“Chú Năm, chú sớm đồng ý như thế này có phải tốt rồi không?” Hoắc Mân cười rồi quay trở lại sofa ngồi, ung dung rót cho mình một ly rượu.
Lão Ngũ nhìn bộ dạng của hắn, chau mày gằn giọng hỏi: “Cháu chắc chắn những thứ này sẽ lập tức tan biến như mây khói sau khi xong việc này chứ?”
“Cháu đảm bảo.”
Nhìn dáng vẻ tự tin này của hắn, Lão Ngũ suy đi nghĩ lại, cùng lắm thì mất cả chì lẫn chài. Dù sao, chuyện này cũng là do Hoắc Mân xúi giục, đến lúc đó tốt xấu gì ông ta vẫn còn có thế lôi hắn ra đỡ đạn của Hoắc Khải Lãng.
Ông ta vỗ đùi, trong giọng nói mang theo một chút đoạn tuyệt, “Được rồi, chú tin cháu lần này! Cháu nói đi, cháu muốn làm thế nào!”
Nhưng ông ta đã quên mất, ông ta chỉ là huynh đệ kết nghĩa với Hoắc Khải Lãng, còn Hoắc Mân là con trai ruột của Hoắc Khải Lãng kìa.
Giữa hai người bọn họ, căn bản không thể so sánh được
Chỉ cần Hoắc Mân không giết Hoắc Hoành, cho dù hắn có lật tung cả Hoắc thị lên, Hoắc Khải Lãng cũng chỉ ừm một tiếng, hoặc cùng lắm thì lấy lại thực quyền của hắn, chỉ để hắn làm Đạ thiếu Hoắc gia thôi, tuyệt đối sẽ không giết hắn.
Nhưng người huynh đệ kết nghĩa như Lão Ngũ thì khác. Cho dù ông ta chỉ gây nguy hại một chút xíu cho Hoắc thị thì cái mạng này của ông ta cũng coi như được giao lại cho Diêm Vương chắc rồi.
Hoắc Mân rót đầy hai ly rượu, sau đó đưa một ly cho Lão Ngũ, “Rất đơn giản, cháu muốn chú chứng minh Hoắc Hoành không mang họ Hoắc!”
Lão Ngũ đón lấy ly rượu uống một ngụm, chất lỏng lạnh băng áp chế phần nào sự bất an trong lòng ông ta, “Cháu nhẫn tâm thật đó, cháu định ăn tất cả việc làm trong sáng và ngoài tối của Hoắc thị sao?”
Hoắc Mân lạnh lùng liếc ông ta, “Ăn cả ư? Tất cả mọi thứ trong Hoắc thị này vốn dĩ là của cháu.”
Lão Ngũ nhìn hắn hơi kìm nén tức giận, biết từ lúc Hoắc Khải Lãng để Hoắc Hoành tiếp quản chuyện làm ăn ngầm thì Hoắc Mân đã bắt đầu không thoải mái. Hắn đã nhẫn nhịn gần mười năm rồi, bây giờ không dễ gì có một đường đi, vậy thì chắc chắn là không thể ngăn cản được rồi.
Giờ ông ta chỉ hi vọng Hoắc Mân có thể thật sự cạy được miệng của Nguyễn Lương Nguyên, đồng thời tờ DNA đó là sự thật, nếu không ông ta thật sự không dám nghĩ tới hậu quả.
“Lẽ nào chú Năm không muốn phú quý sao?” Hoắc Mân thấy Lão Ngũ không nói gì liền hỏi một câu.
Hắn không tin là Lão Ngũ sẽ không cần tiền, nếu không cũng sẽ không để mình tìm ra được điểm yếu ông ta chiếm đoạt riêng.
Lão Ngũ lắc đầu, nói thẳng: “Chú không muốn vì số tiền riêng này, mà cuối cùng khiến mình mất mạng.”
“Chú Năm, phú quý phải cầu trong nguy hiểm. Hơn nữa, hiện giờ cháu đã có chứng cứ thuyết phục, vụ làm ăn này, cháu đảm bảo chú chỉ được thêm chứ không mất.” Hoắc Mân rất coi thường bộ dạng tham sống sợ chết này của Lão Ngũ, nhưng chỉ dám nghĩ trong lòng thôi, trước mắt hắn vẫn cần Lão Ngũ giúp đỡ.
Lão Ngũ ngồi ở đó, sắc mặt nghiêm trọng, nói: “Hi vọng như vậy.”
“Nhất định sẽ như vậy!” Hoắc Mân đáp lại chắc như đinh đóng cột.
Đêm dài dằng dặc cuối cùng cũng qua đi, nhưng sau đó là ánh nắng mặt trời hay hỗn độn thì không thể biết được.
Chỉ biết là, sự cuộn trào ẩn sâu trong lớp mây dày đặc tưởng như tĩnh lặng kia càng lúc càng mãnh liệt.
Thời tiết cuối thu đã bị gió lạnh của đầu đông thổi tan, bầu trời màu xám nhạt và chạc cây trơ trụi báo hiệu mùa đông đã tới.
Buổi chiều một tuần sau, lần đầu Vệ Vi không mang theo tài liệu gì mà xách túi tới phòng làm việc của Nhiếp Nhiên.
“Diệp Lan, cô có thể tan làm rồi.”
“Hả?” Nhiếp Nhiên kinh ngạc nhìn cô ta, sau đó lại nhìn đồng hồ, mới ba giờ chiều, còn cách giờ tan làm ba tiếng nữa. “Tôi đâu có xin nghỉ.”
“Tôi giúp cô xin nghỉ rồi, mau lên đi.” Sau khi Vệ Vi lưu văn bản vào máy tính của cô xong thì ấn phím tắt máy.