"Tôi biết rõ Phương Hải, hắn ở ngay bên cạnh cậu, cậu lập tức để cho hắn nghe, bằng không thì các cậu lập tức xéo khỏi khu Tử Dương đi..." Hà Khôn thoáng uy hiếp một tý.
Cảnh sát nhân dân lập tức ném điện thoại cho Phương Hải, hắn cũng không muốn tự rước lấy họa, loại thần tiên đánh nhau này, hắn cũng không muốn dính vào.
"Khôn ca ..." Phương Hải tiếp nhận điện thoại, lập tức nịnh nọt nói: "Cậu tìm tôi có chuyện gì."
"Tôi nói Phương Hải này, rốt cuộc là chuyện gì, cậu giải thích cho tôi một tý, lúc đầu tôi phân phó cậu ra sao, nhờ cậu bảo vệ tốt phó cục trưởng Thái Vũ, hiện tại cậu lại để cho bọn hắn chạy." Hà Khôn lạnh như băng nói: "Cái chức phó cục trưởng này, cậu không muốn làm nữa phải không?"
Phương Hải giờ phút này có chút nói không nên lời rồi, khóc không ra nước mắt, các người là thần tiên đánh nhau, kéo con tôm nhỏ tôi theo làm gì, Dương Tử Hiên uy hiếp tôi mất chức, cậu lại uy hiếp tôi mất chức, hiện tại tôi đúng là Trư Bát Giới soi gương, soi mãi không phải người.
"Khôn ca, cậu hãy nghe tôi nói đã, tôi cũng không thể quyết định, chuyện này không thể trách tôi, cục công an thành phố tự mình gọi điện thoại cho tôi, bảo tôi thả người, tôi có thể làm thế nào đây..." Phương Hải vừa làm ra vẻ mặt cầu xin, vừa tính toán rốt cuộc nên nghe theo lời ai nói.
Rất nhanh, Phương Hải liền có quyết đoán, mặc dù Hà Khôn có một người cha là bí thư chính pháp ủy, nhưng dù sao cũng là con ông cháu cha, không có biện pháp đấu cùng Dương Tử Hiên, loại quan viên chính thức này.
Mặc dù Hà Tân Nghi là chính pháp ủy, mặc dù là cục trưởng sở trên tỉnh, nhưng cũng không thể tùy ý khoa tay múa chân đối với cục công an thành phố Tử Kim, thành thị cấp phó tỉnh này, cũng không thể trực tiếp quản đến trên đầu hắn.
Nhưng Dương Tử Hiên lại khác, Dương Tử Hiên đúng là phó sở trưởng sở giám sát, trông coi cán bộ toàn bộ tỉnh, tùy thời có thể dùng một cái tội "bỏ rơi nhiệm vụ" lấy mũ cánh chuồn phó cục trưởng trên đầu hắn xuống.
Dường như đây cũng không phải là một nan đề quá khó để hắn chọn lựa.
Nghĩ thông suốt điểm này, Phương Hải cũng bắt đầu cường ngạnh, nói: "Khôn ca, học sinh nữ kia có chỗ dựa rất lớn ..."
"Chỗ dựa rất lớn? Là Chu Trì Khôn, hay là Hoàng Văn Thanh? Cậu đừng nói thân thích của Chu Trì Khôn và Hoàng Văn Thanh nghèo túng đến tình trạng đến khách sạn làm tiếp viên rượu... Cậu đang làm nhục chỉ số thông minh của tôi sao?" Giọng nói Hà Khôn dần dần nghiêm nghị lại.
"Không biết Khôn ca có quen thuộc cái tên Dương Tử Hiên không, lần này ra mặt cho vì học sinh nữ bị Thái Vũ làm nhục kia, chính là người này, nghe nói học sinh nữ kia là bạn cùng phòng của bảo mẫu trong nhà Dương Tử Hiên." Phương Hải tiễn Dương Tử Hiên rời đi, về sau, liền lập tức thông qua quan hệ của mình ở cục công an thành phố, hiểu rõ ràng thân phận về Dương Tử Hiên, còn có cả quan hệ với học sinh nữ kia.
Dương Tử Hiên?
Hà Khôn nhíu mày, hắn cũng chưa quen thuộc về Dương Tử Hiên, chỉ từng có một lần gặp mặt mà thôi, nhưng đã không ít lần nghe qua cái tên này, biết rõ người trẻ tuổi này là nhân vật lĩnh quân chính đàn trẻ tuổi trong La Phù tỉnh.
Hà Gia và phái bản địa là đồng minh từ lâu, quan hệ giữa Hà Khôn cùng Trang Lộ Lộ cũng rất sâu.
Hà Khôn đã từng nghe Trang Lộ Lộ nói qua, Dương Tử Hiên là một nhân vật rất nguy hiểm, phái bản địa đã từng một lần muốn đánh bại Dương Tử Hiên, nhưng có thành công hay không, hắn cũng không nói rõ ràng.
Hà Khôn chỉ biết Dương Tử Hiên và cao tầng lãnh đạo tỉnh ủy quan hệ rất sâu, người này rất không đơn giản.
Nhưng Hà Khôn không rõ, tại sao Dương Tử Hiên phải ra mặt cho một nữ sinh viên như vậy.
Ở trong mắt Hà Khôn, Dương Tử Hiên có thể còn trẻ như vậy liền leo đến địa vị cao, chỉ sợ sớm đã là luyện thành tâm tính bình dị, hơn nữa còn là người cực kỳ lý tính và gian xảo, sẽ không để cho mình có bất kỳ nhược điểm nào.
Loại ra mặt cho một người học sinh nữ quan hệ không nhiều này, không giống như là việc một minh tinh chính trị đang trong thế bay lên nên làm.
Rốt cuộc là tại sao?
Hà Khôn không tin Dương Tử Hiên không tra được bối cảnh của khách sạn Phúc Hải, bởi vậy, nguyên do Dương Tử Hiên xung đột cùng hắn, cực kỳ đáng giá để phỏng đoán.
"Lại là hắn? Hắn rốt cuộc muốn làm gì đây?" Hà Khôn lầm bầm lầu bầu nói trong điện thoại.
"Tôi cũng không rõ ràng lắm, tôi cảm thấy rất kỳ quái, hắn là một quan lớn thực quyền cấp phó sở, tôi chỉ là phó cục trưởng một cái phân cục nho nhỏ, bực bội với tôi làm gì?" Phương Hải cũng mang theo vẻ mặt quằn quại nói, cảm giác bị Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh nhìn chằm chằm, giống như là con mồi bị độc xà nhìn chằm chằm vào.
Nếu như trực tiếp triệt tiêu hắn, hắn cũng cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, hết lần này tới lần khác, Dương Tử Hiên lại không trực tiếp triệt tiêu hắn, lại để cho trong lòng của hắn tồn tại một tí hi vọng không bị mất chức.
Loại cảm giác một bên là nước biển, một bên là ngọn lửa này, làm cho Phương Hải cực kỳ gian nan.
"Vậy thì hiện tại cậu định làm thế nào." Giọng nói Hà Khôn lạnh như băng, tài năng nhìn mặt mà nói chuyện của hắn cũng không kém hơn người khác, hắn cũng nghe ra ý tứ từ chối của Phương Hải, biết rõ Phương Hải đã nổi dị tâm rồi.
Hà Khôn không phải chưa từng nếm cảm giác bị người khác phản bội, nhưng lần này Phương Hải phản bội, lại làm cho Hà Khôn ăn một cây kim!
Hắn và Dương Tử Hiên là người cùng lứa tuổi, nhưng không hề nghi ngờ, địa vị chính trị xã hội của Dương Tử Hiên rõ ràng cao hơn không chỉ một tầng so với hắn, đứa con ông cháu cha này, cái này lại làm cho Hà Khôn từ nhỏ đã được sống ở trong hoàn cảnh vinh quang và nịnh nọt, cảm thấy khó có thể tiếp nhận.
"Khôn ca, tôi cũng rất khó làm việc, cậu phải hiểu và giải thích cho chúng tôi, những tiểu nhân vật này, không thể tự quyết định vận mệnh của mình."
Phương Hải Vẫn chưa nói cho hết lời, bên kia liền truyền một tiếng lạnh như băng: "Tôi hiểu được rồi!”, sau đó chính là âm thanh ục ục ù ù.
Phương Hải thở dài, mãnh liệt cắt đứt điện thoại, lạnh lùng thì thào tự nói nói: "Kiêu cái gì mà kiêu, nếu như không phải cha của mày là bí thư chính pháp ủy, bố mày nhìn cũng không thèm nhìn mày một cái, thật đúng là tự coi mình như một nhân vật, nhiều nhất cũng chỉ là một thiếu gia ăn chơi, kém Dương Tử Hiên người ta mười tám con phố."
...
Ngủ một giấc xong, Dương Tử Hiên tỉnh lại, chậm rãi chải vuốt ý nghĩ trong đầu một chút.
Phương Hải là một con cờ hắn giữ lại.
Sở dĩ hắn không trực tiếp cách chức của Phương Hải, chính là muốn để cho Phương Hải giãy dụa, hắn biết rõ Phương Hải là loại người có thói quen nắm quyền lực, chỉ cần có một tia hi vọng, sẽ không buông tha cơ hội nắm quyền lực.
Để cho Phương Hải giãy dụa như vậy, nếu so với trực tiếp đánh chết hắn, hiệu quả sẽ tốt hơn nhiều lắm.
Thời điểm tiểu nhân vật vùng vẫy giãy chết, luôn mang đến cho người ta hậu quả không tưởng được.
Dương Tử Hiên lại rất chờ mong Phương Hải vùng vẫy giãy chết, hung hăng cắn Hà Khôn một cái.
Tắm rửa một lượt, thay đổi y phục xong xuôi, về sau, Dương Tử Hiên gọi điện thoại đến phân cục Tử Dương, hỏi thăm về vấn đề Lâm Lâm.
Phương Hải là người Dương Tử Hiên xác định toàn quyền phụ trách cái án này, tuy cục trưởng khu Tử Dương cũng muốn trèo lên trên đường dây của Dương Tử Hiên, hết lần này tới lần khác, lại không tìm thấy cơ hội.
"Dương sở trưởng, tối hôm qua chúng tôi đã phản bác lại kiến nghị cũ, tiến hành tìm hiểu và xâm nhập điều tra toàn diện, chúng tôi đã sơ bộ điều tra ra vấn đề bên trong!”
“Phát hiện Lâm Lâm là người bị hại, Thái Vũ là nhân viên công vụ quốc gia, vậy mà lại tiến hành xâm phạm Lâm Lâm, một nữ sinh viên làm thêm tại khách sạn, đã cấu thành hành vi phạm tội rất nghiêm trọng..." Phương Hải nịnh nọt nói, hắn biết rõ vận mệnh của mình lúc này đang nằm trong tay Dương Tử Hiên.
"Vậy thì vấn đề Thái Vũ bị thương nghiêm trọng, là chuyện gì xảy ra?" Dương Tử Hiên mỉm cười.
Đây chính là vấn đề trí tuệ chính trị của Phương Hải.
Tuy Phương Hải óc đầy bụng phệ, nhưng vẫn biết mình nên trả lời loại vấn đề này thế nào, chân tướng là cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là để cho lãnh đạo trẻ tuổi tay cầm quyền sinh sát này được thoả mãn, chỉ cần một đáp án hắn thoả mãn, chính là chân tướng.
"Căn cứ vào những chứng cứ chúng tôi xem xét sơ bộ, căn cứ vào các lời khai nhân chứng, hành vi của Lâm Lâm là thuộc về phòng vệ theo bản năng!”
“Lúc ấy Thái Vũ có ác ý, ý đồ tiến hành xâm phạm đối với nàng trên giường lần nữa, cuối cùng bị nàng phòng vệ đâm trúng..." Phương Hải cẩn thận từng li từng tí nói.
"Ừm, cái chứng cớ này rất quan trọng, hi vọng cục công an các cậu có thể tiếp tục xâm nhập điều tra, phát hiện càng nhiều manh mối, ví dụ như người khách sạn Phúc Hải rõ ràng chứng kiến Thái Vũ quá chén cưỡng ép Lâm Lâm, hơn nữa còn kéo Lâm Lâm vào thuê phòng, vậy mà nhìn như không thấy.”
“Những vấn đề này, hi vọng cậu cho tôi một câu trả lời thuyết phục, cũng cho các lãnh đạo trong tỉnh một câu trả lời thuyết phục." Dương Tử Hiên nghiêm túc nói.
Phương Hải lau mồ hôi, biết rõ định tính "đang lúc phòng vệ" này, đã làm cho Dương Tử Hiên chưa quá hài lòng, vội vàng liên tục không ngừng đáp lại: "Dương sở trưởng, tôi cục nhất định sẽ ghi nhớ chỉ thị của ngài."
Cúp điện thoại xuống, về sau, Phương Hải phát hiện, tuy điều hòa trong phòng đã chạy đến mức lớn nhất, nhưng phía sau lưng hắn vẫn đầy cảm giác lạnh lẽo.
Lời Dương Tử Hiên nói đã rất rõ ràng rồi, nhất định phải bắt được bàn tay đen sau lưng, Phương Hải cũng phải chính diện đối kháng với Hà Khôn.
"Dương sở, vừa rồi cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim, đồng chí Hồ Tự Lập gọi điện thoại đến, nói muốn mời ngài ăn cơm, chịu nhận lỗi vì chuyện tối ngày hôm qua!"
Hồ Khải đi vào văn phòng Dương Tử Hiên, trong tay kẹp một phần bản thảo rồi lên tiếng, xế chiều hôm nay, Dương Tử Hiên sẽ lên tiếng ở trên hội nghị công tác Ủy ban hoạch định chính sách.
"Được, cậu an bài một chút đi!" Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
Trong khoảng thời gian này, Tỉnh ủy ủy ban tỉnh đều không bình tĩnh, mấy ngày nay liên tục gió nổi mây phun, nguyên nhân cũng rất đơn giản, tuy tranh cãi ngoại giao đã được giải quyết, đã được định tính rồi, Nhật Bản xí nghiệp cũng nói xin lỗi rồi.
Nhưng Tỉnh ủy ủy ban tỉnh vẫn chưa xử lý, tiến hành truy cứu trách nhiệm đối với nhân viên không đắc lực trong việc tranh cãi ngoại giao.
Đây chính là kịch hay của việc tranh cãi ngoại giao.
Hoàng Văn Thanh là người thu lợi lớn nhất bên trong trận tranh cãi ngoại giao, tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha việc chèn ép người thuộc hệ Nhậm Đoàn và Chu Trì Khôn.
Chỉ là, mục tiêu chính trị lớn nhất của Hoàng Văn Thanh —— làm tan rã liên minh chính trị giữa Nhậm Đoàn và Chu Trì Khôn, đã hoàn toàn đạt được.
...
"... Dương sở trưởng, cậu thật đúng là phong lưu, vì một cái học sinh nữ mà xông vào khách sạn Phúc Hải, thật đúng là anh hùng cứu mỹ nhân!." Trần Ấu Trúc dựa lưng vào ghế cao, vừa cười vừa nói.
"Tại sao tin tức truyền nhanh như vậy?" Mí mắt Dương Tử Hiên nhảy dựng, sắc mặt khẽ biến.
"Muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm, Dương sở trưởng, ngài lại rất thích lưu tình khắp nơi, làm cho người ta cảm thấy rất hâm mộ..." Trần Ấu Trúc không có đồng tình chút nào, tiếp tục châm chọc Dương Tử Hiên.
"Châm chọc tôi, cười nhạo tôi, cũng là một trong những niềm vui thú của cô!" Dương Tử Hiên bất đắc dĩ cười khổ.
Trần Ấu Trúc đã biết rồi, như vậy Tô Ban Mai và Trương Bích Tiêu tất nhiên cũng rõ ràng, không biết các nàng sẽ nghĩ thế nào.
"Cậu suy nghĩ nhiều quá, tôi đang khích lệ cậu mà, trước kia tôi và Mai Mai, Bích Tiêu đều một mực lo lắng, nghĩ cách làm sao để nắm bắt cục quản lý thông tin tỉnh này, bắt tờ giấy phép đài phát thanh dân doanh thứ nhất tới tay!”
“Sau đó sẽ dựa theo Dương sở trưởng cậu nói, chế tạo điện tử Dương Ban Mai Xích thành hàng mẫu điện tử cấp quốc tế...”
“Ai ngờ Dương sở trưởng cậu lại thông cảm cho chúng tôi, những người làm công nhân này như vậy, giúp chúng tôi giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ."
Trong lời nói của Trần Ấu Trúc tràn đầy hương vị trêu tức: "Xem ra cuộc sống nhân sinh vẫn tràn đầy kịch tính, khả năng cậu vẫn chưa biết, Thái Vũ này đúng là phó cục trưởng cục quản lý thông tin tỉnh, chuyên môn quản lý một khối nội dung đài phát thanh!”
“Trước kia hắn nhiều lần không để cho tôi mặt mũi, muốn động tay đông chân với Tô Ban Mai, đưa ra các loại ám chỉ và yêu cầu không hợp lý, không nghĩ tới, vậy mà lại bị cậu thu thập như vậy, coi như là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt!"
Dương Tử Hiên không nghĩ tới bên trong chuyện này còn có một đoạn câu chuyện như vậy, cau mày nói: "Trước kia tại sao không nói với tôi vậy? Thái Vũ thật sự là đồ phá hoại, tại sao tôi không nghĩ ra đây."
"Mặc kệ, tóm lại cậu đã hỗ trợ chúng tôi giải quyết phiền toái lớn rồi, cái giấy phép dân doanh này, chúng tôi sẽ lấy được vào trong tay." Trần Ấu Trúc nói.
"Phiền phức của các cô xem như đã được giải quyết, nhưng phiền phức của tôi thì vừa mới bắt đầu thôi, tình nhân mối tình đầu của cô, coi như đã kết oán với tôi, cô phải giải cứu cho tôi đấy." Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
"Tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu, Hà Khôn này rất mang thù, tuy tôi và hắn từng có một đoạn cảm tình, nhưng cái đoạn cảm tình này cuối cùng lại chuyển biến thành thù hận, rất không tốt...cậu đã hiểu chưa? Hắn là một người có thù tất báo, chỉ số thông minh cũng không thấp, thủ đoạn cũng không kém."
Trần Ấu Trúc nhắc nhở một câu: "Ngay cả tôi, một người nói qua yêu đương cùng hắn, hắn cũng có thể quyết tâm trở mặt thành thù, cậu có thể tưởng tượng, hắn sẽ trả thù cậu thế nào không?"
...
Thái Vũ trải qua cấp cứu ở bệnh viện tỉnh nhân dân, ít nhất thì cũng không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nửa người dưới đã vô pháp tiếp tục đứng dậy, công năng sinh sản xem như đã bị triệt để phế đi.
Nhưng việc bết bát hơn, chính là mũ cánh chuồn của hắn đã tràn đầy nguy cơ rồi, đây có lẽ là kết cục đã định rồi, thời gian hắn có thể vận hành, chỉ có thể là sau khi hắn bị dời đến cơ quan tư pháp, làm sao để đỡ bị phán quá nặng.
………..
Ngày mùa hè chói chang, tâm tình Hồ Tự Lập cũng không quá tốt, cảm giác duy nhất có thể làm hắn an tâm là, oan gia Dương Tử Hiên này, đã tiếp nhận lời mời của hắn.
Ngày hôm qua, Tỉnh ủy tổ chức hội nghị mở rộng, do Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh dẫn đầu, lập tổ điều tra, tiến hành điều tra đối với nhân viên công vụ bên trong tranh cãi ngoại giao lần này, tổ điều tra như vậy, đương nhiên không thể thiếu Dương Tử Hiên, nhân vật thực quyền Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh này.
Hồ Tự Lập cũng là nhân vật co được dãn được, đang mang tiền đồ của chính mình, bắt mình thoáng thiệt thòi một tý, cúi đầu với oan gia ngày xưa, cũng không phải là công việc gì đặc biệt khó làm.
Trước kia Hồ Tự Lập một mực không tìm thấy cớ và lý do liên lạc với Dương Tử Hiên, nhưng khu Tử Dương xảy ra chuyện, lại để cho Hồ Tự Lập có cơ hội liên lạc với Dương Tử Hiên.
"Tiểu Phàm, bữa tiệc buổi trưa hôm nay, cậu nhất định phải an bài tốt, không thể làm hư, nhất định phải an bài khách sạn quốc tế, dùng tiêu chuẩn cao cấp nhất tiếp đãi Dương sở trưởng."
...
Ngồi ở trong phòng làm việc, Dương Tử Hiên có thể chứng kiến Thuộc Bình dưới lầu mang vẻ mỏi mệt đi đến, Dương Tử Hiên cũng hiểu bởi vì sao mà hắn mỏi mệt.
Dương Tử Hiên kiêm nhiệm phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, xem như đã thành công bước ra một bước, Thuộc Bình không còn cơ hội đứng ở trên đầu Dương Tử Hiên.