Kim đồng hồ chậm rãi di chuyển, bên ngoài phòng cấp cứu gần như đã không còn ai nữa.
Bên trong phòng phẫu thuật vẫn không có bất cứ động tĩnh gì, không có y tá đi ra đi vào, thậm chí ngay cả tiếng bước chân cũng không có, cả hành lang yên tĩnh giống như bị thế giới cô lập, làm người ta nôn nóng phiền muộn gần như muốn nghẹt thở.
Lúc này, tâm trạng của tất cả mọi người trên hành lang đều đã bị thời gian mài mòn mà trở nên nóng nảy bất an, chỉ có Nhiếp Nhiên là vẫn đứng im ở đó, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Lý Kiêu đi tới bên cạnh cô, an ủi: “Sẽ không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo lắng.”
Nhiếp Nhiên từ từ quay đầu lại nhìn Lý Kiêu, sau đó lại nhìn cửa phòng phẫu thuật.
Màn đêm đen thẫm dần dần sáng lên.
Cửa phòng phẫu thuật được mở ra.
Khoảnh khắc nhìn thấy bác sĩ đi ra, tất cả giống như nhìn thấy cứu tinh, đều xông hết lên nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ của Mã Tường.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
“Giống như cô gái này nói, đạn bắn xuyên qua phía trên mắt nên đã bảo vệ được tính mạng.” Nguồn:
Tất cả mọi người đều đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.