“Không cần, sức lực của tôi không bằng anh, dùng chiêu này sẽ rất dễ dàng xuất hiện cá lọt lưới.”
Hoắc Hoành suy nghĩ rồi cũng cảm thấy cô nói đúng, thế là anh tự đẩy xe lăn đến bên cạnh mấy tên cướp biển.
“Ở đây không có ai khác, sao anh không đứng dậy?” Nhiếp Nhiên thấy anh đẩy xe lăn đi đi lại lại trong phòng thì lấy làm khó hiểu.
“Chỉ có tự coi mình là một người tàn phế mọi lúc mọi nơi, thì người khác mới tin rằng mình chính là một người tàn phế.” Hoắc Hoành lạnh nhạt nói, sau đó lục lọi trên người hai tên cướp biển còn lại.
Ngày nào anh cũng bị nhiều người âm thầm theo dõi, chỉ cần một lần đứng dậy, rất có thể ngày mai anh sẽ không còn xuất hiện trong tòa nhà Hoắc thị nữa.
Chỉ cần một ngày còn là Hoắc Hoành, anh nhất định phải dùng xe lăn!
“Em cầm khẩu súng này đi.” Hoắc Hoành rút khẩu súng lục màu đen từ bên hông của một tên cướp biển ra rồi đưa nó cho Nhiếp Nhiên.
Trong nháy mắt khi Nhiếp Nhiên nhìn thấy khẩu súng đó, cặp lông mày của cô hơi nhíu lại, sau đó cô lắc đầu và nói: “Không cần, tôi có dao, anh giữ lại súng mà dùng.”
“Dao làm sao mà so với súng được, nhỡ cần bắn giết từ khoảng cách xa, em phải làm thế nào?” Hoắc Hoành vẫn duy trì tư thế giơ tay.
“Tôi đánh lén, không cần bắn nhau từ xa.”
Nhiếp Nhiên nói xong thì quay người muốn đi ra ngoài.
“Bọn họ nói em không dám nổ súng.” Sau lưng truyền đến một câu nói bình thản của Hoắc Hoành.
Bước chân của Nhiếp Nhiên hơi chậm lại, khóe miệng hiện ra một nụ cười chế giễu, cô quay đầu lại rồi thản nhiên nói: “Đúng thế, tôi không dám nổ súng nên đừng đưa nó cho tôi, có đưa cũng chỉ lãng phí mà thôi.”
Hoắc Hoành cười và nói với vẻ ẩn ý: “Em không dám nổ súng hay không dám cầm súng?”
Ánh mắt Nhiếp Nhiên lạnh hơn vài phần, “Điều này khác nhau sao?”
Trong nụ cười của Hoắc Hoành có kèm theo một tia sắc bén, “Đương nhiên, không dám nổ súng là tâm lý có chướng ngại, không dám cầm súng là cố ý trốn tránh.”
Anh nói một câu trúng tim đen khiến lông mày Nhiếp Nhiên tăng thêm phần lạnh lẽo.
“Với tôi mà nói, bất kể là chướng ngại hay trốn tránh, tóm lại là tôi không thể cầm súng.”
Hoắc Hoành lắc đầu, “Em không thể cầm súng, chắc là vì em muốn lợi dụng súng để chấm dứt một số quá khứ mà mình không thích, đúng không?”
Bề ngoài Nhiếp Nhiên vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại căng thẳng, chẳng nhẽ anh ta đã phát hiện điều gì đó?
Nhưng cô nhanh chóng gạt ý nghĩ này đi.
Không thể nào!
Cô trùng sinh đến đây không hề có chứng cứ gì, anh ta có thể phát hiện ra cái gì chứ?
Nhiếp Nhiên cười gằn một tiếng, chế giễu, “Trí tưởng tượng của anh thật phong phú, không phải anh đã điều tra rõ quá khứ của tôi từ lâu rồi à.”
“Nhưng tôi tin rằng người nói muốn tự do nhất định là vì bị giam cầm quá lâu nên mới muốn có cuộc sống bình thường.” Hoắc Hoành khẳng định một cách rất chắc chắn.
Nhiếp Nhiên không ngờ bản lĩnh nhìn thấu người khác của Hoắc Hoành lại cao đến thế.
Không hề có bất kì chứng cứ nào, cũng không có bất kì manh mối nào, chỉ vì cô nói một câu muốn tự do mà anh ta có thể suy luận được.