Giữa các khu chỉ cách nhau một hàng rào nên lúc Hoắc Hành hổ lên như vậy, gần như tất cả mọi người đều nghe thấy.
Đặc biệt là phòng của Nghiêm Hoài Vũ và Hà Giai Ngọc, hai người đặt bát đũa xuống, lao ra khỏi phòng mình.
Lúc bọn họ chạy vào thì nhóm quân y đang làm một loạt kiểm tra cho Nhiếp Nhiên, nhưng không thấy bóng dáng chính trị viên đâu cả.
Chính trị viên từ trước đến giờ luôn ở bên cạnh chăm sóc sao lại biến mất rồi? Có điều đây cũng là chuyện tốt, không có chính trị viên ở bên cạnh ngăn cản, đám người Nghiêm Hoài Vũ đợi tới khi quân y chẩn đoán chính xác Nhiếp Nhiên không sao xong thì nhào đến.
Nghiêm Hoài Vũ hưng phấn ngồi ở cạnh giường, toét miệng cười nói: “Tiểu Nhiên Tử, cuối cùng cô cũng tỉnh rồi!” Mắt Cổ Lâm đỏ hoe, nhẹ giọng oán trách, “Nhiếp Nhiên, cậu dọa chết tội rồi!” Hà Giai Ngọc thì kích động nói: “Chị Nhiên! Chị tỉnh rồi thì tốt! Em còn tưởng là chị sẽ không thể dạy em đánh nhau nữa!” “Mạng tối lớn lắm, không chết được.”Nhiếp Nhiên yếu ớt nói.
Nghiêm Hoài Vũ: “Cô có biết cô ngủ mê man bao nhiêu ngày rồi không?” “Chắc cũng như lần phạt đứng trước thôi.” Tuy nói như vậy nhưng từ đôi mắt đầy tia máu và vết nhăn trên quần áo của Hoắc Hành vừa rồi là cô có thể đoán được anh ta đã bên cạnh mình ít nhất trên mười ngày.
Quả nhiên, Nghiêm Hoài Vũ nhảy dựng lên, “Hơn nhiều! Lần này cô bị thương nặng cộng thêm phẫu thuật, nhiễm trùng, sốt!”
“Õ, thì sao?”
“Cô có biết chính trị viên lại đích thân chăm sóc cô hơn mười ngày không!” Nghiêm Hoài Vũ tiến tới gần: “Chính trị viên đối xử với cô thật tốt.
Lần trước vừa đến đơn vị chúng ta đã chăm sóc cô, sau đó đánh nhau cũng giúp cô, lần này lại không ăn không uống không ngủ chăm sóc cô hơn mười ngày.
Nghe tiểu đoàn trưởng nói, từ khi chúng ta mất tích ở trên đảo đến bây giờ, chính trị viên chưa hề ngủ.” Giọng nói và ánh mắt anh ta tràn đầy sự tò mò và tìm tòi nghiên cứu, hình như muốn tìm được một chút dấu vết từ vẻ mặt Nhiếp Nhiên.
Nhiếp Nhiên châm chọc: “Anh ta tốt với tôi? Anh quên lúc anh ta giam tôi vào phòng tối rồi à?” “Hình như...
cũng đúng...” Nhiếp Nhiên sợ anh ta lại lải nhải không ngừng nên dứt khoát đuổi anh ta đi, “Tôi đói rồi, đi làm chút đồ ăn cho tôi đi.” Nghiêm Hoài Vũ hoàn hồn lại, gật đầu như gà con mổ thóc, “Được được được, cô đợi một chút.”
Sau đó, anh ta chạy đến phòng bếp như một làn khói.
Nhóm người Phương Lượng nghe được tin tức Nhiếp Nhiên tỉnh lại cũng chạy ngay đến, “Con nhóc này, làm tôi lo lắng chết mất! Sao rồi, bây giờ có cảm thấy không khỏe không? Quân y đều đang đợi ở bên ngoài.” Người đến sau anh ta là Uông Tư Minh.
Nhiếp Nhiên thấy hai người bọn họ thì kinh ngạc: “Sao hai người lại ở đây?” Phương Lượng: “Đương nhiên là tới cứu viện rồi!”.
Uông Tư Minh: “Hòn đảo này bị mìn nổ làm hư hại rất nhiều chỗ, cần xây lại, cho nên chúng tôi ở lại đây giúp đỡ.” Nhiếp Nhiên gật đầu.
“Cần tôi nói với chú Nhiếp không?”
Từ sau khi xuống máy bay, anh ta chỉ biết là Nhiếp Nhiên bị thương nặng chứ không hề gặp được Nhiếp Nhiên, bây giờ thấy cô yếu ớt đến nỗi ngay cả nói chuyện cũng khó khăn, anh ta cau mày hỏi han.
“Không cần nói với ông ấy.” Nhiếp Nhiên quả quyết từ chối.
Uông Tư Minh tưởng là cô sợ chú Nhiếp lo lắng nên gật đầu: “Được.” Thực ra Nhiếp Nhiên đâu có sợ Nhiếp Thành Thắng lo lắng, cô chỉ sợ Uông Tư Minh nói lời không nên nói ra, đến lúc đó cô sẽ khó ra khỏi đơn vị dự bị.
Phương Lượng thầy cô ốm yếu xanh xao thì thấp giọng khuyên nhủ: “Được rồi, em nghỉ ngơi đi, chờ mấy ngày nữa em khỏe rồi, chúng ta có thể lên đường trở về.” “Đúng! Chị Nhiên, chị nghỉ ngơi đi, đến lúc đó chúng ta cùng trở về!” “Nhiếp Nhiên, cô phải khỏe mạnh đấy, nhất định phải cố gắng bình phục.” Đám người kia nói xong, quyến luyến không nỡ rời khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ.
Nhiếp Nhiên đối phó với đám người Hà Giai Ngọc xong, chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi không chịu nổi, không biết có phải là tác dụng an thần trong dịch truyền không, chỉ một lát cô đã hơi buồn ngủ.
Cô nằm ở trên giường, lúc đang mơ màng thì láng máng nghe thấy tiếng cửa gỗ mở ra, một người đi từ bên ngoài vào, đứng yên bên cạnh giường cô không nhúc nhích.
Nhiếp Nhiên muốn mở mắt ra nhìn, đáng tiếc cơ thể quả thực quá yếu ớt, mí mắt nặng nề khiến cô lập tức rơi vào trong bóng tối.
Bóng dáng ở cạnh giường cứ nhìn cô, nhìn cô mãi như vậy...
Dường như muốn khắc sâu gương mặt cô vào trong lòng mình.
Sau khi đứng im lặng năm phút, lúc này anh mới vội vàng rời khỏi căn nhà gỗ nhỏ, không ngờ mới ra đến cổng khu thì suýt nữa va phải Nghiệm Hoài Vũ đang bế cháo trắng chạy tới chỗ rẽ.
Nghiêm Hoài Vũ nhanh tay lẹ mắt bảo vệ bát cháo: “Chính trị viên?” Hoắc Hành dặn dò: “Chăm sóc tốt cho cô ấy.” Sau đó, anh bước vào trong bóng tối vô biên, cho đến khi hoàn toàn mất hút.