Mẹ Mã Tường lảo đảo đi ra, vừa thấy Mã Cường, lửa giận trong lòng bà bốc lên ngùn ngụt. Bà lao đến, đánh cho hắn một trận tơi bời.
Nhiếp Nhiên chẳng có lòng dạ xem vở kịch gia đình, cô tháo dây trói cho Mã Cường rồi bảo: “Được rồi dì à, cháu sẽ dùng hắn đi đổi lại Mã Tường. Lý Kiêu, cậu ở lại đây đi, tôi đi đổi người.”. Truyện chính ở { TRUМ truyen. o rg }
Nói xong, cô nắm chặt gáy áo của Mã Cường rồi đi ra ngoài.
“Tôi đi cùng với cậu.” Lý Kiêu bước tới, không chờ Nhiếp Nhiên từ chối đã lạnh giọng nói một cách kiên định, “Không phải bàn cãi gì hết!”
Lông mày của Nhiếp Nhiên cau chặt lại. Im lặng một lát, cuối cùng cô vẫn gật đầu, “Đi thôi.”
Hai người đi ra khỏi thôn rồi vẫy một chiếc taxi, dẫn theo Mã Cường đi đến địa chỉ được ghi trong danh thiếp.
Bác tài xế nghe thấy địa chỉ xong thì tốt bụng nhắc nhở: “Các cháu gái à, chỗ này là một sàn đấm bốc ngầm, bên trong hỗn loạn lắm, các cháu không nên bị mấy tên ma cô này lừa gạt, đến lúc đó lại hối hận.”
Sàn đấm bốc ngầm ư?
Nhiếp Nhiên nhíu mày, nói với tài xế: “Không cần đâu ạ, bác cứ chở chúng cháu tới đó đi.”
“Các cháu đừng hối hận đấy nhé.”