“Tôi và mấy người bạn già đều là công nhân viên chức trong xưởng, trường kỳ công tác tại xí nghiệp, có thể nói là cả đời kính dâng cho nhà máy này rồi, nhưng bọn hắn nói, để cho chúng tôi nghỉ việc, đã là quá tốt rồi!"
Chu Hiểu Mai cau mày, vén vài sợi tóc qua khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, hỏi: "Nhà máy không cho các vị bất luận đãi ngộ phúc lợi gì sao?"
"Cái gì mà đãi ngộ phúc lợi? Ngay bảo đảm cuộc sống cơ bản cũng không có, cô xem, những người bên cạnh tôi đây này, trong nhà đều có một đứa con học trung học hoặc là đại học, nghỉ việc xong, về sau, tiền cung cấp cho đứa con đi học cũng không còn nữa rồi, ăn được bữa nay không có bữa sau, hơn nữa có vài người lại bệnh, không có tiền trị liệu, người chờ chết cũng có."
"Nhà máy lỗ lã nghiêm trọng như vậy, tại sao các khoản báo cáo lên vẫn nói là có lợi nhuận đây? Nếu có khoản tiền lợi nhuận, tại sao ngay cả việc bảo đảm cuộc sống cơ bản của các vị, những công nhân viên chức nghỉ việc này cũng không có đây?"
Chu Hiểu Mai nhìn công nhân viên chức bốn phía, đều là những người bốn mươi năm mươi tuổi, trường kỳ công tác tại xí nghiệp, chỉ có một kỹ năng làm việc, một khi nghỉ việc, cơ bản không tìm thấy công tác khác, cuộc sống xác thực là rất khó khăn.
"Loại xí nghiệp giống như chúng tôi, sớm nên phá sản từ lâu rồi, nhưng xí lãnh đạo nghiệp, vì bảo vệ mũ cánh chuồn, lừa trên gạt dưới, ngay cả phụ cấp ủy ban tỉnh cho công nhân viên chức cũng không buông tha, lại còn muốn thổi phồng lên là đã đưa đến tay chúng tôi, cơ bản là không có!”
“Bọn hắn lại còn nghĩ ra cách bịa đặt một khoản lợi nhuận, sau đó không ngừng xin chính phủ bên kia tiền bạc phát triển, cũng không phân cho chúng tôi một đồng."
Công nhân viên chức nghỉ việc bốn phía nhìn thấy có phóng viên tới phỏng vấn, đều ào ào tụ tập tới, mỗi người kêu khổ một câu.
Mấy cảnh sát giao thông hai mặt nhìn nhau, có phóng viên đến, tình huống lại biến đổi rồi, liền liên tục không ngừng thông báo cho cục công an thành phố.
Hồ Tự Lập vốn coi đây là việc không liên quan đến mình, mà là chuyện của ủy ban tỉnh, không có quan hệ gì quá lớn đến bản thân hắn và Tử Kim, nhiều nhất là thời điểm nhân thủ công an không đủ, Hồ Tự Lập để cho cục công an thành phố đi qua viện trợ một tý, tất cả đều dựa theo chương trình bình thường.
Nhận được mấy cảnh sát giao thông mật báo, Hồ Tự Lập cũng chấn động, có phóng viên đi phỏng vấn, vậy thì khác rồi, làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến hình tượng chính phủ địa phương thành phố Tử Kim, vội vàng thông báo văn phòng ủy ban tỉnh.
Trương Ôn đang đứng trước ủy ban tỉnh, tận tình khuyên bảo thuyết phục, muốn muốn bọn công nhân viên chức này rời đi trước, đồng ý cầm một bộ phận tiền từ tài chính tỉnh ra cứu hỏa, đã có một bộ phận công nhân viên chức bị hắn thuyết phục, thời điểm đang muốn cò kè mặc cả, liền bị cú điện thoại này của Hồ Tự Lập đánh vào mông.
"Tại sao có thể có phóng viên đi đến đấy đây? Trước kia chủ tịch tỉnh đã nói chuyện vơi phòng tuyên truyền rồi, muốn toàn bộ truyền thông tỉnh thống nhất hành sự...Tại sao còn có phóng viên không thức thời, đi hiện trường phỏng vấn như vậy?" Trương Ôn hổn hển hỏi.
"Có phải là từ trên trung ương xuống đây không?" Hồ Tự Lập nói ra một khả năng.
Trương Ôn nghĩ cũng đúng, rất có thể là truyền thông trung ương, nghĩ tới đây, Trương Ôn liền biết sự tình càng thêm không xong rồi, không thèm khách sáo với Hồ Tự Lập, cúp điện thoại, trực tiếp đi lên trên lầu tìm Hoàng Văn Thanh.
Hoàng Văn Thanh một mực đứng bên cửa sổ, đang trông xem tình thế phía dưới thế nào, nhìn thấy Trương Ôn chạy vội lên, trên mặt nhiều hơn một tia mừng rỡ, hỏi: "Thế nào? Đàm phán thành công rồi à?"
Trương Ôn thở dồn dập, phất phất tay, nói: "Có phóng viên đến rồi!"
"Phóng viên?" Hoàng Văn Thanh thăm dò nhìn ra cửa sổ một chút, lại quay đầu hỏi: "Ở đâu ? Sao tôi không phát hiện? Cậu nhìn lầm rồi à, buổi sáng tôi đã nói chuyện với Hoàng Trấn Đông, muốn phòng tuyên truyền toàn bộ tỉnh thống nhất, cấm tiến hành đưa tin đối với phong trào công nhân này."
Trương Ôn lắc đầu, đợi thở gấp mấy hơi rồi mới nói: "Không phải tại đây, là khu Giang Đông, không phải truyền thông trong tỉnh, đoán chừng là truyền thông trung ương..."
"Truyền thông trung ương?" Sắc mặt Hoàng Văn Thanh lập tức ngưng trọng lên, trầm ngâm một hồi, mới vỗ bàn một cái, tức giận quát: "Cái thằng ngu nào thông tin cho truyền thông trung ương hả! Bị tôi biết rõ, nhất định sẽ cắt ngang chân hắn, nếu không có ai báo, những trung ương phóng viên kia không có khả năng biết rõ chỗ chúng ta phát sinh loại sự tình này!"
Khuôn mặt Trương Ôn đầy vẻ cầu xin, nói: "Chủ tịch tỉnh, vậy phải làm sao bây giờ ? Nếu như tôi đi qua mời những phóng viên kia ăn cơm, sự tình cửa ra vào sẽ không có người nào đối phó..."
Hoàng Văn Thanh lắc đầu, sự tình khẩn cấp, hắn lại bình tĩnh hơn, nói: "Cậu ở nơi này, không thể đi, việc cậu đàm phán cùng bọn họ đã thấy manh mối rồi, cậu vừa bỏ đi, chuyện làm từ đầu đến giờ sẽ tốn công vô ích, tìm người tin được, qua bên kia dẫn những phóng viên kia đi đi."
Ánh mắt xẹt qua người Thường Mai đang xem báo chí ở bên ngoài, chép miệng hỏi: "Thường Mai tin được không? Có phải là cô ấy có nhược điểm, bị cậu chộp trong tay rồi? Nếu như cô ấy phù hợp, liền để cho cô ấy đi, cô ấy là con gái, ra mặt tiếp đãi hai phóng viên vẫn tốt hơn."
Trương Ôn có chút chần chờ, chuyện cho tới bây giờ cũng không có biện pháp khác rồi, liền gật gật đầu, nói: "Người có thể tin được trong văn phòng cũng không còn mấy, cũng chỉ có cách để cho cô ấy đi một chuyến, hy vọng có thể lấy bản thảo và phim ảnh camera quay chụp của những phóng viên kia tới tay..."
Trương Ôn đi ra ngoài, về sau, Hoàng Văn Thanh nghĩ nghĩ, chuyện bây giờ cũng không thể kéo dài được nữa, Thường Mai cũng không nhất định có thể khống chế được hai phóng viên kia, nhất định phải giải quyết quyết đoán, liền cầm lấy điện thoại, bấm điện thoại Chu Trì Khôn.
"Văn Thanh đồng chí, chuyện gì vậy?" Chu Trì Khôn cầm lấy điện thoại, hôm nay hắn cũng mật thiết chú ý đến sự kiện phong trào công nhân, nhưng còn cố hỏi.
"Bí thư, tôi muốn vận dụng cảnh sát, hiện tại một đám người vây ủy ban tỉnh, khu Giang Đông cũng bị một đám người vây quanh, giao thông bế tắc, khu Giang Đông đã tê liệt hơn nửa ngày rồi!"
Tình huống khẩn cấp, điều động cảnh sát, cũng không nhất định cần Bí thư tỉnh ủy phê chuẩn, chủ tịch tỉnh cũng có thể tạm thời chỉ huy, nhưng Hoàng Văn Thanh vẫn gọi điện thoại cho Chu Trì Khôn, ý tứ muốn Chu Trì Khôn cùng nhau gánh vác nguy hiểm chính trị đã rất rõ ràng.
Chu Trì Khôn là nhân vật khôn khéo bực nào, liền từ chối nhã nhặn: "Loại chuyện này, đồng chí Văn Thanh, cậu có thể tự mình quyết định là được rồi, tôi không hỏi qua, nhưng phải chú ý đắn đo đúng mực, không nên tạo thành tình huống quân cảnh và quần chúng đối lập với nhau!"
Hoàng Văn Thanh nhíu mày, nói: "Bí thư, ngài không làm ra chỉ thị phê sao? Trung ương đã có truyền thông xuống phỏng vấn..."
Chu Trì Khôn lắc đầu, nói: "Tôi tin tưởng năng lực và quyết tâm của cậu và ủy ban tỉnh, không nhúng tay vào."
"Được rồi!"
Hoàng Văn Thanh giọng nói cứng rắn mà kiên quyết, hắn biết rõ, trong nháy mắt này, tuần trăng mật giữa người đứng đầu Tỉnh ủy và ủy ban tỉnh đã chính thức chấm dứt.
Chính trị là như thế, Chu Trì Khôn, với tư cách Bí thư tỉnh ủy, vĩnh viễn cũng có thể được hưởng ưu tiên phân phối lợi ích và quyền lực tránh né trách nhiệm.
Bí thư ngồi đầu thuyền, chủ tịch tỉnh ở trên bờ.
Đúng là nói về cái này.
Hoàng Văn Thanh thở dài, trách nhiệm lần này, hắn không trốn thoát rồi, lúc này liền quyết đoán cầm lấy điện thoại, thông báo Hà Tân Nghi, gọi cảnh sát tỉnh đến, cảnh sát thành phố đi trước đến cửa ra vào ủy ban tỉnh và khu Giang Đông giữ gìn trật tự hiện trường.
Sau khi an bài cảnh sát tiến vào, Hoàng Văn Thanh lập tức tổ chức hội nghị công tác trong phạm vi nhỏ ở ủy ban tỉnh, thông báo sự kiện phát sinh ở đường Trung Nam và cửa ra vào ủy ban tỉnh, nghiên cứu biện pháp giải quyết.
Ý tứ khi mở hội nghị này, tất cả mọi người hiểu, chính là Hoàng Văn Thanh không muốn một mình một người gánh chịu nguy hiểm chính trị lớn như vậy, muốn bắt các vị phó chủ tịch tỉnh gánh vác cùng với hắn.