3ẻ mặt Phương Lượng rất nghiêm túc: “Ý của em là em ấy cố ý ư?” “Đây không phải ý của em, là thầy nghĩ thế.” Anh ta hừ một tiếng, “Em đừng có lòng vòng với tôi, em nói những lời này không phải muốn dẫn dắt tôi tới đúng đích của em sao?” Nhiếp Nhiên nghiêng đầu, nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, “Giáo quan, sao thầy vừa ra khỏi doanh trại là không còn vẻ bình tĩnh, lạnh lùng nữa vậy?”
“Chờ đến khi em làm giáo quan, nhìn thấy học trò của mình lần đầu tiên làm nhiệm vụ xảy ra vấn đề, em cũng sẽ lo lắng cho họ giống tôi thôi.” “Lo lắng ư?” Nhiếp Nhiên cảm thấy cực kỳ xa lạ với từ này
Lần đầu tiên có người nói với3cô hai chữ này
Kiếp trước, cô luôn vùi mình trong việc huấn luyện, bị thương vẫn phải huấn luyện, làm nhiệm vụ thất bại đồng nghĩa với cái chết
Cả đời chỉ biết huấn luyện, làm nhiệm vụ, thành công, cái chết, không có gì khác cả.
“Em cẩn thận kể lại cho tôi nghe tình hình lúc đó xem nào.”
Nhiếp Nhiên thu hồi suy nghĩ của mình, nhún vai nói: “Em cảm thấy việc mà giáo quan nên làm ngay bây giờ là nghĩ xem làm sao để cứu Phùng Anh Anh ra chứ.”
Mặc dù độ khó cực kỳ cao, nhưng cái máy nghe trộm kia vẫn còn đang dính trên tay cô ta.
“Ý em là...”
“Tuy rằng em không biết rốt cuộc cậu ta bị làm sao, nhưng em biết đêm nay trước khi nơi đó đóng cửa mà1cậu ta còn chưa trở về được thì gần như chắc chắn tám phần mười là không thể về được nữa.” Nghe Nhiếp Nhiên nói “không thể về được nữa”, Phương Lượng lập tức phanh xe, sau đó vội vàng lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, đang định bấm gọi thì lại nghe Nhiếp Nhiên nói tiếp: “Nhưng mà giáo quan phải hiểu cho rõ, mấy hôm trước cậu ta gọi điện thoại trên sân thể dục bị người của thầy bắt quả tang tại chỗ, giờ tự nhiên là được thả ra, cuối cùng còn xuất hiện trong lúc em đang làm nhiệm vụ, hại em suýt nữa thì bị lộ, hết thảy những chuyện này thấy không thấy kỳ quặc à?” “Nhưng mà...” Cho dù có kỳ quặc thế nào thì đó6cũng là một mạng người đấy! Trong đầu Phương Lượng vẫn nghĩ tới việc cứu người
“Còn nữa, vì sao cậu ta được thả ra không lý do, thầy thật sự không hề nghĩ tới sao?” Phương Lượng nhìn nụ cười lạnh nhạt và vẻ mặt nghiêm túc của cô, trong lòng bắt đầu do dự, “Vậy ý của em là..
coi như không biết ư?” Nhiếp Nhiên lại nở nụ cười, hai tay gối đầu, tựa lưng vào ghế, “Em thật sự không biết, lúc đó chỉ biết chạy trối chết, có thể là nhìn nhầm lắm chứ.”