"Không nên trách tôi không báo trước cho ngài, hiện tại bên trong Ban kỷ luật chúng tôi có người đề nghị, sẽ tiến hành cách ly thẩm tra đối với vợ Đường Đại Minh!" Dương Tử Hiên ném ra ngoài một củ khoai lang phỏng tay.
Bà vợ Đường Đại Minh đúng là ruột thịt phái bản địa, thật sự bị cách ly thẩm tra, ảnh hưởng chính trị đối với phái bản địa cũng không nhỏ, rất dễ dàng để cho người phía dưới sinh ra một ít liên tưởng không tốt, cho rằng đây là Tỉnh ủy đang ra tay đối với phái bản địa.
Trang Đạo Hiền nhíu mày lại, Dương Tử Hiên đã nói tin tức này cho hắn biết, vậy thì sự tình vẫn có đường sống để thương lượng, liền trầm giọng nói: "Nói đi, cậu muốn điều kiện gì?"
Dương Tử Hiên bình tĩnh nói: "Điều kiện của tôi rất đơn giản, Đường Lập cũng không phải người bờ mông sạch sẽ, hơn nữa khi còn sống là cán bộ quốc gia, vậy mà xuất hiện vấn đề kế hoạch hoá gia đình trái với nhân viên công vụ nên tuân thủ!”
”Điều tra xâm nhập vào vấn đề Đường Đại Minh, những chuyện này khẳng định cũng bị đưa lên trên hội nghị thường ủy Tỉnh ủy để thảo luận, tôi hi vọng đến lúc đó thư ký trưởng có thể nói lời hữu ích cho Đường Lập—— một người đã chết!”
“Đường Lập làm quan hơn mười năm, đã làm ra cống hiến nhất định đối với quốc gia và nhân dân, không cần phải tiếp tục truy cứu sâu làm gì."
Trang Đạo Hiền còn tưởng rằng Dương Tử Hiên sẽ dùng công phu sư tử ngoạm, không nghĩ tới dĩ nhiên lại là một chuyện đơn giản như vậy, vừa cười vừa nói: "Cái này không có vấn đề!"
...
"Cha em không có việc gì chứ?"
Đường Ung Dung vung vẩy hai chân trắng nõn, ngồi ở trên lan can, giống như cô bé đáng yêu nhà bên, đơn thuần mà tinh khiết, nhưng lo lắng không thể che dấu trên mặt làm cho khuôn mặt trái xoan của nàng vốn đã thanh tú, lại càng thêm thanh tú hơn, váy dài bằng sợi tơ màu da cam rất vừa vặn, làm bộ ngực đã có một chút quy mô nổi bật ra ngoài.
Dương Tử Hiên đứng ở cách đó không xa, dựa vào cột, rút điếu thuốc ra hút, nói: "Không việc gì! Yên tâm đi! Anh đã giúp em sắp xếp xong xuôi, nếu có người nhắc tới trên hội thường ủy, sẽ có người giúp ba ba của em nói chuyện !"
Trong ánh mắt ảm đạm của Đường Ung Dung bỗng nhiên hiện lên một tia mừng rỡ, nhìn người đàn ông trước mắt đã in vết thương khắc sâu vào tuổi thanh xuân của nàng này, nhẹ nhàng thở dài nói: "Cảm ơn anh!"
Dương Tử Hiên lắc đầu nói: "Không cần cám ơn anh, đây là chuyện em nên có được!"
Trong lòng Đường Ung Dung bỗng nhiên cảm thấy một hồi đau đớn, khuôn mặt Dương Tử Hiên đối diện ánh mặt trời, hình dáng rõ ràng, nhưng lại làm cho lòng nàng dâng lên một cảm giác băng giá, từ đáy lòng thăng lên đến tận trái tim!
"Em hiểu, về sau em sẽ không quấy rầy cuộc sống của anh nữa, anh yên tâm đi!" Đường Ung Dung từ trên lan can nhảy xuống, khuôn mặt giống như ngà voi ngọc tràn đầy vẻ bi thương, đi qua sát bên người Dương Tử Hiên.
Dương Tử Hiên đưa một tay ra, ôm bờ vai của nàng, nói: "Anh sẽ cho em một thứ!"
"Cái gì? Tiền à? Hay làm tiểu tình nhân của anh?" Thân thể Đường Ung Dung đột nhiên chuyển động kịch liệt, nói: "Giữa chúng ta đã muốn không có bất cứ quan hệ nào nữa rồi!"
Dương Tử Hiên chậm rãi buông Đường Ung Dung ra, bốn mắt đối mặt, miệng nói: "Em có thể an tâm làm sự tình em ưa thích, chuyện ba ba của em, còn cả chuyện em trai em nữa, có thể tới tìm anh, anh nhất định sẽ hết sức hỗ trợ..."
Đường Ung Dung quật cường lau sạch sẽ nước mắt, trực tiếp đi ra ngoài, không quay đầu lại nữa.
Dương Tử Hiên khẽ thở dài một hơi, hiện tại chắc trong lòng Đường Ung Dung cũng đang rất mâu thuẫn, có lẽ mình nên để cho Đường Ung Dung tự hỏi tương lai của mình, ép buộc không phải là một chuyện tốt.
...
"Đường Đại Minh đã được điều đến cục xuất bản tin tức tỉnh đảm nhiệm phó cục trưởng rồi, vị trí bí thư thị ủy và thị trưởng thành phố An Thuyền đều xuất hiện ghế trống!”
“An Thuyền rất gần Tử Kim chúng ta, hơn nữa còn là thành phố nhân khẩu lớn trong toàn bộ tỉnh, hiện tại lại động nhiều thành viên chủ chốt như thế, chắc chắn bí thư Chu Trì Khôn cũng phải nhanh chóng cân nhắc an bài nhân sự thành phố An Thuyền!”
“Chắc chắn mấy ngày nay sẽ được đưa lên hội thường ủy nghiên cứu, hoặc là đưa ra cuộc họp hội ý bí thư để nghiên cứu." Hoàng Văn Thanh dựa lưng vào ghế, trên mặt bàn là một lá hồng kỳ, rút thuốc ra, chậm rãi nói.
La Trạch Minh nheo mắt lại, hắn đương nhiên sẽ không cho rằng Hoàng Văn Thanh tìm hắn đến, chỉ là vì nói rõ chuyện An Thuyền muốn thay người, khẳng định là có cách nghĩ khác.
"Trước kia cậu đảm nhiệm qua thị trưởng Nam Hồ, Nam Hồ là thành phố kinh tế lớn trong tỉnh chúng ta, hiện tại tôi có một cách nghĩ, muốn đề cử cậu đến An Thuyền đảm nhiệm bí thư thị ủy, cậu cảm thấy thế nào?" Hoàng Văn Thanh châm điếu thuốc rồi nói.
La Trạch Minh thiếu chút cảm kích đến rơi nước mắt, ông chủ vẫn chưa quên mình, vẫn nhớ kỹ mình.
"Tất cả xin nghe theo ngài an bài!" Con mắt La Trạch Minh hơi hồng hồng, thành phố An Thuyền là thành phố có nhân khẩu rất lớn, nếu so sánh bí thư thị ủy với cái vị trí sở trưởng sở giao thông này thì quyền lực cao hơn không ít, dù sao, chúa tể của thành phố lớn mấy trăm vạn nhân khẩu, coi như là một đại tướng nơi biên cương rồi.
"An Thuyền rất gần thành phố Tử Kim, sản nghiệp thành phố Tử Kim vẫn còn đang trong tình trạng khuếch tán, được lợi đầu tiên tất nhiên chính là thành phố An Thuyền này, cậu đi đến An Thuyền làm ra một phen thành tích, cũng có thể trải một con đường nhỏ cho sự phát triển của cậu về sau!" Hoàng Văn Thanh chậm rãi nói.
Tuy vị trí sở trưởng sở giao thông cũng là một chức vụ rất cao, nhưng thật sự muốn làm ra con đường làm quan, không thể so sánh với bí thư thị ủy, chúa tể một thành phố.
Nếu như La Trạch Minh đến An Thuyền đảm nhậm bí thư thị ủy, con đường làm quan của hắn tất nhiên sẽ trở thành một mảnh ánh sáng chói lọi.
La Trạch Minh đương nhiên biết rõ, sở Hoàng Văn Thanh dĩ tiếp tục đỡ hắn, có một chút quan hệ đến trước đó không lâu, hắn nhắc nhở Hoàng Văn Thanh đề phòng Trần Chí Ôn, trong nội tâm cũng âm thầm cảm thấy mình may mắn.
"Tuy tôi rất muốn cậu đi, nhưng dù sao thì quyền quyết định nhân sự cuối cùng không nằm trong tay tôi, vẫn phải đưa lên hội thường ủy để nghiên cứu, mấy ngày nay cậu phải hoạt động nhiều hơn, cố gắng mà làm chuẩn bị." Hoàng Văn Thanh gõ gõ khói bụi ngón giữa.
La Trạch Minh đang muốn đáp lại, Trình Tư Vũ liền vội vàng đi đến.
"Chủ tịch tỉnh, ngài xem hai phần báo chí này đi!" Trình Tư Vũ cẩn thận đi tới văn phòng Hoàng Văn Thanh, cầm trong tay báo La Phù tỉnh sáng nay.
Hoàng Văn Thanh dụi đầu mẩu thuốc lá, tiếp nhận báo chí, nhìn nhìn, trên mặt đăng một bài văn vẻ, trích lục ý kiến của Dương Tử Hiên, dùng tỉnh thân phận phó sở trưởng sở giám sát cảnh báo đầu tư kinh tế trong thời kỳ trước mắt, muốn phối hợp với công cuộc trong sạch hoá bộ máy chính trị Tỉnh ủy, tiến hành quy trách nhiệm đối với người tham ô tài chính tất cả thành phố và các cơ quan trực thuộc tỉnh, mang đi đầu tư nguy hiểm.
Ngoài ra còn tiến hành điều tra đối với các sự việc trái pháp luật, không tuân theo quy định, thêm cả trừng phạt kỷ luật đảng vào.
"Dương Tử Hiên này thật đúng là lớn mật!" Hoàng Văn Thanh giận dữ đứng dậy, xé rách báo chí trở thành hai nửa, ánh mắt hiện lên một tia hung ác.
La Trạch Minh không biết đã chuyện gì xảy ra, lại có thể làm cho một tỉnh trưởng phẫn nộ như thế, lặng lẽ cầm lấy báo chí trên mặt bàn ngắm vài lần, thấy được Dương Tử Hiên nói chuyện, trong nội tâm âm thầm kinh hãi!
Dương Tử Hiên xác thực là đủ can đảm, mấy bài văn này rõ ràng chính là cầm mũi tên ra trước trận, vậy mà lại dùng danh nghĩa trong sạch hoá bộ máy chính trị để điều tra vấn đề tham ô tài chính toàn bộ tỉnh, như vậy sẽ làm cho rất nhiều quan viên ngã xuống.
Cái này rõ ràng chính là cùng Trần Chí Ôn hô ứng lẫn nhau, tổ hợp thành một đội đây mà.
Xem ra Dương Tử Hiên quật khởi rất nhanh, có quan hệ lớn lao đến Đại Danh hệ.
Ngay trong nháy mắt này, trong óc La Trạch Minh đã đổi qua mấy ý nghĩ.