Từ khi chủ nhiệm giáo vụ trung học vứt bỏ bát cơm ngoài ý muốn, còn phải ăn một năm cơm tù, về sau, bên trong trường trung học, ai cũng cho rằng bối cảnh hậu trường Trần Linh rất cứng, không có có dám động đến nàng.
Thời điểm phân phối phòng, hiệu trưởng cũng đặc biệt phân ra một cái nhà thật tốt cho nàng, lấy mỹ danh là chiếu cố cho cô gái ly hôn nuôi con, kỳ thật, người nào cũng biết hiệu trưởng kiêng kị bối cảnh sau lưng nàng.
Đêm đen, Dương Tử Hiên đến phòng Trần Linh, thiết bị trong phòng cũng không tệ, tường giấy màu trắng nhạt, trang nhã mà không tầm thường, chính giữa phòng có bàn trà thủy tinh, bên cạnh bày biện hai cái ghế sô pha đen.
Trần Linh biết Dương Tử Hiên sẽ đến, trước đó cũng đã làm một bàn thức ăn ngon, Trần Linh mặc váy lụa mỏng xinh đẹp, ngồi ở trên ghế sa lon, váy cũng co lên, tất chân màu đen lộ ra bên ngoài, đầu gối rất tròn và đường cong chân uyển chuyển, lại làm cho Dương Tử Hiên uống đến say khướt càng thêm say khướt.
Hắn thoáng cái đã bị cô gái thục nữ này hấp dẫn, miệng khô không khốc, cánh tay liền đưa ra ôm bả vai Trần Linh, lần này hắn thoát hiểm, Trần Linh coi như là đã dùng lực lớn, Dương Tử Hiên cũng tận lực nhẹ nhàng làm thỏa mãn nàng, cố ý dùng tay đâm ma sát liên tục qua hai chân.
"Không nên lộn xộn! Đang dùng cơm."
Trần Linh còn cố kháng cự, nhưng hiển nhiên là nàng không có bất kỳ lực ngăn cản nào, Dương Tử Hiên nói: "Dùng tiểu yêu tinh em trước đã..."
Ngay trên ghế sa lon, váy của Trần Linh bị vén lên trên bờ eo, quần màu đen bị kéo tụt xuống, so với quần ba mảnh đời sau thì có cách làm khác nhau nhưng kết quả lại giống nhau đến kì diệu, thời điểm màu đen hiện ra, mảng da trắng hai bên đùi tỏa sáng, bị Dương Tử Hiên thu hết vào mắt.
Hít sâu một hơi, gắt gao đè Trần Linh lại, liền tiến vào từ phía sau, bắp đùi rắn chắc và bộ mông mười phần đàn hồi tạo ra cảm giác vô cùng tuyệt.
Trong nội tâm Dương Tử Hiên có một cảm giác như đang giục ngựa lao nhanh lên phía trước chinh phục miền đất hứa, liền mở hết mã lực, xông về phía trước.
Hai người trao đổi dịch cơ thể, a-đrê-na-lin thiêu đốt kịch liệt, khiến cho mùa đông này không hề lạnh.
…..
Hà Khôn biết rõ, lần này Dương Tử Hiên gặp nạn lớn không chết, chắc chắn sẽ có trả thù mãnh liệt, vài ngày này là khoảng thời gian hắn chờ đợi lo lắng.
Hà Tân Nghi cũng rất sầu khổ, chìm nổi vài thập niên trên con đường làm quan, đây vẫn là lần đầu tiên Hà Tân Nghi bị một người còn trẻ tuổi làm cho trói chân trói tay như thế, ăn một cái tát mạnh như vậy, hắn nghĩ thế nào cũng không nuốt nổi cơn tức này.
Nhưng vượt quá dự kiến của Hà Khôn, mấy ngày nay dường như Dương Tử Hiên không hề làm chuyện gì, chỉ phái nhân thủ đi tiến hành xem xét tổn thương trên người Điền Vừa, kết quả xem xét đưa ra, tổn thương trên người Điền Vừa không phải là do Ban Kỷ Luật Thanh tra làm ra.
Viện kiểm sát công khai xin lỗi Dương Tử Hiên, còn có cả Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh, hơn nữa còn ban bố văn bản công khai xin lỗi với các cán bộ đã ngoài cấp ban trong tỉnh, hy vọng có thể được Dương Tử Hiên và Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tha thứ.
Nhưng Dương Tử Hiên chỉ cười trừ, căn bản không để ý tới.
Lại làm cho Phương Vĩ vừa hận vừa sợ.
Cái tên Dương Tử Hiên này, thật đúng là trong tảng đá nhà xí, dầu muối không vào, vừa thối lại vừa cứng.
Phương Vĩ vỗ vỗ bả vai Hà Khôn, nói: "Tự cầu phúc đi, hi vọng hắn có thể độ lượng một chút, không níu lấy chuyện này không tha, chúng ta cũng nói xin lỗi rồi."
"Sau khi hắn đi ra, không hề nhắc đến chuyện điều tra tài vụ công ty của tôi bỏ chạy, không muốn truy cứu vấn đề công ty của tôi đút lót, chỉ xử phạt trong đảng, xử phạt hành chính đối với mấy cán bộ sở thẩm tra nhận hối lộ, tiến hành nộp tang vật lên trên.”
“Chuyện này lại làm cho tôi cảm thấy rất không tầm thường, không giống như phong cách của hắn, tôi hoài nghi hắn đang có mưu đồ và âm mưu rất nặng. "
Hà Khôn và Phương Vĩ cùng nhau uống trà chiều, tuy Phương Vĩ cực kỳ căm hận cha con Hà gia đào hầm để cho hắn nhảy, nhưng dù sao thì hắn vẫn nhận được không ít tài vật Hà Khôn đưa, hiện tại đã là châu chấu trên một sợi dây với cha con Hà gia, nhất định phải ôm nhau cùng tiến, cho nên mới giữ gìn hữu hảo với bọn người Hà Khôn.
…..
Vào lúc này, một bản án nhỏ do cục công an thành phố Tử Kim phụ trách điều tra đang được tiến hành, không làm kinh động bất kỳ kẻ nào, nhưng cái người tham gia bản án này lại là cục trưởng cục công an thành phố Tử Kim Hồ Tự Lập, quy cách cực kỳ cao, ý nghĩa là bản án này không nhỏ.
Mười tám tháng mười hai, cục công an thành phố Tử Kim căn cứ vào chứng cứ bọn buôn người lão Thành cung cấp, xác định mấy tháng qua, lão Thành là đầu sỏ gây nên nhiều án phụ nữ mất tích tong thành phố Tử Kim.
Lão Thành khai rằng, trong đêm khuya, hắn thường xuyên đi dạo tìm mồi, tiến hành tập kích sau lưng các cô gái, bắt người cướp của, đem những cô gái này về chà đạp, sau đó là bán đến chỗ ăn chơi dưới mặt đất thành phố Tử Kim làm gái.
Phương diện cục công an thành phố Tử Kim cực kỳ coi trọng án lần này, gạt sở công an tỉnh sang một bên, trước đó cũng không thông báo đến sở công an tỉnh, nhanh chóng phái rất nhiều công an cảnh sát đến mấy chỗ ăn chơi trong miệng lão Thành, tiến hành đột kích điều tra, danh nghĩa là giải cứu những cô gái trượt chân.
Một đêm này, cả thành phố Tử Kim đều bao phủ trong còi xe cảnh sát tiếng đứt quãng, bén nhọn mà rất rõ ràng, xe cảnh sát đỗ đầy trước cửa các chỗ ăn chơi lớn trong thành phố Tử Kim.
Những đám quản lý kinh doanh chỗ ăn chơi bình thường kiêu ngạo hung hăng càn quấy kia như là thấy được ngày tận thế, nhìn công an cảnh sát ào ào tràn vào.
Trước đó bọn hắn không nhận được bất luận tin tức mật báo gì, dĩ vãng, loại hành động tảo hoàng (càn quét tệ nạn) này, ở trên mặt chương trình, cục công an thành phố Tử Kim nhất định phải thông báo phòng công an tỉnh, nhưng lần này, cục công an thành phố Tử Kim tự hành động, làm cho bọn họ không thể tránh.
….
Hồ Tự Lập đứng bên ngoài chỗ ăn chơi có cái cổng cầu vồng lập loè, hút một hơi thuốc thật sâu, gõ gõ khói bụi, nhìn các thủ lĩnh xã hội đen bị cảnh sát áp tải nối đuôi nhau ra ngoài, trong nội tâm thầm mừng rỡ.
Thật lâu trước kia, hắn đã muốn nhổ tận gốc những thế lực dưới mặt đất trong thành phố Tử Kim, nhưng một mực không tìm thấy cớ và lý do.
Cục công an thành phố cũng một mình tổ chức mấy lần hành động tảo hoàng (càn quét tệ nạn), nhưng mỗi lần tảo hoàng (càn quét tệ nạn), đều phải dựa theo chương trình, cục công an thành phố thông báo một tiếng cho văn phòng phòng công an tỉnh trước, nếu không, cũng phải nói chuyện với Hà Tân Nghi trước.
Bằng không thì một cái mũ "không để ý đến tổ chức, không để ý đến kỷ luật" sẽ bị chộp vào đầu, Hồ Tự Lập đội không hết cũng phải ôm lấy.
Cho nên, mỗi lần tảo hoàng (càn quét tệ nạn), đều để lộ tiếng gió, những chỗ ăn chơi này đều ngừng kinh doanh từ trước, lại làm cho cục công an thành phố nhảy vào chỗ trống không.
Kỳ thật, trong nội tâm Hồ Tự Lập cũng tựa như gương sáng, người nào lộ âm thanh, hắn rất rõ ràng rành mạch.
Hà Khôn là một người trẻ tuổi không đến 30 tuổi, có thể trở thành một thế lực lớn dưới mặt đất thành phố Tử Kim, đơn giản chính là dựa vào tin tức linh thông và cha làm ô dù trong hệ thống công an, mỗi lần cục công an thành phố Tử Kim muốn tảo hoàng (càn quét tệ nạn), đều bị Hà Khôn biết được tin tức, trước có thể thông báo những tiểu đệ này ngừng kinh doanh từ sớm.