồng răng trắng, có lẽ là phú gia công tử, nhà có nhiều nha hoàn nên bị nhiễm không ít thần sắc son phấn. . .

Tống Thanh Thư như có điều suy nghĩ gật đầu:

-Được rồi, chúng ta lên gian phòng trước, chuẩn bị cho tốt nước nóng tắm rửa mang đến.

Nói xong liền ôm Mộc Uyển Thanh đi đến gian phòng tốt nhất của tửu điếm.

Lúc vào trong phóng chỉ có hai người bọn họ, Mộc Uyển Thanh giùng giằng từ trong ngực hắn nhảy xuống, nhìn gian phòng bày biện tinh tế, không khỏi cảm thán nói:

-Không nghĩ tới một nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, lại cũng có một gian phòng tao nhã như vậy."

Tống Thanh Thư đem tấm rèm cửa sổ vén lên một khe hở nhỏ, nhìn quét tình hình dưới lầu, nghe vậy không khỏi mỉm cười:

-Trong phòng có mùi thơi thượng hạng Long Tiên Hương, chăn màn là loại Tô Cẩm nhất danh, đồ vật dùng để uống trà cũng là thượng phẩm thời Cảnh Đức Trấn Quan, ngay cả lá trà là Vũ Tiền Long Tỉnh, ngươi nghĩ một tửu điểm từ hẻo lánh như cái trấn này lại có tài lực như thế này sao?

Mộc Uyển Thanh thoáng cái giật mình:

-Tất cả không phải là do ngươi bố trí sao?"

-Ta lần này bắc thượng là có chuyện quan trọng trong người, làm gì mà có công phu rỗi rãnh như thế chứ?

Tống Thanh Thư bực tức đáp.

Mộc Uyển Thanh đến giờ mới hiểu được là do mình miên man suy nghĩ, vừa thẹn lại quẫn, cũng may là đối phương không biết những ý nghĩ kia của nàng vừa rồi.

-Lẽ nào đây là hắc điếm?

Mộc Uyển Thanh bình phục tâm tình, lo âu hỏi.

-Cũng không không đến mức như vậy, chẳng có cái hắc điếm nào tiêu tốn tiền vốn như thế .

Tống Thanh Thư hạ rèm cửa sổ, khẽ nói,

-Ngươi cũng không cần lo lắng, đã đến nơi này thì cứ an tâm, chờ kẻ thần bí kia nhịn không được thì sẽ tự lộ ra đuôi tới.

Mộc Uyển Thanh tín nhiệm hắn gật đầu, nếu nàng lẻ loi một mình, thì đã sớm liền rời khỏi cái nơi quỷ dị này, bất quá có Tống Thanh Thư bên người, nàng lại an lòng. ..

-Tống công tử…nước nóng đã chuẩn bị xong..

-Bên ngoài truyền tới tiếng gỏ cửa.

-Vào đi.

Tống Thanh Thư đáp.

Sau khi cửa mở, lão bản chỉ huy mấy người hầu lục tục mang vào trong một thùng tắm bằng gỗ, rồi đi tới Tống Thanh Thư trước mặt cười nịnh:

-Trong phòng này tất cả mọi thứ đều là mới đặt mua hoàn toàn, hai vị cứ việc yên tâm sử dụng.

Tống Thanh Thư gật đầu:

-Phiền phức lão bản.

Lão bản cười ha hả khoát tay:

-Không phiền phức…. không phiền phức….. ta sẽ không quấy rầy nhị vị, rượu và thức ăn chờ một lúc sẽ cho bưng lên.

Nói xong liền lui ra ngoài.

Đợi tất cả mọi người rời khỏi gian phòng, Mộc Uyển Thanh cũng không nhịn được nữa, nhìn trong phòng thùng nước tắm nóng hổi, há hốc mồm:

-Ngươi. . . muốn tắm rửa sao?

- Không phải ta, mà là ngươi.

Tống Thanh Thư mỉm cười nhìn nàng.

Mộc Uyển Thanh trong lòng lại nhảy, lắc đầu:

-Muốn tắm rửa thì chính ngươi tắm rửa, ta không cần.

Thấy hai bên tai nàng bên tai đều hiện ra hồng thấu, Tống Thanh Thư cười nói:

-Ngươi nghĩ đến cái gì vậy, bởi vì ngày hôm nay ngươi trước trúng Băng Phách Ngân Châm, sau đó lại hút độc ám tiễn, mặc dù lớn đa phần độc tính đã bị giải hết, nhưng hai chủng độc tính này hòa cùng một chỗ, sẽ có chút lưu lại ở bên trong cơ thể , nếu không sớm kịp bức hết ra ngoài, về sau sẽ tổn hại đến thân thể ngươi, cho nên ta mới chuẩn bị nước nóng, khi cả người ngươi ngâm vào trong nước, ta sẽ thay ngươi bức độc, thì độc tính mới tống hết ra ngoài thân thể.

Mộc Uyển Thanh biết hắn nói rất có đạo lý, nàng đến bây giờ cũng còn có cảm giác mệt mỏi, nhưng nếu ngay trước mặt Tống Thanh Thư cởi hết y phục ngâm mình ở trong thùng nước tắm, nàng thật sự là làm không được.

-Hay là thôi đi, ta bây giờ thân thể đang tốt vô cùng, đã hoàn toàn khôi phục rồi.

Mộc Uyển Thanh hoảng hốt phe phẩy bàn tay nhỏ bé cự tuyệt.

-Ngươi có muốn nghe qua một chút, nếu mặc để cho những độc tính này còn tồn tại bên trong cơ thể, về sau sẽ có hậu quả gì không?

Nhìn dáng dấp nàng quẫn bách không chịu nổi, Tống Thanh Thư làm gì mà không biết tâm tư của nàng, cố ý hù dọa nói.

- Có hậu quả gì?

Mộc Uyển Thanh ngẩn ra.

-Hai loại độc tính này đều rất bá đạo, chỉ cần chỉ còn có chút tàn dư cũng sẽ làm cho thân thể đau đớn, nhất là nữ nhân, nếu không bức độc hết, nói không chừng còn ảnh hưởng đến việc sinh dục, ta cũng không muốn về sau ta sẽ không có hài tử.

Tống Thanh Thư vẻ mặt lo âu nói rằng.

Mộc Uyển Thanh vốn là bị hắn dọa sợ đến sửng sốt, kết quả nghe được tối hậu, nhịn không được phun một ngụm:

-Phì…. ngươi có hài tử hay không thì có liên quan gì đến ta chứ?

Tống Thanh Thư thâm tình nhìn nàng:

-Bởi vì về sau thì ngươi sẽ là mẫu thân hài tử của ta a.

Mộc Uyển Thanh bị ánh mắt nóng bỏng của hắn làm cho trái tim thình thịch trực nhảy, nghiêng đầu sang chỗ khác, quệt mồm hừ một tiếng:

-Ai muốn sinh hài tử cùng ngươi? Hơn nữa, bên cạnh ngươi có nhiều nữ nhân như vậy, thì thiếu gì nữ nhân sinh hài tử cho ngươi chứ…

Nàng trên miệng tuy nói như vậy trước, nhưng trong lòng thì chẳng có chút nào tức giận, trái lại còn bị lời nói lớn mật to gan của đối phương khiến cho chân tay luống cuống.

-Lẽ nào ngươi không muốn sinh hài tử sao?

Tống Thanh Thư đi tới phía sau Mộc Uyển Thanh, nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, ở bên tai nàng nhẹ nói.

Mộc Uyển Thanh cả người run lên, i thái độ khác thường không có đẩy hắn ra, nàng kỳ thực hiện tại cũng rất là xoắn xuýt, biết rõ đây rất có thể chỉ là Tống Thanh Thư đang hù dọa nàng, nhưng nàng cũng không dám mạo hiểm như vậy, vạn nhất hắn nói là sự thật, hậu quả kia cũng thật khó lường.

-Ta biết ngươi đang có ý đồ gì, bất quá ta không phải là nha đầu Chung Linh ngu ngốc kia, không minh bạch thì đã đem thân thể đưa cho ngươi, cho nên nếu ngươi muốn bức độc cho ta thì có thể, nhưng nếu dám đối với ta làm ra chuyện gì vô lễ, ta liền. . . ta liền. . .

Mộc Uyển Thanh cắn chặt môi, phát hiện mình trong lúc nhất thời cũng không tìm được câu gì có thể uy hiếp được đối phương.

Tống Thanh Thư trong lòng cũng rung động, liền trêu ghẹo nói:

-Ngươi liền cái gì a?

-Ta cũng không để ý đến ngươi nữa…

Mộc Uyển Thanh lời vừa ra khỏi miệng, đã cảm thấy không thích hợp, loại này uy hiếp chỉ là một cách mềm yếu vô lực, chẳng khác nào khích lệ đối phương xâm phạm đến mình sao, trong lòng quýnh lên, ríu rít khóc lên,

-Ngươi chỉ biết khi dễ ta…

Tống Thanh Thư trong lòng mềm nhũn, ôn nhu nói:

-Yên tâm đi, vừa rồi chỉ là đùa với ngươi, thời điểm lúc bức độc cho ngươi, ta sẽ che lại hai mắt, như vậy thì ngươi không cần phải lo lắng gì cả..

- Cũng không cần.

Mộc Uyển Thanh vô thức đáp, thì thấy cũng không thích hợp, quả nhiên ánh mắt Tống Thanh Thư trở nên cực kỳ cổ quái. …

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Hieu Le
01 Tháng tám, 2022 04:08
bộ này full r hóng gì 2k5 chương
Nguyễn Tiến Nguyên
25 Tháng sáu, 2022 09:39
Hóng quáaa
Haibanam12
11 Tháng chín, 2021 07:16
cầu chương
Haibanam12
14 Tháng tám, 2021 12:32
full lâu quá hazz tui muốn đọc đoạn na9 thành hoàng đế quá
Thanh Hoài
01 Tháng tám, 2021 02:22
mỗi lần quay lại đọc rồi bỏ. lần này chốt câu cuối cùng, sau này không quay lại nữa. Nữ nhân trong truyện nhiều nam nhân chọc ***.
Hieu Le
19 Tháng bảy, 2021 19:27
chưa full nhỉ
phuong2311
04 Tháng bảy, 2021 20:46
người tay ra tay giết mình , còn mian thì nói tha người ta đi , tới lúc xén chết mới đánh lại , thể loại cẩu huyết gí
phuong2311
04 Tháng bảy, 2021 02:38
tứ đại ác nhân yếu kê , nhưng dù vô địch thiên hạ cũng đéo giết được. vì kẻ ác , ai cũng muốn nó hối cải , còn kẻ tội nghiệp , ai cũng muốn cười cho hả hê , thói đời là vậy , lám ác được phật thương , chứ hiền lành thì bỏ mặt
phuong2311
02 Tháng bảy, 2021 21:31
tao nói thật , nếu đúng cốt truyện , thì Khang Hi diệt xong Bảo Thân Vương , thì một đội 3000 ngàn cung thủ diệt luôn Tống Thanh Thư mới đúng logic . Nhưng tác giả cho mian lộ quá nhiều sơ hở , nhưng thiếu bố cục , chương gần 300 , truyện lê cao trào , Khamg Hi có lòng diệt mian , nhưng mian chỉ toàn gái , đòi phản nhưng đéo có lực . nếu là Khang Hi thì diệt luôn cho lành , mian với Khang Hi thật ra nó chỉ làm hư chuyện , chứ có làm tốt được đâu . nhưng khi chuyện đi vào kết thúc , thì lại bẻ lái Khang Hi thành ngu ngốc , cho mian thời gian bố cục . một thằng học làm chó , thì sao làm chủ được , nên mất logic
phuong2311
02 Tháng bảy, 2021 21:22
nhưng nó là nv 9 , nên dù có trời sập , nó vẫn sống
phuong2311
01 Tháng bảy, 2021 22:57
Tống Thanh Thư này yếu kém , đã được Khang Hi ra hiệu tiền trảm hậu tấu , mà cứ có gái là nó tha hết , vậy cư dây dưa mãi không giết được ai , toàn là những thằng hại nó , nó biết , nó thấy , nhưng vì gái tha hết
Lưu Trí Hải
10 Tháng năm, 2021 22:13
Tại sao lại phải hại chết Kiến Ninh chứ
Thanh Hoài
01 Tháng năm, 2021 23:27
truyện gì mà chap nào cũng là NTR :D
Thanh Hoài
01 Tháng năm, 2021 13:37
thì ra pharmacist đạo hữu cũng là người trong đồng đạo, một dịch giả hảo tâm cứu vớt nội dung bộ truyện. :))
Thanh Hoài
30 Tháng tư, 2021 15:24
truyện hấp dẫn. Họ Tống này chắc là xuyên việt yếu nhất rồi, không hệ thống, làm việc thiếu cầu toàn, lại còn háo sắc, cao ngạo, khó thành đại sự.
Chưa Đặt Tên
22 Tháng một, 2021 21:13
dịch đỉnh thật , tiếp đi bạn , các đồng râm đang chờ :x
Hieu Le
31 Tháng mười, 2020 18:17
up tiếp đi bác ơi, cầu chương aaaaa
ikaika
26 Tháng tám, 2020 18:33
Giới thiệu thấy ngon rồi
Hieu Le
17 Tháng tám, 2020 12:08
tiếp đi đạo hữu
Hieu Le
17 Tháng tám, 2020 07:13
tiếp đi bác ơi
Phong Tuấn
14 Tháng tám, 2020 14:35
tiếp đêêê
Định Tường
13 Tháng tám, 2020 23:45
truyện hay ***lllllll
BÌNH LUẬN FACEBOOK