Ba năm qua dường như Bạch Hạc Hiên cũng chưa bao giờ có đủ một giấc ngủ trọn vẹn, nếu không uống rượu, hút thuốc đến sáng thì cũng là giật mình thức giấc lúc nữa đêm. Đã có lúc mệt mỏi đến độ Bạch Hạc Hiên phải dùng đến thuốc an thần để có thể chợp mắt.
Ngày hôm nay Bạch Hạc Hiên tỉnh dậy có hơi mệt mỏi mà choáng váng đến say sẩm mặt mày, có lẽ là vì tối qua nhỡ uống thuốc quá liều, tác dụng của thuốc an thần quá mạnh, may là vẫn chưa mất mạng, Bạch Hạc Hiên đến trưa mới có thể hoàn toàn tỉnh táo.
Lê thân thể nặng nhọc Bạch Hạc Hiên xuống giường, bất chợt bên tai ù ù nghe như có tiếng người đang sì sầm, Bạch Hạc Hiên thoáng giật mình, đôi mắt vội vã đảo nhanh mà nhìn xung quanh căn phòng tập trung tìm kiếm một bóng hình, bất chợt Bạch Hạc Hiên lại lặng người dừng lâu ở khung cửa sổ lộng gió, thấp thoáng sau tấm rèm đang phấp phới Bạch Hạc Hiên anh không ngờ lại nhìn thấy khuôn mặt mà anh vẫn không ngừng nhung nhớ trong suốt mấy năm liền, cô nhìn anh cười, nụ cười rất tươi còn phát ra tiếng nói với anh rằng: “Hiên, nào đi theo em!”
Tiếng cười vẫn khúc khích vang vọng còn đó, mà quanh khung cửa sổ đã chẳng còn nhìn thấy bóng người, Bạch Hạc Hiên trong vô thức mà chạy vội đến chỗ khung cửa sổ, hai bàn tay vén vội rèm cửa mà tìm kiếm, nhưng kết quả vẫn bằng không.
Ảo tưởng như có ai mách bảo, Bạch Hạc Hiên chòm người ra khung cửa sổ không đóng, từ trên lầu cao anh nhìn xuống sân nhà, nơi này quả thật Bạch Hạc Hiên anh lại sinh ra ảo giác có sự tồn tại của Lam Đình Niên. Cô đứng đấy ngẩng đầu nhìn lên, đối diện với ánh mắt tràn đầy phấn khởi của Bạch Hạc Hiên, mà vẫy nhẹ tay mời gọi, cứ thế mà bóng dáng mờ mờ ảo ảo của Lam Đình Niên đang dần dần thành công chèo kéo tính mạng của Bạch Hạc Hiên.
Quá nữa người đã ở bên người khung cửa sổ, chỉ cần một cái sẩy chân toàn bộ lực của cơ thể sẽ vô lực thả rơi tự do trong không trung đến lúc chạm đất, và thứ chờ đợi Bạch Hạc Hiên ở phía trước…
Chính là cái chết!
Nhưng may thay giây phút mà Bạch Hạc Hiên buông lỏng lực ở chân, trợ lý Hồng đã kịp thời túm lấy hai cổ chân anh dùng toàn bộ lực của cơ thể mình mà chặn lại.
Nếu không phải sáng nay trợ lý Hồng không liên lạc được với Bạch Hạc Hiên để kí kết hợp đồng thì trợ lý Hồng đã không phải đến đây tìm Bạch Hạc Hiên anh và phải chứng kiến cái cảnh nguy hiểm đến thót tim như này rồi.
Thành công kéo cơ thế của Bạch Hạc Hiên trở về từ tay thần chết, trợ lý Hồng hì hụt thở mà tựa lưng vào tường ghìm chặt cơ thể của Bạch Hạc Hiên lại, nói không ra hơi:”Chủ tịch, anh có biết là bản thân mình đang làm chuyện gì không?”
Lời của trợ lý Hồng cứ như lời ong bướm bên tai vo ve không rõ, mà Bạch Hạc Hiên vốn cũng chẳng quan tâm đến, anh của bấy giờ chỉ thừ người thất thần ngồi đó mà mường tượng ra Lam Đình Niên, chỉ có thế mà thôi.
Bất lực, trợ lý Hồng đối diện Bạch Hạc Hiên, lay lay nhẹ người anh trấn tỉnh:”Nếu tôi không tới kịp không chừng ngày này năm sau đã là ngày dỗ của anh rồi đó, anh có biết hay không?”
Không chút thương tiếc gạt thẳng tay trợ lý Hồng ra khỏi cơ thể mình, Bạch Hạc Hiên thẩn thờ đứng lên, cũng chẳng còn có ý định nhảy xuống khung cửa sổ nửa mà trực tiếp lướt qua khỏi chỗ của trợ lý Hồng đang ngồi, anh đi thẳng vào trong nhà vệ sinh, một lời cũng không đáp trả.
Trầm mình đứng trước gương, Bạch Hạc Hiên lại bắt đầu sinh ra ảo giác, lần nữa anh lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lam Đình Niên ánh lên trong chiếc gương phản chiếu vào mắt anh, bàn tay ngốc nghếch lại lần nửa muốn chạm vào nhưng thứ nhận lại chỉ là hụt hẫn.
Nét mặt co quắp lại, Bạch Hạc Hiên trong vô thức chẳng thể kiềm chế nổi mà cuộn chặt tay thành nấm đấm, nghiến chặt răng, dứt khoác đấm mạnh một đấm vào chiếc gương ở trước mặt, ngay lập tức chiếc gương liền vỡ ra, mảnh thủy tinh cứ thế được dịp mà mà ghim sâu vào trong tay của Bạch Hạc Hiên đến rỉ máu. Máu tươi cứ thế áo ạt mà chảy ra mang theo mùo tanh nồng, nhiễu xuống, ướt đẫm cả bồn rửa tay một mảng lớn.
Cùng lúc đó tiếng vỡ của mảnh thủy tinh lại vang lên thêm một lần nữa, nhưng lần này tiếng động vọng ra từ bên trong nhà vệ sinh lại lớn hơn rất nhiều so với lần vừa rồi, thật sự tiếng động lớn lần này đã kinh động đến cả trợ lý Hồng đang ngồi ở bên ngoài, cảm nhận được có điều không hay, trợ lý Hồng liền ngay lập tức phá cửa xông thẳng vào trong nhà vệ sinh, cảnh tượng trước mắt liền làm cho trợ lý Hồng kinh hãi đến tột độ.
Khắp nơi trong phòng tắm đều là màu của máu tươi vương vãi, còn Bạch Hạc Hiên thì nằm dài dưới sàn nhà mi mắt đã khép chặt, cả người đều nhợt nhạt, trắng bệch đến tái xanh, trên tay anh, trợ lý Hồng vẫn còn nhìn thấy anh cầm một mảnh thủy tinh lớn nhọn hoắt bám đầy máu, cổ tay còn lại với vết cắt thì máu vẫn còn đang chảy không chịu ngừng.