“Chào giáo quan ạ!” Đám người đứng cuối hành lang nhìn thấy bóng của Phương Lượng đến đều lập tức đứng ngay ngắn đồng thanh hô.
Lý Kiêu cũng nhìn thấy Phương Lượng, liền buông tay ở cổ áo Nhiếp Nhiên ra đứng sang một bên
“Nhiếp Nhiên, em vẫn chưa nộp đơn xin hủy phép của em cho tôi, đi với tôi đến văn phòng.”
Phương Lượng tức giận đi đến nói với Nhiếp Nhiên.
Không ngờ Nhiếp Nhiên rút từ túi quần ra một tờ giấy đưa cho Phương Lượng: “Gửi giáo quan.”
Đưa xong, cô quay người đi thẳng, không thèm nhìn đến Phương Lượng.
Phương Lượng nhìn tờ đơn xin hủy phép trong tay, khóe miệng co rút
Con bé này không có việc gì làm để tờ giấy này 24/24 ở bên người đến nát cả ra rồi.
Anh ta lẩm bẩm vài câu, nhận lại tờ giấy, bước nhanh về phía trước, “Chỗ tôi còn có vài thứ giấy tờ cần em kí tên, đi theo tôi.”
“Cái gì cần kì chứ?”
Nhiếp Nhiên tỏ rõ vẻ không muốn nói chuyện khiến Phương Lượng tức đến mức nghiến răng lại
“Đơn xin phân công công tác! Bây giờ chỉ thiếu mỗi chữ kí của em thôi, em có đi không?” Nhiếp Nhiên ồ lên một tiếng, tiếp đó nhanh chóng bước đến văn phòng
Phương Lượng bị bỏ lại một bên, lửa giận bốc lên ngùn ngụt
Muốn lên trời sao? Anh ta nhìn nhóm người vẫn đứng ngây ngốc ra ở kia, không nhịn được mà quát một tiếng: “Nhìn cái gì mà nhìn, có muốn nghỉ trưa không vậy? Nếu không thì đi chạy một vòng cho tôi.”
Lập tức, đám người kia đều tản hết ra.
Sau khi Phương Lượng nhìn hành lang trống trơn không một bóng người thì mới đi về phía văn phòng của mình
Anh ta vừa vào văn phòng, đã thấy Nhiếp Nhiên đứng đó hỏi: “Đơn đâu rồi?”
Phương Lượng ngồi xuống, rút trong ngăn kéo ra một lá đơn, Nhiếp Nhiên đưa tay ra lấy nhưng anh ta lại để nó lên trên mặt bàn.
Nhiếp Nhiên nhíu mày nhìn anh ta.
Phương Lượng nhìn thẳng vào mặt cô, nói: “Em vẫn đang tức giận.”
Không phải là nghi ngờ mà là khẳng định
Nhiếp Nhiên buông tay xuống, mặt không chút biểu cảm: “Không.”
“Em có!”
“Không!”
“Có!”
Nhiếp Nhiên lười không muốn cãi nhau với anh ta, mạnh mẽ đứng lên, giọng lạnh lùng: “Giáo quan à, nếu như đơn này không cần ký thì em về nghỉ trưa đây.”
“Nhiếp Nhiên, em định đùa giỡn thể này đến bao giờ?” Giọng nói tức giận của Phương Lượng từ phía sau truyền đến.
Nhiếp Nhiên bỗng dừng bước.
“Tôi biết em đang tức giận, nhưng là một quân nhân, chúng ta bắt buộc phải học cách phục tùng! Huống hồ, bất cứ khi nào xảy ra nguy hiểm chúng ta đều bắt buộc phải dừng lại, bảo vệ an toàn, tránh sự hy sinh.” “Hy sinh? Các anh đúng là xem thường tôi quá rồi!” Cô khẽ lườm anh ta, giọng lạnh lùng
“Tôi biết trong lòng em muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhưng là người huấn luyện em, tôi luôn muốn lấy sự an toàn lên hàng đầu
Em có hiểu không?” Dừng lại vài giây, Phương Lượng thấy thái độ của cô vẫn không thay đổi gì, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, “Thôi bỏ đi, em đi nghỉ ngơi đi.” Lúc này, Nhiếp Nhiên không do dự gì mà quay người bước đi luôn.
Nhưng trong lòng cô lại thấy có gì đó rất lạ.
Đặc biệt là sau khi nghe xong câu cuối cùng của Phương Lượng
An toàn của con người đặt lên hàng đầu....
Ngày trước sau khi vào tổ chức, cấp trên lúc nào cũng nói với cô để hoàn thành nhiệm vụ có thể hy sinh tất cả! Câu nói này đã hằn sâu vào tâm trí của cô rồi.
Huống hồ, lúc đầu Phương Lượng cũng nói rằng, làm quân nhân có nghĩa là dâng hiến là hy sinh
Bây giờ đột nhiên lại nói ngược lại, lẽ nào anh ta không thấy giống như tự vả vào mặt sao?