"Ung Dung, ba ba của cô khi còn sống, có từng ở trong nhà nói qua về vấn đề gì của Đường Đại Minh này không?" Dương Tử Hiên thử hỏi thăm một chút.
Đường Ung Dung nghiêng đầu qua một bên, suy tư một lúc rồi mới nói: "Ba ba của tôi rất ít khi nói sự tình công tác ở trên bàn cơm, nhưng ông ấy và Đường Đại Minh không cùng đượng, sự tình đó thì cả thị ủy đều biết."
Tin tức này của Đường Ung Dung đúng là không có giá trị gì, Tỉnh ủy tại sử dụng cán bộ, đồng thời, không có khả năng để cho quan hệ thị trưởng và bí thư thị ủy rất tốt, đây là tình huống phổ biến, nếu như bí thư thị ủy và thị trưởng quan hệ rất tốt, chỉ sợ Tỉnh ủy lại phải ra tay điều chỉnh.
"Chỉ là, tại mấy ngày trước hôm ba ba tôi bị ngộ hại, dường như tâm tình rất không tốt, thường xuyên phát giận, ở trong nhà cũng mang vẻ mặt âm trầm, dường như là tâm sự rất nặng nề ..." Đường Ung Dung tiếp tục nói.
Như thế có thể nói rõ, Đường Lập tử vong không phải ngẫu nhiên, Dương Tử Hiên gật gật đầu, lại cố vấn để Đường Ung Dung nói thêm mấy vấn đề.
"Ung Dung, cô hoặc là mẹ cô có căn cứ chính xác gì trực tiếp, có thể nói rõ Đường Đại Minh và thị ủy An Thuyền là hung thủ mưu hại ba ba của cô không?" Dương Tử Hiên hỏi.
Lời này vừa phát ra, Đường Ung Dung lại cắn miệng hồi lâu mới nhổ ra mấy chữ: "Chúng tôi có chứng cớ."
Ánh mắt Dương Tử Hiên sáng lên, nói: "Hiện tại cô có mang đến đây không?"
Đường Ung Dung lắc đầu nói: "Tôi không mang theo được, tại sau khi ba ba của tôi chết, về sau, mẹ tôi lập tức dời chứng cớ trong nhà đến một chỗ khác an toàn hơn, tránh để cho có người nào đó vào trong nhà chúng tôi điều tra, lại điều tra ra được chứng cớ kia, cho nên mới đặt ở một địa phương khác."
Trong nội tâm Dương Tử Hiên khẽ thở dài, mẫu tử nhà này cũng rất cảnh giác, đổi lại gia đình khác, chỉ sợ sớm đã sợ tay sợ chân, không nhớ nổi sự tình dấu diếm chứng cứ này.
"Lần này tôi đi ra ngoài tìm ngài, là vượt qua mấy con đường, thay đổi vài chuyến xe, mới có thể bỏ qua những con ruồi theo dõi mặc y phục thường quay chung quanh nhà của tôi kia, hiện tại chúng tôi hoàn toàn không phải người tự do, Dương sở trưởng, ngài phải giúp chúng tôi." Nói xong, Đường Ung Dung lại bắt đầu rưng rức rơi lệ.
Dương Tử Hiên bắt chéo hai tay trước ngực, không lập tức đáp ứng, tiếp tục hỏi: "Các cô có thể cung cấp chứng cớ gì đến nhân viên công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh chúng tôi hay không, bằng không thì, không có chứng cớ, chúng tôi cũng là rất khó tiến hành lập án đối với việc này."
Đường Ung Dung có chút do dự, nói: "Tôi sợ vừa hở giọng nói ra, chứng cớ lộ ra ngoài, liền bị những người Đường Đại Minh phái tới kia đoạt đi mất."
Cúi đầu, phất phất tay áo, Dương Tử Hiên nói: "Cái này thì cô không cần lo lắng, tôi nhất định sẽ an bài tốt, Đường Đại Minh không phái người đến thì thôi, thật sự phái người theo đuôi mà nói, chúng tôi sẽ bố trí nhân thủ, một phát đánh bại bọn chúng!"
Đường Ung Dung thấy bộ dáng Dương Tử Hiên rất tự tin, trong lòng lại tin tưởng hơn vài phần, hiện tại người nàng có thể tin được không nhiều lắm, Dương Tử Hiên chính là hi vọng và mong đợi duy nhất của cô nhi quả mẫu các nàng.
"Chỉ là, tôi còn có mấy vấn đề muốn hỏi cô, tại sao cô còn có một em trai? Nếu như tôi nhớ không lầm, ba ba của cô, với tư cách nhân viên chính phủ, cũng phải tuân thủ chính sách kế hoạch hoá gia đình của quốc gia chứ? Đưa em trai này là chuyện gì xảy ra?" Dương Tử Hiên nhen nhóm một điếu thuốc, nhổ ra một vòng khói, trên mặt có vẻ thành thục tang thương.
Cũng chỉ có ở lúc này, Đường Ung Dung mới cảm giác được người thanh niên trước mắt mình là cán bộ lãnh đạo cao cấp La Phù tỉnh.
Hiển nhiên, Dương Tử Hiên ném ra ngoài một vấn đề như vậy, lại làm cho Đường Ung Dung có chút khó có thể mở miệng.
Em trai này là em ruột của nàng, sau khi sinh ra, một mực được gởi nuôi ở trong nhà thân thích, che dấu tai mắt người khác, nhưng Đường Lập gặp chuyện không may, về sau, hiển nhiên là không thể dấu diếm được nữa.
"Dương sở trưởng, về chuyện này thì tôi phải thừa nhận, em trai tôi sinh ra, xác thực trái với quốc gia một ít quy định, nhưng chuyện này và ba ba của tôi bị ngộ hại là hai chuyện khác nhau, không thể nói bởi vì tôi em trai sinh ra không tuân theo quy định, cho nên ba ba của tôi đáng chết."
Đường Ung Dung khẩn trương nhìn Dương Tử Hiên, hiện tại nàng đúng là đã coi Dương Tử Hiên trở thành một cây cứu mạng rơm rạ cuối cùng rồi, trong lòng sợ Dương Tử Hiên bởi vì vấn đề em trai của nàng sinh ra không tuân theo quy định, mà buông tay mặc kệ sự tình cha mình chết.
Dương Tử Hiên gõ gõ khói bụi, nói: "Cái này thì tôi biết, tôi không phải loại người cố tình gây sự, em trai của cô sinh ra không tuân theo quy định, cùng ba ba của cô bị ngộ hại là hai chuyện khác nhau, tính chất cũng hoàn toàn bất đồng ."
"Chỉ là, tôi còn muốn hỏi cô một vấn đề cuối cùng địa chỉ, nơi tôi ở, là ai cung cấp cho cô vậy?" Dương Tử Hiên dựa lưng lên trên ghế, con mắt liếc xéo nhìn Đường Ung Dung.
Quần áo Đường Ung Dung rất đơn bạc, các bộ phận dưới lớp quần áo rất tinh xảo, bộ ngực đã có quy mô hiện ra mờ mờ, theo tiếng hô hấp run nhè nhẹ, mơ hồ nổi bật lên hình dạng hai cái bát nhỏ, bờ mông rất tròn, bị ghế làm cho nhếch nhếch lên, lộ ra một đường cong duyên dáng.
Ở dưới ánh đèn, Dương Tử Hiên còn có thể chứng kiến đường cong của nàng, cái này xen vào giữa hương vị trẻ trung và thành thục, lại làm cho Dương Tử Hiên nhớ lại các cô gái thời trung học của mình, đó chính là tuổi cô gái phát dục nhanh nhất, thân thể từ trẻ trung, dần dần phát dục thành thục.
"Địa chỉ là do Mã bí thư thành phố chúng tôi đưa cho." Đường Ung Dung cũng chú ý tới ánh mắt Dương Tử Hiên có chút mập mờ, lúc này nàng mới chú ý tới, quần áo mình hôm nay quả thật hơi mỏng rồi.
Hiện tại đúng là giữa hè, Đường Ung Dung lo lắng trên đường đi thời tiết quá nóng, sẽ chảy mồ hôi, cho nên đặc biệt mặc một thân quần áo đơn bạc đến, tăng thêm trên đường đi chảy ra một ít dấu vết mồ hôi, mấy đồ nội y và da thịt trong cùng đều lộ ra hết, lại cứ lại không dám đưa cánh tay ra che lấp.
Mã bí thư?
Dương Tử Hiên nhíu mày, lúc nào mà lại xuất hiện một Mã bí thư vậy.
"Mã bí thư này là người nào ? Tại sao có địa chỉ nơi tôi ở?" Dương Tử Hiên diệt tàn thuốc.
"Mã Tương Như bí thư, là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố An Thuyền chúng tôi, nàng nói ngài là lãnh đạo của nàng, thời điểm tôi đi tìm nàng, nàng nói nàng không làm chủ được, liền cho tôi địa chỉ của ngài, để cho tôi trực tiếp đến tìm đến ngài."
Trong lúc Đường Ung Dung nói chuyện, có vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ, đoán chừng là do nội y toàn thân đều bị Dương Tử Hiên nhìn thấy rõ ràng.
Dương Tử Hiên ừ một tiếng, nhìn nhìn sắc trời đã khuya, không có khả năng để cho Đường Ung Dung trở về, liền bảo tiểu Thiến sắp xếp Đường Ung Dung ở luôn trong nhà, dù sao trong phòng cũng có rất nhiều gian phòng.
Tiểu Thiến lại rất nhiệt tình đối với Đường Ung Dung, chắc hẳn cũng là bởi vì thân thế đáng thương của nhau hấp dẫn, nói chuyện cực kỳ hợp ý.
Trở lại thư phòng, đầu Dương Tử Hiên vẫn đang tinh tế nhấm nuốt tin tức Đường Ung Dung mang đến hôm nay, lại nhìn ra mấy điểm mấu chốt.
Đầu tiên, Đường Đại Minh là người lắt léo làm chính trị, cho dù hắn thật sự coi Đường Lập như cái đinh trong mắt, cũng khó có thể trực tiếp bày ra kế mưu hại Đường Lập.