Mục lục
Truyện: Cưng Chiều Cô Vợ Quân Nhân (full) - Phùng Anh Anh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả đường đi Đạt Khôn đều nhìn chằm chằm Nhiếp Nhiên ngồi trên ghế phụ, ý cười ở khóe miệng hắn càng thêm nghiền ngẫm.

Hoắc Hoành ở bên cạnh phát giác ra, khẽ cau mày lại, mím chặt đôi môi mỏng.

Anh không thích Đạt Khôn nhìn Nhiếp Nhiên như vậy, có cảm giác đồ của mình bị người khác nhòm ngó. Hơn nữa tệ hơn là anh lại không thể nói rõ.

Vì vậy, anh lén tính toán trong lòng, bắt đầu từ ngày mai có nên để Nhiếp Nhiên ở lại nhà họ Hoắc, cố gắng tránh gặp mặt Đạt Khôn không.

Lúc này Nhiếp Nhiên hoàn toàn không biết những suy nghĩ trong lòng Hoắc Hoành, cô nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, trong lòng đang suy nghĩ điều gì đó.

Xe xuống cao tốc sân bay, lái thẳng đến khách sạn lớn nhất thành phố. Nơi đó có một căn phòng VIP đặt quanh năm của Hoắc thị.

Đạt Khôn và Hoắc Hoành đi thang máy từ hầm để xe lên thẳng tầng cao nhất.

Mấy tên vệ sĩ luôn đi sau lưng Đạt Khôn đẩy cửa phòng ra trước, cẩn thận quan sát một vòng, sau khi xác định không có bất cứ vấn đề gì mới gật đầu với Đạt Khôn, đồng thời lui ra ngoài, đứng yên ở cửa.

Đạt Khôn cùng Hoắc Hoành tiến vào bên trong phòng, A Lạc đẩy Hoắc Hoành tới vị trí rồi cũng lập tức lui ra ngoài.

Chỉ còn Lâu Á và Nhiếp Nhiên ở lại.

Nhưng khác là Lâu Á ngồi cùng với Đạt Khôn, Nhiếp Nhiên vẫn đứng ở bên cạnh Hoắc Hoành.

“Sao cô Diệp lại không ngồi?” Đạt Khôn ngẩng đầu lên, khóe miệng mang ý cười gian xảo.

Lúc này Lâu Á cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía Nhiếp Nhiên.

Cô chắp hai tay sau lưng, hờ hững trả lời: “Tôi chỉ là thuộc hạ, không có tư cách ngồi.”

“Lâu Á cũng là thuộc hạ của tôi, không phải tôi vẫn để cho cô ấy ngồi bên cạnh tôi như thường sao?” Đạt Khôn thản nhiên nhún vai, sau đó tỏ vẻ tiếc rẻ lắc đầu nói: “Cô Diệp, không phải tôi muốn nói đâu, hồi đó...”

Hắn còn chưa nói hết lời Nhiếp Nhiên cắt ngang: “Vậy thì đừng nói nữa.”

Đạt Khôn bị cắt ngang như vậy không chỉ không giận mà còn cười rất vui sướng, hắn hỏi Hoắc Hoành: “Nhị thiếu, anh nỡ để cho một cô gái đứng như vậy mãi à? Đúng là anh không biết thương hoa tiếc ngọc rồi.”

Hoắc Hoành vốn muốn bảo Nhiếp Nhiên đi ra ngoài, tìm một chỗ tự do hoạt động xả hơi, thuận tiện để cô cách xa Đạt Khôn.

Cả đường Đạt Khôn ba lần bốn lượt quấn lấy Nhiếp Nhiên, làm anh muốn đá chuyện này lên người Hoắc Chử, để cho Nhiếp Nhiên hoàn toàn biến mất ở trước mặt Đạt Khôn.

Anh cười nho nhã, ngẩng đầu lên nói với Nhiếp Nhiên: “Nếu Khôn lão đại đã lên tiếng rồi, vậy cô ngồi đi.”

Nhiếp Nhiên cúi đầu nhìn anh, gương mặt vốn cương nghị như điêu khắc của anh thêm cái kính gọng vàng lại trở nên rất nho nhã anh tuấn, có điều trong đôi mắt đen thâm thúy lại lóe lên sự lạnh lùng.

Đương nhiên, sự lạnh lùng không vui này không phải nhằm vào Nhiếp Nhiên, mà là Đạt Khôn.


Nhiếp Nhiên nhíu mày, không từ chối mà ngồi xuống bên cạnh anh.

Chương 1452.2KHÔNG CÓ RƯỢU KHÔNG VUI - THĂM DÒ

Đạt Khôn thấy Nhiếp Nhiên ngồi xuống thì cười, giơ cái ly trong tay lên, “Như vậy mới đúng chứ! Nào nào nào, uống rượu, uống rượu.”

Hoắc Hoành nhìn cái ly đã đưa tới trước mặt mình, nụ cười ôn hòa hơi cứng lại ở khóe miệng, mãi mà không đưa tay ra.

Đạt Khôn thấy anh không nhận thì thu lại ý cười, hỏi: “Không phải là anh không muốn nể mặt đấy chứ Nhị thiếu? Chúng ta phải hợp tác lâu dài đấy.”

Nhiếp Nhiên cũng hơi nhíu mày lại, đáy mắt lướt qua vẻ lo lắng.

Cuối cùng cô giơ tay ra, cướp lấy cái ly trong tay Đạt Khôn, “Sức khỏe Nhị thiếu không tiện, để tôi.”

Nói rồi cô uống hết ly rượu với tốc độ nhanh đến nỗi ngay cả Hoắc Hoành bên cạnh cũng không kịp ngăn lại.

Từ trước tới nay cô không bao giờ là người ăn cái gì đầu tiên. Mặc dù những món ăn này đều rất an toàn thì cô cũng sẽ không ăn trước.

Đây đã là thói quen của cô.

Mà bây giờ, cô lại vì vở kịch này của mình mà phá vỡ thói quen.

Điều này làm cho trái tim anh run lên, tay không tự chủ được nắm chặt lại.

Hóa ra, trong lòng cô có anh.

Cô thật sự... đang thay đổi vì anh.


“Ha ha ha, được được được, cô Diệp không chỉ gan dạ, năng lực mạnh, ngay cả tửu lượng cũng rất cao, quả nhiên không phải là người bình thường có thể so sánh.” Đạt Khôn thấy Nhiếp Nhiên uống ly rượu trắng nhỏ kia thì liên tục vỗ tay, “Tôi từng gặp phụ nữ ở rất nhiều quốc gia, tửu lượng đều kém, bây giờ hiếm khi gặp được một người tửu lượng tốt. Nào! Cô Diệp, chúng ta nhất định phải cạn mấy ly.”

Sau đó hắn lại đích thân rót đầy rượu vào cái ly không của cô, chủ động đưa tới.

Nhiếp Nhiên không do dự nhận lấy.

Sau khi cô vào thân thể này chưa từng đụng đến rượu, cũng không biết tửu lượng của thân thể này thế nào.

Nhưng nhất định phải diễn vở kịch này, cho nên cô chỉ có thể uống.

Chỉ có điều, mới giơ tay ra chạm vào ly rượu, đột nhiên một bàn tay khác đã chặn động tác của cô.

Chương 1452.3KHÔNG CÓ RƯỢU KHÔNG VUI - THĂM DÒ

Nhiếp Nhiên ngước mắt lên, thấy Hoắc Hoành chậm chạp tao nhã cầm lấy ly rượu trong tay cô, “Nếu Khôn lão đại muốn tìm người uống rượu cùng, tôi có thể bảo người đi gọi. Nhưng cô ấy không tiếp rượu.”

Giọng anh vẫn dửng dưng ôn hòa như vừa rồi, ngay cả vẻ mặt cũng không có bất cứ chút biến hóa nào. Nhưng nghe kĩ vẫn sẽ thấy vẻ không muốn thỏa hiệp trong lời nói của anh.

Nhiếp Nhiên khẽ cau mày lại.

Từ chối Đạt Khôn như vậy ổn chứ?

Cho dù cô biết Hoắc Hoành làm như vậy là vì mình, nhưng vì một ly rượu mà vứt bỏ toàn bộ kế hoạch, hiển nhiên là không hề lý trí.

“Mặc dù ban đầu đúng là tôi khách sáo mới nói như vậy, nhưng bây giờ xem ra, tôi cảm thấy hình như mình nói không sai rồi.” Đạt Khôn nhìn Lâu Á bên cạnh như muốn tìm đồng minh, “Cô xem dáng vẻ bảo vệ người của Nhị thiếu đi, đâu có phải là quan hệ cấp trên cấp dưới.”

Thái dương Nhiếp Nhiên nhảy lên hai cái, vẻ mặt vẫn không thay đổi thu tay về, “Khôn lão đại, anh hiểu lầm rồi, hôm nay Nhị thiếu ra ngoài chỉ dẫn theo tôi và A Lạc, nếu như tôi uống say, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, anh ấy sợ tôi không thể bảo vệ anh ấy chu toàn thôi.”

Cô thản nhiên như vậy khiến Đạt Khôn không còn gì để nói.

“Vậy bữa tiệc đón tiếp này ăn thế nào? Không thể uống rượu, há chẳng phải là rất mất hứng à?” Nụ cười trên mặt Đạt Khôn biến mất, hắn dựa vào ghế.

Rõ ràng là hắn đang ép Hoắc Hoành.

Nhiếp Nhiên cười lạnh, “So với mất hứng vì không có rượu, tôi tin không có tiền sẽ khiến Khôn lão đại càng mất hứng hơn.”

Đạt Khôn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô, cười khoa trương.

Lâu Á ở bên cạnh đã cảm nhận được lúc này Khôn lão đại hoàn toàn có hứng với cô gái tên Diệp Nhiễm này rồi.

Không chỉ là hứng thú mà còn có sự tức giận.

Không ai dám không biết sống chết khiêu khích Khôn lão đại hết lần này đến lần khác như vậy.

Đặc biệt là còn cầm dao dí vào cổ Khôn lão đại.

Cô ta nhìn chằm chằm cô gái tên Diệp Nhiễm, nhưng thấy cô không hề sợ hãi, đồng thời còn nghênh đón ánh mắt Khôn lão đại bằng ánh mắt lạnh lùng.

Chỉ riêng lòng can đảm này, nói thật Lâu Á vẫn rất bái phục.

Cô ta đã ở bên cạnh Khôn lão đại nhiều năm, mặc dù cô ta kiếm được cho Khôn lão đại rất nhiều tiền, địa vị cũng không hề nhỏ nhưng cô ta vẫn không dám nhìn thẳng vào mắt Khôn lão đại trong tình huống này.

Chương 1452.4KHÔNG CÓ RƯỢU KHÔNG VUI - THĂM DÒ

Lúc Nhiếp Nhiên và Khôn lão đang đọ sức không tiếng động, ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói, “Bữa tiệc không uống rượu sao có thể gọi là bữa tiệc được?”

Vẻ mặt Nhiếp Nhiên cứng lại, quay phắt đầu sang nhìn về phía cửa. Ánh mắt mang theo sự kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi.

Hoắc Chử mặc Âu phục màu xám đi từ cửa vào, cười nói chuyện với Đạt Khôn: “Khôn lão đại, lần đầu tiên gặp nhau, chào anh.”

Đạt Khôn thấy có người tới, ý cười ở khóe miệng lại rộng thêm mấy phần, “Tam thiếu?”

Tuy là một câu nghi vấn, nhưng trong giọng nói rõ ràng đã khẳng định rồi.

“Ha ha ha, Khôn lão đại biết tôi sao?” Hoắc Chử đi tới trước mặt hắn, cười lớn giơ tay ra.

Đạt Khôn cúi đầu nhìn cái tay đã đưa tới trước mặt mình, lại làm như không để ý nhìn Hoắc Hoành im lặng một lát rồi lập tức phá lên cười, “Không không không, tôi chỉ cảm thấy có thể đường hoàng đi vào đây thế này mà không bị thuộc hạ của Nhị thiếu ngăn lại, trừ Tam thiếu của Hoắc thị ra, chắc không có ai dám làm thế.”

Nói xong hắn nhìn A Lạc ngoài cửa, rồi cũng giơ tay ra bắt tay Hoắc Chử.

“Khôn lão đại quả nhiên lợi hại!”

“Khách sáo rồi.”

Hai người nói chuyện như chốn không người, cũng không để ý sắc mặt Hoắc Hoành phía đối diện như thế nào.

Nhiếp Nhiên thoáng kinh ngạc, sau đó là tràn đầy sự phòng bị và căm thù.

Đạt Khôn nhìn thấy và cảm thấy rất vui. Hắn càng trò chuyện nhiệt tình với Hoắc Chử hơn.

Đến khi Hoắc Chử ngồi xuống, Hoắc Hoành mới nói, nghe giọng anh hơi nặng nề, “Sao cậu lại đến đây?”

Hoắc Chử cười trả lời: “À, em nghe ba nói hôm nay anh Hai phải đích thân tiếp đón Khôn lão đại, sau đó nghĩ tới mấy ngày trước anh không thoải mái, sợ anh uống rượu tổn hại sức khỏe nên tới trợ giúp.”

Dáng vẻ lo nghĩ cho Hoắc Hoành của hắn nhìn rất nặng tình anh em. Nhưng trên thực tế, lúc thấy vẻ lạnh lùng và kiềm chế trong mắt Hoắc Hoành, hắn không ngừng cười lạnh trong lòng.

Bởi vì trong một tiếng trước khi đến đây, hắn lấy được một tin tức.

Tin tức này đủ để cho hắn có thể đường hoàng ngồi ở đây.

Đó chính là... báo cáo kiểm tra huyết dịch của Hoắc Hoành không sai!

Lúc đó hắn hỏi đi hỏi lại, bên kia điện thoại còn vô cùng chắc chắn nói với hắn, “Không sai, nhân viên kiểm nghiệm đó nói phần báo cáo là thật, là anh ta đích thân gửi cho bác sĩ Dương, các chỉ số phía trên không sai một cái nào.”

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là Hoắc Hoành thật sự bị nghiện rồi.

Một kẻ nghiện lại dám tới bàn chuyện hợp tác?

Ha, đúng là chuyện cười!

Còn bác sĩ Dương, hắn đoán chắc không phải là bị người khác hại mà rời đi, mà là sợ cuốn vào trong đó mới rời đi.

Hắn lập tức cảm thán bác sĩ Dương này thật thông minh, cũng biết dùng cách này để giữ được cái mạng của mình.

Không hổ đã ở nhà họ Hoắc nhiều năm như vậy.

Sau khi xác định tất cả chỉ là một cơn sợ bóng sợ gió, hắn quyết định tạm thời vẫn không nói cho Hoắc Khải Lãng mà tới thăm dò trước, đến khi chắc chắn mới nói.

Vì vậy lúc này hắn mới có mặt ở đây.

Chương 1452.5KHÔNG CÓ RƯỢU KHÔNG VUI - THĂM DÒ

“Tin tức của cậu rất nhanh nhạy đấy.” Vẻ mặt Hoắc Hoành bình tĩnh, trong đôi mắt lộ ra sự lạnh lùng.

Hoắc Chử mỉm cười giải thích: “Em chỉ muốn giúp đỡ thôi. Anh Hai, anh nhất định đừng nghĩ nhiều.”

“Tôi nghĩ nhiều hay không còn có ý nghĩa gì à? Không phải cậu đã tới rồi sao?”

Rõ ràng trong lời nói của Hoắc Hoành có hàm ý, nhưng Hoắc Chử lại vờ như không hiểu, cười lên, “Ha ha, anh Hai không nghĩ nhiều là được rồi.”

Nhìn trận chiến của hai anh em bọn họ, Đạt Khôn thấy rất thú vị. Hắn luôn nghe nói hai anh em nhà họ Hoắc đấu đá rất lợi hại, không ngờ đã ác liệt đến mức này rồi. Xem ra lần này mình xuất hiện đúng là một cơ hội cứu vãn quan trọng với Hoắc Hoành.

“Tôi nghe nói Khôn lão đại muốn tìm một người uống rượu à?” Hoắc Chử nói với Hoắc Hoành xong, lại quay sang nhìn Đạt Khôn.

“Đúng vậy, không phải người nước các anh nói không có rượu không vui sao?”

Đạt Khôn là người nước T, nếu như không phải là hắn thường xuyên nói tới ba chữ “nước các anh” thì không ai biết hắn là người nước ngoài vì hắn nói chuyện vô cùng lưu loát, y như người nước Z.

Hoắc Chử cũng phá lên cười, “Đúng thế đúng thế. Không có rượu không vui, không có rượu không vui! Vậy hôm nay tôi sẽ uống với Khôn lão đại, coi như là tiếp đãi thay anh Hai tôi, cũng coi như là đền bù lần trước không đi cùng anh ấy.”

Nói rồi, hắn phân phó A Lạc ngoài cửa: “Đi bảo người mang mấy chai rượu lên đây.”

Đạt Khôn hài lòng cười lớn, “Tam thiếu quả nhiên sảng khoái.”

Chai rượu vừa được mang lên, hai người bắt đầu cụng ly đổi chén.

Có thể trình độ tính toán và âm hiểm của Hoắc Chử không bằng Hoắc Hoành, nhưng nếu bàn về tán dóc trên bàn nhậu thì Hoắc Hoành tuyệt đối không bằng hắn.

Đương nhiên, Hoắc Hoành cũng không cần so sánh.

Từ trước đến giờ anh đều dùng thực lực nói chuyện, không cần xưng anh gọi em, bá vai bá cổ với đối phương mới có thể bàn chuyện hợp tác.

Cho nên trong một tiếng ngắn ngủi, Đạt Khôn và Hoắc Chử đã biến thành hai anh em tốt.

Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh, chân mày cau chặt lại.

Cô dường như vô cùng lo lắng liếc nhìn Hoắc Hoành. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của anh, cô chỉ có thể kiềm chế, lại chuyển tầm mắt lên hai người kia.

Uống xong hai ly rượu trắng, Hoắc Chử thấy thời cơ đã tới rồi, cuối cùng hắn cũng nói đến chủ đề chính:

“Khôn lão đại, đây không phải là lần đầu tiên tôi tiếp xúc với thứ này, khoảng thời gian ở nước ngoài cũng từng chơi rồi, có điều không biết hàng trong tay Khôn lão đại có phải là loại tôi thích không.”

Ở nước ngoài không nghiêm khắc với những thứ này như ở trong nước, có một số loại dược tính nhẹ sẽ được coi là hợp pháp.

Cho nên khi hắn nói như vậy, Đạt Khôn lập tức hứng thú, “Ồ, Tam thiếu chơi cái này à?”

“Chỉ là chơi chút thôi, không sâu.” Hoắc Chử cười.

Nhìn Đạt Khôn có vẻ đã uống đến cao hứng, “Vậy chắc chắn Tam thiếu sẽ thích cái của tôi, độ tinh luyện 96%, hít vào một hơi, theo cách nói của các anh gọi là gì nhỉ, vô... vô cùng high, đúng! Gọi là vô cùng high!”

Hoắc Chử khoác vai Đạt Khôn, “Ha ha ha, có phải high như vậy thật không?”

“Anh không tin à?” Đạt Khôn rất tự tin với đồ của mình, thấy Hoắc Chử nghi ngờ, lập tức nói với Lâu Á ở bên cạnh: “Mau lấy một gói ra cho Tam thiếu xem xem.”

Hoắc Hoành ngồi đối diện nghe nói như vậy, vẻ mặt vốn bình tĩnh không gợn sóng lập tức thay đổi.

Chương 1452.6KHÔNG CÓ RƯỢU KHÔNG VUI - THĂM DÒ

Lâu Á lấy cái túi đeo trên người xuống, đặt lên bàn. Trong cái túi trong suốt kia có mấy miếng thuốc màu trắng.

“Đây chính là số 3 tôi chuẩn bị hợp tác với Nhị thiếu, so với hai loại trước kia thì hiệu quả mạnh hơn. Cái đó... trước đây Nhị thiếu cũng thử rồi.” Không biết là Đạt Khôn đã uống say hay là không nhìn thấy sắc mặt Hoắc Hoành mà chỉ đích danh lôi anh vào.

Hoắc Chử vừa nghe thấy thế, cầm gói thuốc nhỏ trên bàn lên không ngừng nghịch trong tay, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm về phía Hoắc Hoành, kéo dài giọng ồ một tiếng, “Anh Hai đã thử rồi à? Mùi vị thế nào?”

Tay Hoắc Hoành nắm chặt tay vịn, nhìn chằm chằm cái gói thuốc trong tay hắn.

Hoắc Chử thấy vẻ mặt anh bất thường, để nghiệm chứng suy nghĩ của mình, hắn dùng hai ngón tay kẹp cái túi thuốc kia, vung vẩy gọi một tiếng, “Anh Hai?”

Quả nhiên Hoắc Hoành chỉ mải nhìn chằm chằm gói thuốc kia, làm lơ tiếng gọi của Hoắc Chử. Đôi tay anh nắm tay vịn càng lúc càng siết chặt, nhìn vẻ mặt giống như đang nỗ lực khống chế.

Hình như lúc này Hoắc Chử mới cảm thấy dáng vẻ anh kỳ lạ, “tốt bụng” hỏi: “Anh Hai, anh sao thế?”

Nhiếp Nhiên ngồi ở bên cạnh vội vàng đứng dậy, rót một cốc trà ấm đưa cho Hoắc Hoành, giải thích với Hoắc Chử: “Có lẽ cả chiều Nhị thiếu làm việc quá mệt nên tinh thần hơi hoảng hốt.”

Hoắc Hoành nhận lấy, uống một ngụm, một lúc lâu sau mới làm ra vẻ bình tĩnh trả lời: “Tôi không sao.”

Hoắc Chử nhìn đến đây, trong lòng cơ bản đã có thể chắc chắn Hoắc Hoành thật sự nghiện cái này rồi, chỉ đang cố gắng khống chế mà thôi.

Khống chế?

Ha ha, một khi dính vào cái này, muốn cai hẳn là chuyện không thể.

Dù cho khi đó dùng ý chí mạnh mẽ của mình để giải trừ, nhưng chỉ cần có thời gian thích hợp, động đến thì hút lại là chuyện trong tích tắc.

“Anh Hai, anh vẫn chưa nói cho em biết cái này có mùi vị thế nào đâu.” Hoắc Chử giống như cố ý, lắc lắc hai cái túi giữa không trung.

Hoắc Hoành uống một ngụm nước nóng xong, thần trí đã khôi phục lại, giọng anh ổn định mà trầm thấp, “Tôi chỉ dùng nó để kiếm tiền, chỉ cần kiếm được nhiều, tôi không quan tâm nó có mùi vị gì.”

Hoắc Chử làm ra vẻ có lý gật đầu, nhưng sau đó hắn tiếc rẻ nói: “Anh Hai, anh đã thử rồi, mà em đến bây giờ vẫn không biết là mùi vị gì.”

“Ha ha, nếu như Tam thiếu muốn thử thì cứ cầm đi.” Đạt Khôn hào phóng nói.

Mắt Hoắc Chử sáng lên, “Thật không? Vậy tôi cũng sẽ không khách sáo đâu.”

“Đương nhiên là thật rồi, Khôn lão đại tôi nói chuyện từ trước đến giờ nói một là một hai là hai. Nào nào nào, uống rượu uống rượu!”

Đạt Khôn và Hoắc Chử lại uống cùng nhau một lần nữa.

Hai người trên bàn rượu nói chuyện rất nhiệt tình.

Hoắc Chử đã hoàn toàn đảo khách thành chủ, bỏ rơi Hoắc Hoành ở bên cạnh.

Ba tiếng sau, cuối cùng bữa tiệc cũng kết thúc.

Lúc này Đạt Khôn đã uống say đứng không vững nữa, rất hiển nhiên bữa này hắn uống rất cao hứng.


Còn Hoắc Chử thì lại rất dửng dưng, trừ việc trên người có mùi rượu nồng nặc ra thì vẻ mặt vẫn tỉnh táo.


Lúc đợi thang máy, Hoắc Hoành ngồi ở bên trong xe lăn đột nhiên nắm chặt tay vịn, gồng cơ mặt lên.


Hoắc Chử thấy động tác nhỏ của Hoắc Hoành thì lo lắng hỏi, “Anh Hai, anh làm sao thế? Có phải lại không thoải mái chỗ nào không, em thấy hình như sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, có cần em đưa anh đến bệnh viện không?”


Nhưng độ cong ở khóe miệng hắn lại vô cùng rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK