Năm 93, giao thừa rơi vào mùng 10 tháng hai, cơ quan đơn vị trực thuộc tỉnh được nghỉ vào ngày mùng 8, các loại khảo hạch cuối năm xong xuôi, chính là hội họp mặt chúc tết rồi.
Đảng chính quân liên tịch họp mặt chúc tết các cán bộ là vào ngày đầu tiên năm mới, nhưng công tác chuẩn bị không cần Dương Tử Hiên quan tâm.
Dựa theo lệ cũ, Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng phải làm ra một cái tiết mục, tham gia hội họp mặt chúc tết, Trương Luân mặc kệ những sự tình vui chơi này, dĩ vãng đều là Thuộc Bình đánh nhịp quyết định là tiết mục gì.
Nhưng năm nay, Thuộc Bình không đánh nhịp, những bô lão kia sắp về hưu trong cơ quan đưa đơn viết tiết mục cho hắn, về sau, hắn lại bảo các bô lão báo cáo với Dương Tử Hiên trước.
Đối với một việc nho nhỏ lấy lòng này của Thuộc Bình, Dương Tử Hiên đương nhiên là không cự tuyệt, cầm danh sách tiết mục, liền định một cái tiết mục tiểu phẩm, do vài đồng chí nữ trẻ tuổi và nam thanh niên trong đơn vị diễn.
Vốn mọi người còn kéo Dương Tử Hiên đi, muốn Dương Tử Hiên tham gia thoáng một tý, bảo là giúp hắn phóng thích tín hiệu thân dân, nhưng cân nhắc một chút, vẫn nên ở nhà là được rồi, không nên lấy thêm cái danh tiếng này.
Nếu như Dương Tử Hiên lớn tuổi hơn một chút, có thể tham gia một tý, người lớn tuổi tham gia những tiết mục này, được kêu là thân dân hòa ái, không có tâm tư riêng.
Nhưng người trẻ tuổi tham gia những này tiết mục, rất dễ dàng lưu lại cho lãnh đạo ấn tượng quá trẻ con, không trầm ổn.
…..
Tuyết xôn xao rơi xuống, rơi cả ngày, cả thành phố Tử Kim đều bị bao trùm trong màn tuyết dày đặc, một mảnh trắng xoá.
Dương Tử Hiên đứng lặng trước cửa sổ, nhìn ra phương bắc xa xa, khẽ thở dài một hơi, lúc này, coi như là gia tộc lớn hay gia tộc nhỏ, đều tràn đầy không khí náo nhiệt, nghĩ tới đây, trong nội tâm hắn bỗng nhiên hiện lên một tia phiền muộn.
"Chủ nhiệm, làm sao ngài còn ở nơi này, không về nhà sao?" Hồ Khải đẩy ở cửa ban công, ôm một đống lớn báo biểu đi đến.
Dương Tử Hiên lắc đầu, trong miệng có chút khổ không nói lên lời, rồi lại lập tức thản nhiên cười nói: "Không, chắc sẽ ở lại Tử Kim dự lễ mừng năm mới, cậu có tin tức gì tốt sao?"
"Ba mẹ tôi đều đến thành phố Tử Kim, năm nay sẽ ở Tử Kim đón tiết, nếu chủ nhiệm không chê, có thể đi đến nhà của tôi tham gia náo nhiệt."
"Không có vấn đề gì! Hiện tại chúng ta đi qua xem bác trai bác gái thế nào!" Dương Tử Hiên vỗ vỗ bả vai Hồ Khải, hắn rất có cảm tình đối với Hồ Khải.
Người này một mực làm bạn với hắn, từ khu công nghiệp Nam Hồ, đến phó thị trưởng Nam Hồ, rồi đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, trải qua không ít mưa gió, thư ký trung thành không sờn lòng, lại để cho Dương Tử Hiên cảm thấy rất vui mừng.
Hồ Khải vốn chỉ nói ngoài miệng, không ngờ Dương Tử Hiên lại muốn đi, trong lòng cảm thấy được yêu quá mà sợ, vừa mừng vừa sợ nói: "Tôi phải báo cho cha mẹ, bảo buổi trưa bọn họ mua chút thức ăn ngon."
"Cậu cảm thấy tôi không có thức ăn ngon thì không ăn nổi, đúng không?"
Mặt Dương Tử Hiên bắt đầu căn lên, uy nghiêm lập tức hiện ra, Hồ Khải cũng bị dọa cho hoảng sợ.
Dương Tử Hiên nói: "Tìm chỗ nào bán đồ ăn thường là được rồi, không cần phải quá đặc biệt... tiền lương cậu cũng không cao lắm, tuy ba mẹ cậu là thầy cô giáo, cũng có tiền hưu, nhưng muốn sống tại thành phố Tử Kim cũng không dễ dàng, còn phải tiết kiệm tiền lấy vợ nữa, không cần phải tốn kém."
Hốc mắt Hồ Khải có chút ẩm ướt, theo một lãnh đạo biết quan tâm như vậy, coi như là mình gặp may.
Hồ Khải cũng coi như là nhân vật phong vân ở đại học La Phù năm đó, đáng tiếc, đắc tội người, lúc phân phối công tác sau khi tốt nghiệp được phân đến khu công nghiệp Nam Hồ, cách biệt một trời với các bạn học cùng lớp, bởi vì công tác phân phối kém, ngay cả bạn gái cũng mất, may mắn mà được Dương Tử Hiên chọn trúng, cho làm thư ký, mới một lần nữa quay về tỉnh thành.
Dương Tử Hiên không lái xe, cùng Hồ Khải ngồi trên chiếc xe máy, đến một khu ký túc do Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh phân phối cho công nhân viên chức, đứng dưới lầu mua hai chai Mao Đài và một ít thực phẩm chín.
Đang muốn đi lên, một cỗ Vương Miện dừng ở bên cạnh hai người, cửa sổ xe thủy tinh bị kéo xuống, một cô gái khuôn mặt mỹ lệ từ trong cửa sổ xe mặt nhô đầu ra.
Nhìn thấy cô gái này, thân thể Hồ Khải chấn động, đồ ăn trong tay cũng rơi bịch xuống đất.
"Tiểu Nhu, hẳn là nơi này, nghe nói nơi này chính là ký túc xá của công nhân viên chức bình thường trong cơ quan Tỉnh ủy, kém xa những khu nhà giá cao của lãnh đạo tỉnh ủy, thằng nhóc Hồ Khải kia hẳn là được phân đến đây." Trên ghế lái chính là người đàn ông anh tuấn đeo kính râm.
"Em đã thấy hắn..." Cô gái gọi Tiểu Nhu ôm cổ tay người đàn ông anh tuấn mang kính râm, đẩy cửa xe ra, gỡ kính râm xuống, hai tai có vòng trân châu sáng trong, có vẻ cực kỳ chói sáng, quơ quơ tay trước mắt Hồ Khải, nói: "Vài năm không thấy, cậu vẫn như cũ."
Chứng kiến tình huống như vậy, Dương Tử Hiên có thể lập tức đoán được thân phận cô gái này, hơn phân nửa chính là cô gái vứt bỏ Hồ Khải, liền không lên tiếng.
"Ha ha, Hồ Khải, còn nhớ tôi không?" Người đàn ông mang kính râm cười ha ha, ôm bả vai Hồ Khải, có vẻ hết sức thân mật.
Trong ánh mắt Hồ Khải lộ ra vẻ phức tạp, trong nội tâm thầm nghĩ, làm sao có thể không nhớ rõ, hóa thành tro tao cũng nhận ra mày, nếu như không phải mày, tao cũng sẽ không bị phân phối đến Nam Hồ, tuy trong nội tâm căm hận, nhưng trên mặt vẫn cười nói: "Làm sao sẽ không nhận ra đây, Hổ Tử!"
Hồ Khải nhìn ngày xưa người anh em tốt và bạn gái ngày xưa của mình, mười ngón bấu chặt vào nhau, trong nội tâm giống như là bị một cái búa tạ đập xuống, ngượng ngùng cười nói: "Các cậu...đã thành một đôi rồi à?"
"Đúng vậy! Lần này chúng tôi tìm cậu thật sự là quá vất vả, bây giờ mới tìm được cậu, vốn tưởng cậu vẫn còn Nam Hồ, đi một chuyến đến Nam Hồ không tìm được người, về sau mới nghe Bân tử nói cậu tìm được quan hệ, triệu hồi đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh rồi, thật không dễ dàng, người anh em, mấy năm này cậu sống thế nào?"
Hổ Tử và Tiểu Nhu cố ý giơ chiếc nhẫn đeo ở đầu ngón tay lên, cười nói: "Lần này chúng tôi tới tìm cậu, là muốn mời cậu tham gia buổi gặp mặt bạn học buổi trưa, mặt khác, là đưa cho cậu thiếp cưới...đầu tháng tám, chúng tôi sẽ kết hôn, hi vọng cậu có thể tới làm phù rể."
Ánh mắt Dương Tử Hiên rất sáng, ở bên cạnh nhìn thấy là hiểu, thầm nghĩ Hổ Tử này thật đúng là quá độc rồi, cưới bà vợ của người anh em, còn bắt người anh em làm phù rể, thư ký của mình bị bắt nạt như vậy, hắn đương nhiên không thể để yên rồi.
Nhìn thấy Hồ Khải đang muốn chối từ, Dương Tử Hiên ngăn cản một chút, cười nói, "Tiểu Khải, người ta nhiệt tình mời cậu tham gia buổi gặp mặt bạn học như vậy, cậu cứ đi đi, dù sao tôi cũng có thời gian rảnh, tôi sẽ đi cùng cậu."
"Hồ Khải, anh ta là ai?" Hai người Tiểu Nhu không biết Dương Tử Hiên, nhíu mày nhìn Dương Tử Hiên đột nhiên chen vào.
Thời điểm Hồ Khải đang muốn giải thích đây là lãnh đạo mình, Dương Tử Hiên liền chặn trước một bước, lên tiếng nói: "Tôi ở cùng một đơn vị với tiểu Khải."
Nhìn thấy Dương Tử Hiên, thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn Hồ Khải, Hổ Tử lập tức định nghĩa Dương Tử Hiên là một nhân viên làm việc lặt vặt trong Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh rồi, không thèm để ý tới, vỗ vỗ bả vai Hồ Khải, cười nói: "Cứ quyết định như vậy đi, buổi chiều các b� 0
Nói xong, lại nhìn Dương Tử Hiên một chút, quay đầu nói với Hồ Khải: "Nếu cộng sự này của cậu muốn đến ăn chực, vậy thì cũng không thành vấn đề, có thể dẫn cả người nhà theo, đến khách sạn Hợp Thành Phúc, loại cửa hàng cấp năm sao này để mở rộng tầm mắt, nếm thử một chút cũng được."
Hồ Khải không nhịn được mà cười lên, nếm thử? Ăn chực?
Một năm này suốt ngày đi theo Dương Tử Hiên đến khách sạn Hợp Thành Phúc, hắn sắp nôn thức ăn trong đấy ra rồi, bây giờ lại có người coi hắn và Dương Tử Hiên trở thành dạng nhà quê chưa đi khách sạn năm sao bao giờ, cũng quá khôi hài đi à nha.
Dương Tử Hiên mỉm cười, gật gật đầu, hắn đã quyết tâm giúp thư ký đáng thương của hắn, hòa nhau một ván.
Dương Tử Hiên cũng là loại người bao che khuyết điểm.
Đợi cho hai người Hổ Tử nghênh ngang rời đi, Hồ Khải mới giải thích cho Dương Tử Hiên về ân ân oán oán với hai người kia, Dương Tử Hiên vỗ vỗ bả vai Hồ Khải, an ủi vài câu.
Nghe nói lãnh đạo đơn vị Hồ Khải muốn tới, cha mẹ của hắn cũng không dám lười biếng, sớm làm một bàn lớn đồ ăn.
Dương Tử Hiên không bày ra sĩ diện gì, nói chuyện nhiệt tình với cha mẹ Hồ Khải.
Ăn cơm xong, về sau, bọn Hổ Tử bắt đầu gọi điện thoại đến, bảo Hồ Khải đi qua khách sạn Hợp Thành Phúc, Dương Tử Hiên muốn giết uy phong Hổ Tử, liền gọi điện thoại cho Lương Quân Mi.
Lương Quân Mi vẫn chưa trở lại tỉnh Nam Tô, nghe Dương Tử Hiên nói về việc Hồ Khải, liền cười nói tự nhiên: "Công việc hay như vậy, cuối cùng cũng nhớ đến em."
Dương Tử Hiên không ngờ Lương Quân Mi còn có một mặt tinh quái như vậy, vốn Dương Tử Hiên đã làm tốt chuẩn bị bị đưa bờ mông lạnh từ chối rồi, lần trước, thời điểm Dương Tử Hiên nằm viện, Lâm Nhược Thủy và Lương Quân Mi, hai cô gái gây tai hoạ gặp nhau, Lương Quân Mi bỏ về.
Từ đó về sau, Lương Quân Mi không đi tìm hắn, Dương Tử Hiên không có can đảm đi tìm Lương Quân Mi.
…..
Dẫm tuyết đọng trên đường, phát ra tiếng chi chi, bên ngoài gió lạnh giống như dao, thời điểm hai người Dương Tử Hiên và Hồ Khải đi đến cổng khách sạn Hợp Thành Phúc, chiếc Katsuya của Lương Quân Mi vừa vặn ngừng lại đó.
Không thoa trang điểm mặt, vẫn mang vẻ hại nước hại dân, làm cho Hồ Khải trừng mắt há hốc mồm, Dương Tử Hiên thì đứng đó thưởng thức, chậc chậc không thôi.
Lương Quân Mi lại tức giận trừng mắt liếc nhìn Dương Tử Hiên, tiến lên nắm khuỷu tay Dương Tử Hiên, khuôn mặt hiện lên vẻ tươi cười dí dỏm, nói: "Em có được tính là một trong những nhân tình của anh không, trước kia anh làm tấm mộc cho em, lần này em làm tấm mộc cho anh, coi như là hòa nhé?"
"Tàn nhẫn như vậy sao? Hai bên bù trừ lẫn nhau, về sau chẳng phải anh sẽ không tìm được cớ và lý do đi tìm em sao?"
"Đương nhiên! Về sau anh tìm em, chính là thiếu nợ, chính là thiếu nợ nhân tình."
"Thiếu nhiều thì làm sao bây giờ?"
"Thiếu nhiều à, làm sao bây giờ đây?" Lương Quân Mi cau cái mũi đáng yêu lại, nói: "Cái này, em vẫn chưa nghĩ ra, chờ em nghĩ ra, sẽ nói sau."
Nắm bàn tay Lương Quân Mi, Dương Tử Hiên vững bước đi vào, hai người lập tức trở thành tiêu điểm của buổi tụ họp bạn học cũ của Hồ Khải.
Nhất là Lương Quân Mi, vẻ đẹp long lanh của thiên thần lập tức làm cho các cô gái toàn trường lép vế.
Hổ Tử nhìn thấy Lương Quân Mi hại nước hại dân, nước miếng lập tức chảy ra, rơi xuống đầy đất, vội vàng kéo Hồ Khải qua một bên, ánh mắt lại đảo quanh thân thể Lương Quân Mi, nói: "Hồ Khải, lai lịch cộng sự của cậu là cái gì..."
Hồ Khải giang tay ra, lắc lắc đầu, mặc kệ hắn, lại ôn chuyện với những người khác.
Hổ Tử còn chưa từ bỏ ý định, lôi kéo Hồ Khải đến trước mặt Dương Tử Hiên, cười nói với Hồ Khải: "Tiểu Khải, nói thật với cậu, cậu từ Nam Hồ đến Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tốn mất bao nhiêu tiền? Tôi cho cậu biết, nếu là tôi, một phân tiền cũng không cần, cậu tôi chính là phó trưởng phòng phòng tổ chức Tỉnh ủy."
Lời này nói với Hồ Khải, nhưng thực chất là muốn khoe khoang trước mặt Dương Tử Hiên và Lương Quân Mi.
Lương Quân Mi có chút không nhịn được mà cười lên một tiếng, ôm cánh tay Dương Tử Hiên, hai người hiển nhiên là mang tư thế tình nhân, Lương Quân Mi lắc lư thân thể, làm cho bộ ngực đè ép một chút trên cánh tay Dương Tử Hiên.
Hổ Tử bị dáng tươi cười của mỹ nhân làm cho thần hỗn điên đảo, vốn tưởng rằng là mình lộ ra cái "thân phận con ông cháu cha” này, đã làm cho Lương Quân Mi nổi lên tâm hâm mộ, hơn nữa còn hiểu sai nụ cười của Lương Quân Mi, tưởng là mỹ nhân đã động tâm.
"Tiểu Khải, cộng sự của cậu bây giờ đang ở vị trí gì, vẫn còn làm việc lặt vặt à? Loại cơ quan Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh này tương đối đặc thù, nếu so với những cơ quan như tuyên truyền, tổ chức, trên mặt cấp bậc là cao hơn nửa cấp, có thể làm việc lặt vặt đã không tệ rồi.”
“Chỉ là, nếu muốn đi lên trên thì thật là muôn vàn khó khăn rồi, trừ phi có quan hệ..." Hổ Tử cố ý dừng lại một chút.
Ánh mắt quét một chút trên thân thể Dương Tử Hiên và Lương Quân Mi, chờ mong hai người Dương Tử Hiên và Lương Quân Mi mở miệng nhờ vả, hoặc là nịnh nọt.
Đáng tiếc, cái ý muốn này của hắn đã rơi vào khoảng không, hai người Dương Tử Hiên và Lương Quân Mi căn bản chưa từng liếc nhìn hắn.
Ở phía trong tâm Hồ Khải thầm mắng Hổ Tử không biết trời cao đất rộng, chỉ cười cười, không hề đáp lại, quay đầu nhìn Dương Tử Hiên, bây giờ hắn đã coi Dương Tử Hiên như Thiên Lôi, sai đâu đánh đó. truyện copy từ tunghoanh.com
Dương Tử Hiên đương nhiên cũng sẽ không quên ước nguyện ban đầu khi mời tham gia Hồ Khải hội bạn học tụ tập của Lương Quân Mi, rốt cục cũng mở miệng: "Chẳng lẽ vị đại ca này có quan hệ gì tốt muốn giới thiệu sao?"
Hổ Tử chỉ chờ Dương Tử Hiên hỏi lời này, không đợi Dương Tử Hiên nói xong, liền ngẩng đầu lên trời, nói: "Không phải tôi vừa mới nói sao, cậu tôi làm phó trưởng phòng tổng hợp tại phòng tổ chức Tỉnh ủy, chức quan không tính là lớn, chỉ là, vị trí rất mấu chốt, ví dụ như điều chuyển một ít khoa viên cán sự Tỉnh ủy, đều phải trải qua tay hắn."
Lương Quân Mi cũng cực kỳ phối hợp, chớp đáng yêu mắt to, nói: "Vậy đã từng điều chuyển thành công chưa?."
Nhìn thấy Lương Quân Mi rốt cục cũng chịu mở miệng hỏi, Hổ Tử thiếu chút nữa kích động nói không nên lời, ở trong đời Hổ Tử, thật đúng là chưa thấy qua cô gái có khí chất như Lương Quân Mi, cô gái mỹ mạo như vậy, vừa nhìn thấy đã nghĩ đến chuyện chiếm lấy cho riêng mình.
Ở trong mắt Hổ Tử, cô gái như vậy phối hợp với loại người như Dương Tử Hiên, cái loại không xe riêng, còn phải đi giao thông công cộng, thật đúng là tận thế.
"Đương nhiên! Cái khác thì tôi không biết, bên trong văn phòng Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh các cậu, có mấy khoa viên, chính là tìm cậu tôi giúp đó." Hổ Tử muốn biểu hiện trước mặt Lương Quân Mi, còn cố ý đề cao âm điệu.
Lương Quân Mi và Dương Tử Hiên đều phối hợp làm ra một bộ biểu lộ ao ước, miệng há thật to, Dương Tử Hiên nhanh chóng hỏi tiếp: "Vậy cậu cậu không thể không mục đích gì, tự nhiên trợ giúp những người này an bài công tác chứ?."
Giọng nói Dương Tử Hiên rất lớn, không ít người trong phòng đều ào ào tụ tập lại, vây quanh Hổ Tử ở chính giữa.
Nhìn thấy xung quanh nhiều người như vậy tới, hư vinh trong lòng Hổ Tử lập tức bành trướng tới cực điểm, kiêu căng trên mặt càng thêm rõ ràng, có chút khinh thường nhìn Dương Tử Hiên, nói: "Chuyện này thì đương nhiên, công việc không có lợi, ai cũng sẽ không trợ giúp người khác, trừ phi là thân thích của mình."
"Ý của cậu là, còn cần dùng tiền sao?" Lương Quân Mi lên tiếng hỏi ngay sau đó.
Hổ Tử nhìn thấy Tiểu Nhu không ở bên người, lá gan cũng bắt đầu lớn hơn, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng muốt không tì vết của Lương Quân Mi, có chút mập mờ nói: "Những người khác đương nhiên là cần tiền, nhưng nếu như là em..."
Hổ Tử nói lời này, coi như rất rõ ràng rồi, con mắt không di chuyển nổi ra khỏi ngực Lương Quân Mi.
Dương Tử Hiên nhìn vào trong mắt, liền ho khan một tiếng, nói: "Tôi nói này, cậu có ý gì đây? Vì cái gì bạn gái của tôi không cần dùng tiền."