Bây giờ bọn họ mới hoàn toàn tin rằng cô thật sự đã từng giết người.
Sau đó Nhiếp Nhiên quay đầu nhìn về phía tên đàn em đã bị dáng vẻ của đại ca nhà mình dọa cho ngây ngốc, mỉm cười hỏi: “Sao hả, mày có muốn thử không?”
Giọng của cô không nặng không nhẹ, nhưng trong lời nói đó lại tỏa ra sự tàn độc khiến người khác không khỏi lạnh sống lưng.
“Đừng, đừng mà!” Hắn nhìn thấy đại ca nhà mình giống như một con vật chờ làm thịt bị treo ở đó là cả người run lên.
Hắn bất giác lùi về phía sau vài bước, không cẩn thận vấp phải hòn đá, cả người ngã ngồi xuống đất. Hắn ngước đầu nhìn ánh mắt Nhiếp Nhiên như đang nhìn thấy ma quỷ vậy.
Gió trên núi thổi tới, lạnh tới mức khiến hắn run cầm cập.
“Vậy thì nói đi.”
“Tôi... tôi...”
“Không được nói!” Tên cướp biển thấy hắn định mở miệng khai thì gào lên một tiếng cắt ngang.
Bản thân đã chịu đựng sự đau đớn này rồi, không có lí gì bỏ dở giữa chừng, hắn không tin đám lính này dám để hắn bị rút hết máu.
“Im mồm!” Nghiêm Hoài Vũ đấm một cái vào bụng hắn, cú đấm đó rất mạnh, đau tới mức cả người hắn co quắp lại, sắc mặt càng đỏ thêm vài phần.
Sắc mặt Nhiếp Nhiên không đổi, cô ngồi xuống, “Chỉ cần mày chịu nói, tao sẽ tha cho mày. Nhưng nếu mày không hợp tác, tao sẽ phải để mày nếm thử mùi vị này.” Giọng cô đột nhiên trầm xuống, mũi dao sắc nhọn chĩa thẳng vào mắt hắn.
“A...!” Cả người hắn run lên, chỉ có thể vội nhắm mắt lại.
Hắn không cảm thấy được sự đau đớn như dự liệu mới hơi hé mắt ra, nhưng lại nhìn thấy con dao chuyên dụng lạnh băng đó vẫn dừng trước trán của mình.
“Nói hay không nói?” Nhiếp Nhiên nhìn hắn cười nhạt, con dao quân dụng đó đâm thẳng vào trán hắn.
Bạn đang ?
Lưỡi dao sắc nhọn xuyên vào da thịt, một tia máu cực nhạt từ từ chảy ra.
“Tôi nói, tôi nói!” Sắc mặt hắn trắng bệch, sợ hãi tới mức không dám động đậy, sợ Nhiếp Nhiên đâm thẳng con dao quân dụng vào đầu mình.