Nếu có can đảm để chấp nhận sự thật, thì đồng nghĩa với việc Lam Đình Niên cô hiện tại sẽ chẳng còn lại bất kì một thứ gì cả và cô cũng chỉ là một mảnh ghép nhỏ bị cuộc sống này bỏ quên lại mà thôi!
Bạch Hạc Hiên đứng nhìn Lam Đình Niên mà lòng không tránh khỏi xót xa, nhìn đôi vai gầy đang không ngừng run lên theo từng nhịp thở mà chạnh lòng, từng bước chân có điểm đích cố định Bạch Hạc Hiên tiến dần về chỗ mà Lam Đình Niên đang ngồi.
Người hơi cúi nhẹ, hai bàn tay lớn run run vươn tới chạm vào hai bã vai của Lam Đình Niên từ phía sau, lòng bàn tay nóng ngay lập tức làm cho lớp da đang buốt của Lam Đình Niên như bị bỏng mà giật nảy người từ chối, ngay lập tức xoay người mất lực mà ngã ngồi trên sàn nhà.
Ai oán từ trong ánh mắt, hận từ trong từng nhịp thở Lam Đình Niên vung tay tát thẳng vào khuôn mặt đang cúi của Bạch Hạc Hiên:“Tôi đã cho phép anh động vào người của tôi chưa?”
Giọng điệu ngày càng trở nên nặng nề, Lam Đình Niên chỉ thẳng tay vào khuôn mặt vẫn còn đang đơ ra của Bạch Hạc Hiên như điên dại mà sỉ vả:“Bạch Hạc Hiên anh là thằng đàn ông khốn nạn, vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp đấy!”
Lời cứng rắn vừa dứt khỏi đầu môi, bỗng dưng ánh mắt của Lam Đình Niên lại chùn xuống, cô nhỏ giọng, gục mặt xuống sàn nhà mà lẩm bẩm: “Nếu như đời này tôi chưa từng gặp gỡ Bạch Hạc Hiên anh thì tốt biết mấy!”
“Niên Niên, anh đưa em về phòng trước!” Mi mắt khẽ chớp, chấn chỉnh lại tâm trạng, người hơi khom về phía trước một chút Bạch Hạc Hiên vươn tay tới cưỡng chế dùng lực nắm lấy cổ tay của Lam Đình Niên muốn kéo cô lên.
Nhưng rồi lại bị Lam Đình Niên chống chế xoay xoay mạnh cổ tay muốn phản kháng mà giãy giụa:“Thả tôi ra, bàn tay dơ bẩn của anh, đừng đụng nó vào người của tôi!”
“Lam Đình Niên!” Người mang theo chút hơi men chưa thể tỉnh, trước sự chống chế của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên nhất thời mất bình tĩnh xiết mạnh cổ tay cô mà quát lên.
Ngay lập tức tâm trí của Lam Đình Niên liền bị Bạch Hạc Hiên làm cho sợ sệt đến đơ người, sụt sùi mà im bặt.
Mi mắt chớp nhẹ, Bạch Hạc Hiên chợt nhận ra là do anh đã quá lời, bàn tay nới lỏng lực đạo, anh kéo nhẹ ống quần mà ngồi xổm xuống trước mặt của Lam Đình Niên nhẹ giọng:“Niên Niên, xin lỗi là anh nặng lời với em!”
Khóe môi cong lên đầy giễu cợt, ánh mắt mang đầy sự cương quyết, Lam Đình Niên hạ giọng:“Tôi nghe quen rồi! Lời ngọt ngào của anh có khi tôi mới cảm thấy nó đáng sợ đấy!”
Sâu thẫm trong đôi mắt ánh lên vẻ chân thành Bạch Hạc Hiên kiên dè mà hỏi:“Niên Niên, anh có thể xin em một việc được không?”
“Đừng gọi tên tôi! Cũng đừng xin tôi! Tôi sẽ không chấp nhận, cũng sẽ không tha thứ cho anh đâu!” Còn chưa biết Bạch Hạc Hiên định xin điều gì, mà Lam Đình Niên đã cắt đứt luôn ý định của anh.
Bạch Hạc Hiên vốn chỉ định xin Lam Đình Niên đừng nhẫn tâm tự làm tổn thương bản thân cô để trút giận lòng mà thôi, ngờ đâu lời còn chưa nói ra đã bị cô chặn họng.
Mày nhướng nhẹ, Bạch Hạc Hiên thu lời ở cổ họng, đôi mắt đầy sầu muộn, tâm loạn đầy rối ren, anh trầm tư, lặng người mà nhìn Lam Đình Niên một lúc lâu, thở dài một hơi đầy bất lực, anh đứng lên xoay người từng bước rời xa chỗ của Lam Đình Niên, nhưng rồi bước chân lại chợt khựng lại, Bạch Hạc Hiên lên tiếng với hi vọng Lam Đình Niên sẽ vì những lời của anh mà chùn bước ngoan ngoãn:“Nếu em còn muốn nhìn thấy mặt mẹ mình lần cuối thì ngoan ngoãn về phòng trước đi!”
“Anh sẽ cố gắng tránh mặt, để em không phải nhìn thấy anh mà khó chịu!”
Lời vừa dứt khỏi đầu môi, nơi khóe mắt đã cày xè đến mức khó chịu, bất giác lại nhỏ lệ lúc nào không hay, mi mắt liền nhắm vội đẩy nhanh giọt nước mắt, Bạch Hạc Hiên cũng vươn tay mà lau vội đi. Truyện Bách Hợp
Có lẽ ngay tại thời điểm này, có những mối quan hệ thật sự đã chẳng còn cách nào để có thể dung hòa!
Có lẽ tâm người đã úa tàn, hi vọng đã chết, Bạch Hiên thôi những suy tư trong lòng mình mà quay về phòng đóng sầm cửa lại.
Còn Lam Đình Niên thì vẫn còn đang ngồi đây, ngồi dưới sàn nhà, tâm tư vẫn chưa thể nào ổn định nổi, hiện tại bấy giờ cô chỉ biết mỗi một chuyện đó là: Người thân duy nhất trên đời này cũng đã bỏ cô mà đi rồi!
Cô bấy giờ biết phải làm sao để một mình chống chọi với thế giới ngoài kia cơ chứ?
Mi mắt bỗng nhiên sáng rực, lời rào trước ban nảy của Bạch Hạc Hiên dường như hiện tại cũng chẳng có tác dụng gì với Lam Đình Niên cô.
Bật người từ dưới sàn nhà đứng lên cô chạy ùa một mạch vào bên trong phòng, cúi người nơi hộc tủ Lam Đình Niên lục lọi như đang tìm kiếm thứ gì đó từ bên trong, cuối cùng hành động cũng dừng lại…
Lam Đình Niên cầm lên một lọ thuốc ngủ từ trong hộc tủ, mi mắt trân trân nhìn vào lọ thuốc ngủ trên tay một lúc mới thu về mà đứng lên đi thẳng đến cánh cửa phòng khóa chặt.
Cô không muốn một ai làm phiền sự tĩnh lặng đầy an nhiên của mình…