Bình thường, thời điểm ở chung với Dương Tử Hiên, Dương Tử Hiên cũng toàn tâm toàn ý với nàng, đơn vị có điện thoại gọi tới, liền gọn gàng dứt khoát bảo đối phương chờ hắn đến văn phòng rồi bàn lại.
Nhưng hôm nay lại bất đồng, Dương Tử Hiên chống đỡ thân thê, dựng người ngồi ở giữa háng nàng, nhẹ nhàng trêu chọc rừng cây đen bóng giữa hai chân nàng.
Nàng cũng biết cuộc điện thoại của Dương Tử Hiên rất quan trọng, chỉ có thể cầm gối đầu qua, cắn răng, không để cho mình lên tiếng, nắm chặt cổ tay Dương Tử Hiên, không cho hắn trêu chọc địa phương bí mật nhất trên thân thể của mình.
"Tốt, tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của chủ tịch tỉnh ngài..."
Tay Dương Tử Hiên bị Trương Bích Tiêu nắm chặt kìm nén, về sau, dường như có chút hưng phấn, không thuận theo ý của nàng, muốn tránh thoát, lại làm cho giữa hai chân nàng biến thành một mảnh lầy lội không chịu nổi.
Tiếp điện thoại đại khái khoảng mười lăm phút, Trương Bích Tiêu cũng có chút tò mò, vểnh tai lắng nghe.
Đến gần điện thoại này, nàng tự nhiên thấy được ánh mắt hưng phấn và dục vọng giống như dã thú của Dương Tử Hiên, lòng bàn tay giãy giãy, không ngừng ma sát bên đùi nàng.
Nàng chỉ có thể chịu trận, người đàn ông này nằm sấp trên người nàng, tung hoành ngang dọc, vô cùng làm càn, tuyệt không bận tâm đến lời uyển chuyển cầu khẩn của mình.
Một luồng sóng lại một luồng sóng nàng trùng kích, đẩy nàng đến điểm khoái hoạt, thẳng đến khi nàng không có khí lực cầm ga trải giường, vô pháp đè nén âm thanh đặt ở giữa cổ họng, lớn tiếng hô lên một tiếng.
"Đêm nay, làm sao phấn khởi thế..."
Sau khi dốc cạn cả đáy lòng, Dương Tử Hiên chống thân thể ngồi trên đầu giường, kéo điếu thuốc ra hút, Trương Bích Tiêu ghé sát vào Dương Tử Hiên, bộ ngực nhẹ nhàng ma sát ở đầu gối hắn, giờ khắc này, trong nội tâm nàng tràn đầy cảm giác yên ổn.
Lúc này, ý nghĩ của Dương Tử Hiên lại tỉnh táo hơn so với bất luận thời điểm tỉnh táo nào khác.
"Anh được kiêm nhiệm phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, được thông qua trên hội thường ủy rồi, hơn nữa Chu Trì Khôn phân công cho anh quản lý khối nội dung cải cách xí nghiệp nhà nước..." Dương Tử Hiên chậm rãi nói.
Đối với một số người mà nói, Ủy ban hoạch định chính sách là một nghành làm cho người vừa yêu vừa hận.
Yêu nó, vì đó là nghành quyền trọng, quyền hạn lớn, chất béo nhiều, còn dễ dàng làm ra chiến tích, rất dễ dàng đi lên trên.
Hận nó, là vì nghành này cũng dễ dàng xảy ra chuyện, cải cách xí nghiệp nhà nước là một mảnh thuỷ vực không biết điểm cuối ở đâu, Ủy ban hoạch định chính sách, với tư cách cơ cấu dò đường, có thể nói là cực kỳ nguy hiểm, vì cái gì mà sửa, tại sao sửa, sửa thế nào, mỗi một bước không thể đi nhầm, đi nhầm một bước, chính là xảy ra chuyện.
Chỉ là, đối với người khác mà nói, đây là nguy hiểm, nhưng đối với Dương Tử Hiên, người từ đời sau tới này, đối với quỹ tích cải cách xí nghiệp nhà nước có quen biết khắc ghi vô cùng sâu, sớm đã xác minh được phương hướng, chỉ còn chờ hắn đi khai phá.
"Ủy ban hoạch định chính sách, vị trí này là một ván cầu rất tốt...dễ làm ra thành tích, lãnh đạo cũng rất dễ dàng nhìn thấy hình bóng của anh..."
Mặc dù cách xa thể chế, nhưng dù sao thì Trương Bích Tiêu cũng đã làm tại văn phòng thành ủy, tiếp xúc cùng rất nhiều cục, đối với công việc trong thể chế, vẫn nhìn thấu suốt.
"Điều mấu chốt nhất là, đây là một tín hiệu, trước kia Chí Ôn chủ tịch tỉnh và Thanh Vân đều hi vọng anh đần ra tại cơ quan Tỉnh ủy, dù sao thì anh cũng là người vô cùng trẻ tuổi, thân ngồi địa vị cao, gió quá lớn, dễ dàng gây ra chuyện!”
“Anh vốn cho rằng sẽ phải ngồi ngây ngốc tại cơ quan Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh mấy năm, ai biết nhanh như vậy đã để cho anh kiêm nhiệm phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách...”
“Điều này nói rõ, những lãnh đạo Đại Danh hệ này đã cải biến sách lược đối với việc sử dụng anh, cái này với anh mà nói, là một tín hiệu rất tốt, đại hội đảng sang năm, bí thư Thanh Vân sẽ lui về tuyến hai, hiện tại gia tăng bố cục nhân sự, anh cũng là một khâu bọn hắn muốn bố cục."
Dương Tử Hiên chậm rãi xoa xoa ở trên da thịt tinh tế tỉ mỉ bóng loáng giống như như trẻ con của Trương Bích Tiêu, trên thân hai người là lớp chăn phủ giường hơi mỏng, đêm xuống, cảm giác mát mẻ bao trùm không khí.
"Công tác của anh sẽ tăng mạnh cường độ..." Cánh tay Trương Bích Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt hắn.
"Đối với chức vị quyền lực, ai cũng không chê nhiều ..." Dương Tử Hiên cười nói, không biết Hoàng Văn Thanh lúc này đang mang tâm tính gì.
Hoàng Văn Thanh vừa mới cướp đoạt quyền giám thị xí nghiệp của Dương Tử Hiên cho Long Mẫn, thời gian trôi qua không lâu lắm, Tỉnh ủy lại bổ nhiệm hắn nhậm chức phó chủ nhiệm Ủy ban hoạch định chính sách, phân công quản lý công tác thay đổi chế độ xã hội xí nghiệp, chỉ sợ trong lòng Hoàng Văn Thanh sẽ khó chịu giống như là ăn phải con ruồi.
"Cô gái đẹp công ty Nhật Hóa kia và anh có quan hệ gì?" Trương Bích Tiêu bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Quan hệ không nhiều, chỉ là một người bạn anh quen biết tại Nam Hồ mà thôi..."
Dương Tử Hiên chậm rãi nói: "Ngành sản xuất đồ gia dụng cũng là ngành sản xuất lợi nhuận khá lớn, có thể thoáng cân nhắc một tý, ban giám đốc các em thương lượng thế nào rồi?"
"Đề nghị của anh, dùng còn tốt hơn so với tập thể ban giám đốc bọn em quyết định, có thể thế nào đây, chỉ có thể đáp ứng thôi, gần đây công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đều cần tiền chi tiêu khắp nơi, Hợp Thành Hoàng building cũng tốn không ít tiền!”
“Đầu tư vào thực nghiệp Thiên Mã ở kinh thành cũng cần quá ngàn vạn, cấp tốc khuếch trương điện gia dụng Bất Dương Mai tại tỉnh Giang Nam cũng cần tiền, khắc phục khó khăn phương diện kỹ thuật đài phát thanh cũng là thứ thiêu đốt tiền, xây dựng đài phát thanh và các trạm cũng cần một số tiền lớn..." Trương Bích Tiêu bắt đầu nhăn lông mày lại.
"Hiện tại chính là giai đoạn công ty phát triển, cần tốn nhiều tiền, đây là tất nhiên!”
“Nếu như công ty có quá nhiều có tài chính dư, chỉ có thể nói tài chính công ty chúng ta vẫn chưa lợi dụng được phân phối hữu hiệu, gần đây trong tỉnh đưa ra chính sách tương ứng để giúp đỡ xí nghiệp dân doanh, các em nên trọng điểm lưu ý!”
“Mua xong Hợp Thành Hoàng building, về sau, lập tức thế chấp ngân hàng, lấy tiền vốn ra, còn có cả các chính sách tương quan giúp đỡ, sẽ đạt được tài chính kha khá đấy..."
Dương Tử Hiên gõ gõ khói bụi, chậm rãi nói: "Chỉ là, luôn đeo cái mũ xí nghiệp dân doanh này cũng không tốt lắm, rất nhiều chính sách ưu đãi nhằm vào xí nghiệp vốn bên ngoài, chúng ta đều không thể hưởng thụ!”
“Chờ thêm một thời gian ngắn nữa, anh rảnh rỗi một chút, sẽ cùng các thành viên ban giám đốc công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích đi Hongkong, đăng kí một công ty không xác ở Hongkong, để công ty cổ phần Dương Ban Mai Xích tiến hành khống chế cổ phần, thay đổi tính chất xí nghiệp, để được chính sách ưu đãi ngang bằng xí nghiệp đầu tư bên ngoài..."
Trên mặt Dương Tử Hiên có điểm bất đắc dĩ, đối lập với xí nghiệp quốc hữu cùng xí nghiệp đầu tư bên ngoài, hoàn cảnh xí nghiệp dân doanh ở trong nước quá kém.
Dưới loại tình huống điều tiết khống chế vĩ mô này, vòng quay chu chuyển tiền tệ co rút rất nhanh, trung ương quy mô áp chế hoạt động tín dụng, xí nghiệp dân doanh muốn vay tài chính từ ngân hàng và các cơ quan lại càng khó khăn.
"Tài chính mua cổ phần Tuyết Trắng Nhật Hóa, các em có thể không cần trả tiền quá nhanh, anh sẽ nói với chị Tuyết Bách, các em có thể hợp đồng ký trước, phái nhân tài tiêu thụ quản lý trú đóng ở Tuyết Trắng Nhật Hóa, cải thiện cơ cấu nhân tài Tuyết Trắng Nhật Hóa!”
“Ngành sản xuất bột giặt hiện tại đang bắt đầu bộc lộ, Bảo Khiết và Liên Lợi Hoa, hai đầu sỏ bột giặt lớn đầu tư từ bên ngoài vào nước, một cái tại Tuệ thành thị tỉnh Lĩnh Nam phía xa, một cái tại thành phố Hoàng Phổ!”
“Thế công nhãn hiệu chưa hoàn thẩm thấu, vẫn chưa tới tỉnh La Phù, chúng ta có thể bắt đầu đánh chiếm thị trường các tỉnh đất liền trước..." Dương Tử Hiên bình tĩnh nói.
Nhãn hiệu Bảo Khiết vẫn chưa hoàn toàn khởi động thế công, tại ngành sản xuất bột giặt, Bảo Khiết và Liên Lợi Hoa cũng không có chiếm cứ được địa vị bá chủ, có thể để nhãn hiệu sạch trong nháy mắt bắt đầu chiếm đóng trước.
"Sản phẩm đồ gia dụng, quảng cáo tuyên truyền rất mấu chốt, một quảng cáo có sáng ý, làm cho người khắc sâu ấn tượng, rất quan trọng đối với việc mở rộng nhãn hiệu, tại thời điểm mở rộng nhãn hiệu bột giặt sạch trong nháy mắt, đừng có tiếc rẻ chút tiền quảng cáo này..." Dương Tử Hiên thở dài nói.
Hai người nói chuyện trong chốc lát, hô hấp Trương Bích Tiêu bắt đầu vang lên dồn dập ngay dưới thân thể của hắn, trong nội tâm Dương Tử Hiên cũng rất nóng.
Khí hậu thành phố Tử Kim tháng tám, ban ngày cực kỳ khô nóng, ở chỗ sâu trong đất liền, vĩ độ gần xích đạo, càng làm khí hậu khô nóng hơn, nhưng đến ban đêm, nhiệt độ hạ hết sức nhanh chóng, cảm giác mát chậm rãi tăng lên.
Chăn phủ giường hơi mỏng làm đường cong thân thể Trương Bích Tiêu hiện ra rất rõ ràng, dưới chăn mỏng là một thân thể thanh khiết không tỳ vết, trong bóng đêm, đường cong như ẩn như hiện.
Dương Tử Hiên lại bắt đầu phản ứng, diệt đầu thuốc lá, đưa tay vào giữa hai chân Trương Bích Tiêu, nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa.
Trương Bích Tiêu lại mệt chết đi rồi, rất mệt mỏi, Dương Tử Hiên vỗ về chơi đùa vài cái, nàng cũng chỉ là hoạt động cho có lệ, như là một con mèo con, co rúc ngủ ở trong ngực Dương Tử Hiên.
…………
Buổi sáng mùng 5 tháng tám, Dương Tử Hiên vẫn chưa chính thức đi ủy ban tỉnh Ủy ban hoạch định chính sách nhậm chức, đang ăn điểm tâm sáng, nhàn nhã tự đắc.
Đối với rất nhiều người mà nói, đây là buổi sáng sớm cực kỳ không tầm thường.
Lãnh sự do tổng lãnh sự quán Nhật Bản trú đóng ở thành phố Hoàng Phổ phái tới tự mình tìm La Phù tỉnh, trao đổi nói chuyện.
Lãnh sự Nhật Bản thay đổi thái độ cường ngạnh mấy ngày hôm trước, uyển chuyển truyền đạt ý kiến phương diện đại sứ quán Nhật Bản trú ở Trung Quốc—— xung đột phát sinh ở La Phù tỉnh, phương diện Nhật Bản cũng có lỗi rất lớn, tổng lãnh sự quán Nhật Bản đóng quân ở thành phố Hoàng Phổ đại biểu Nhật Bản tỏ vẻ xin lỗi, vô cùng áy náy với người bị hại.
Cái thay đổi này, đúng là làm cho Tỉnh ủy La Phù cảm thấy khiếp sợ, trước kia vẫn đang đấu chết đi sống lại xem xử lý thế nào, hiện tại tình thế thoáng cái liền sáng suốt.
Nhậm Đoàn xem như người xấu hổ nhất, tuy hắn không có cảm tình gì đối với người Nhật Bản, nhưng là vì lập trường của mình, hắn không thể không thiên vị tại người Nhật Bản, nhưng người Nhật Bản lại không lĩnh tình.
"Một đống đê tiện!"
Nhậm Đoàn hung hăng vỗ vỗ cái bàn, trong mắt hắn, Nhật Bản chính là dạng người trời sinh thấp kém, lúc trước hắn vì lợi ích của Nhật Bản, không ngừng đấu đá cùng Hoàng Văn Thanh ở trên hội thường ủy, nhưng sắc mặt Nhật Bản lại thay đổi quá bất thường.
“Trong này có thể có âm mưu gì không?"
Thư ký cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy Nhậm Đoàn phát giận lớn như vậy, gấp gáp bước lên phía trước hỏi.
"Âm mưu? Khẳng định có âm mưu rồi, bằng không tại sao tôi lại ăn một cái tát mạnh như vậy."
Thể xác và tinh thần Nhậm Đoàn có chút mỏi mệt, nói: "Người Nhật Bản luôn không tin được, hôm trước tôi còn tiếp xúc qua lãnh sự Nhật Bản, nói chuyện với cùng với bọn hắn!”
“Thái độ bọn hắn vẫn rất cứng rắn, yêu cầu Tỉnh ủy ủy ban tỉnh La Phù chúng ta nhất định phải cho bọn hắn Nhật Bản một cái công đạo...nhưng bây giờ lại thay đổi bất thường, cậu nói xem, đây không phải là tôi bị người Nhật Bản coi thường sao?"
"Cũng không cần phải lo lắng, nói không chừng còn có phương pháp cứu chữa, không phải Hoàng chủ tịch tỉnh đang đấu gay gắt cùng Trần Chí Ôn chủ tịch tỉnh sao, Trần Chí Ôn chủ tịch tỉnh cũng có thể giúp ngài gánh vác một bộ phận hỏa lực ..." Thư ký cẩn thận nói.
"Không đơn giản như vậy đâu..." Nhậm Đoàn lắc đầu, bộ ngoại giao trung ương, mậu dịch với bên ngoài, các nghành này đều đang ngó nghiêng nhìn cái bản án tranh cãi ngoại giao này, nhưng đều một mực không tỏ thái độ minh xác, tùy ý để thường ủy tỉnh tranh đấu lẫn nhau, ai biết tâm tư lãnh đạo trung ương thế nào.
Nhậm Đoàn lần này đúng là đã thất bại thảm hại.
Ai biết một ít lãnh đạo trung ương có thể bởi việc này mà sinh ra ấn tượng xấu đối với hắn hay không? Quan trường cũng là chiến trường, người thắng làm vua, người thua làm giặc.
Nhậm Đoàn có tâm tư của mình, Hoàng Văn Thanh lại có một phen tâm tư khác.
Lần này hắn thắng rất quỷ dị!
Phải nói rằng, thái độ người Nhật Bản chuyển biến đến 180°, đã thoát ra khỏi phạm vi khống chế của hắn.
Hoàng Văn Thanh là một người cực kỳ cẩn thận chặt chẽ, đối với mấy cái gì đó hắn vô pháp khống chế, hắn luôn cảm thấy trong lòng bất an, giống như là một cây gai đâm trong lòng.
Hoàng Văn Thanh không biết trong này có phải là có âm mưu càng sâu hơn hay không, hắn không dám xem thường người Nhật Bản.
Có thể nhanh chóng quật khởi sau thế chiến đệ nhị, trở thành cường quốc toàn cầu, kinh tế lớn gần với nước Mỹ, người Nhật Bản luôn có sở trưởng và tâm kế, ai biết thái độ quỷ dị của Nhật Bản có phải là một âm mưu gì không?
Trung ương một mực không tỏ thái độ đối với sự kiện này, bởi vậy cũng khó có thể là trung ương ra tay, làm cho thái độ Nhật Bản chuyển biến đến 180°.
Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc là chuyện gì? Làm cho Nhật Bản xảy ra chuyển biến mạnh như vậy?
Hoàng Văn Thanh không tin người Nhật Bản là thiện nam tín nữ, thực sẽ cho rằng người trong nước mình là người bị hại.
Nghĩ tới những việc này, Hoàng Văn Thanh bắt đầu cảm thấy hơi đau đầu, cũng rất khó cao hứng, tuy đã có thể đánh tan liên minh giữa Nhậm Đoàn và Chu Trì Khôn, trong đáy lòng hắn vẫn chưa thể thở dài.
Trước kia, Nhậm Đoàn muốn tìm được ủng hộ từ chỗ Chu Trì Khôn, đáng tiếc, Chu Trì Khôn không phải thằng nhóc, trung ương không tỏ thái độ rõ ràng, Chu Trì Khôn cũng không muốn ủng hộ Nhậm Đoàn.
Đáy lòng Nhậm Đoàn khẳng định cũng có oán khí, nếu Chu Trì Khôn sớm tỏ thái độ ủng hộ hắn một chút, chiến thắng tại trước khi người Nhật Bản chuyển biến sắc mặt, chỉ sợ sẽ là một phen quang cảnh rất khác.
Cái liên minh chính trị này, xem như không thể có được.
"Kết quả như vậy, ai cũng không nghĩ ra, tôi còn tưởng rằng sẽ còn có một phen ác đấu nữa..."
Trương Á Đông chắp hai tay sau lưng, cùng Hoàng Trấn Đông Hành đi dạo ở đường mòn bên hồ cạnh Bắc Sơn, bóng rừng cây xanh um tùm chiếu xuống.
"Đúng vậy, ai nghĩ ra được đây..."
Hoàng Trấn Đông ngẩng đầu nhìn chỗ sâu trong rừng cây rậm rạp, nói: "Chúng ta hiện tại đang ở trong tuần trăng mật với Hoàng Văn Thanh, anh và Hoàng Văn Thanh cùng tồn tại ở ủy ban tỉnh, nên cố gắng, bắt được quyền phân công quản lý mấy cái nghành quan trọng..."
"Tháng sau Quan Quang Cốc sẽ lui, hiện tại đã muốn ở vào trạng thái sắp về, không ít người nhìn chằm chằm vào công tác liên lạc hệ thống chính pháp trong tay hắn!”
“Lâm Bái cũng là phó chủ tịch tỉnh, tuy vẫn chưa tiến vào thường ủy, nhưng gần đây một mực hoạt động ở trung ương, Lâm gia bọn hắn vẫn có các mối quan hệ, sang năm chắc có thể bổ tiến vào bộ máy thường ủy, hiện tại hắn đang chăm chú nhìn vào hệ thống chính pháp do Quan Quang Cốc lưu lại..."
Trương Á Đông chậm rãi nói: "Cạnh tranh cùng Lâm Bái, phần thắng không lớn ..."
"Trước kia không phải Lâm Bái được phân công quản lý toàn bộ hệ thống vệ sinh tỉnh sao, trong khoảng thời gian này, La Phù tỉnh bộc phát vấn đề phòng khám dởm, cũng bộc lộ ra lỗ thủng cực lớn ở hệ thống vệ sinh, có ảnh hưởng mặt trái rất lớn đối với hắn."
Hoàng Trấn Đông đúng là người chủ đạo tuyên truyền hướng gió dư luận, tiến hành đả kích đối với Lâm Bái, là thứ hắn cực kỳ thuận tay, liền nói: "Cái này phải xem Lâm Bái xử lý ra sao rồi, tại lúc khẩn yếu này, chắc cũng phải tránh danh tiếng một chút, nhảy ra tranh giành phân công của Quan Quang Cốc, chỉ sợ hắn cũng không dám..."