Mục lục
Giá Như Em Chưa Từng Yêu - Lam Đình Niên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hai người làm sao rồi? Rõ ràng tôi đã cố gắng bảo John tạo cơ hội cho anh rồi mà, vẫn không thu được kết quả sao?" Vĩ Tiết Lâm đưa ánh mắt nhìn qua Bạch Hạc Hiên, dù sao cũng đã chấp nhận lùi bước và ra sức vun đắp cho tình cảm của cả hai, ngờ đâu chưa đâu vào đâu đã bị gọi về.

"Hết rồi... Không có cách nào nữa cả!" Mi mắt chớp chớp nhẹ cố giữ lại nước mắt, Bạch Hạc Hiên vỗ vỗ nhẹ vào vai Vĩ Tiết Lâm mà dứt lời.

"Hết rồi?" Thái độ chính là kinh ngạc, Vĩ Tiết Lâm có chút không tin mà hỏi lại Bạch Hạc Hiên.

Đầu cúi nhẹ, khóe môi cong lên đầy cay đắng, Bạch Hạc Hiên ở thời điểm hiện tại chính là bất lực:"Niên Niên không thể chấp nhận nổi tôi cho dù hiện tại tôi có thay đổi thế nào đi chăng nữa vẫn chỉ có một kết quả mà thôi..."

"Như thế cũng tốt..." Bạch Hạc Hiên gật đầu đầy cam chịu.

"Dù sao thời gian còn lại của tôi cũng chẳng còn được bao lâu nữa... chấp nhận tôi rồi lỡ như lần nữa tôi rời đi cô ấy lại phải học cách mạnh mẽ thêm lần nữa..."

"Anh là đang có ý gì?" Vĩ Tiết Lâm cau mày mà nhìn nét mặt đang dần trở nên u sầu của Bạch Hạc Hiên.

"Sáng nay tôi vừa mới phát hiện mình bị ung thư!"

"Ung thư?" Mi mắt nheo lại đầu nghiêng nhẹ, Vĩ Tiết Lâm chính là không tin vào những gì mà tai mình vừa nghe được.



Nhưng rồi cái gật đầu của Bạch Hạc Hiên lại khiến cho tất cả đều trở nên sáng tỏ:"Là ung thư não!"

"Giai đoạn hai rồi, theo như bác sĩ chuẩn đoán ban đầu là do rối loạn lo lâu, stress lâu ngày tích tụ cùng với bệnh trầm cảm mà thành..." Thở dài một hơi Bạch Hạc Hiên đã có phần hơi tươi tỉnh hơn mà đối diện với ánh mắt đầy rẫy lời khó tả của Vĩ Tiết Lâm:"Đừng nhìn tôi với ánh mắt như kiểu mai là ngày tôi chết đến nơi vậy, tuy thời gian còn lại của tôi không dài nhưng không đến nổi ngắn như thế được đâu!"

"Vậy anh quyết định khi nào thì tiến hành điều trị?" Vĩ Tiết Lâm nhàn nhạt mà hỏi.

"Không cần thiết!" Bàn tay buông đôi vai của Vĩ Tiết Lâm ra, có lẽ là gió đêm lạnh đã khiến cho bàn tay ấy run lên, cố đan chéo hai lòng bàn tay vào nhau để giữ lại cảm xúc, Bạch Hạc Hiên gượng cười.

"Helen có biết không?"

"Vẫn chưa nói... nhưng có lẽ cũng chẳng cần thiết phải nói làm gì..." Bạch Hạc Hiên chậm rãi mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao rạng rỡ.

"Tại sao?"

"Không tại sao cả chỉ là thấy không cần thiết phải nói ra thôi"

"Anh gọi tôi về gấp, nói rằng mình thất hứa rồi là vì lý do này hay sao?" Vĩ Tiết Lâm vỗ nhẹ vào bã vai của Bạch Hạc Hiên nghiêng đầu cúi nhìn trực diện Bạch Hạc Hiên.

Gật nhẹ đầu, Bạch Hạc Hiên cuối cùng cũng không nhịn được mà nhỏ dài một giọt lệ, bờ mi cụp xuống, cùng với nụ cười trên môi thật gượng gạo mà trầm giọng:"Biết làm sao được, có trách thì trách bản thân tôi quá vô dụng, không mang lại được hạnh phúc cho mẹ con cô ấy!"

"Lần này chắc lại lần nữa do ý trời rồi, tôi như thế này cũng là do tội nghiệt của mình quá nặng, không thể bù đắp nổi, sau này mẹ con Niên Niên có lẽ lại phải trông cậy hết vào anh rồi..."

"Anh..." Lời này nghe từ miệng một người đang mắc bệnh như Bạch Hạc Hiên, Vĩ Tiết Lâm cứ có cảm giác như là một lời từ biệt vậy, anh cau mày, hơi chòm người tới, bá chặt vào bã vai của Bạch Hạc Hiên muốn ngăn cản.

Nhưng rồi lại bị Bạch Hạc Hiên chặn lại đầy kiên định:"Anh bình tĩnh để nghe tôi nói hết cái đã!"

Có lời này của Bạch Hạc Hiên, Vĩ Tiết Lâm cũng liền chùn xuống, bình tĩnh hơn, thu tay về mà ngồi lắng nghe Bạch Hạc Hiên.



Thấy Vĩ Tiết Lâm đã ngồi yên, ngồi ngay ngắn trở lại trên ghế, Bạch Hạc Hiên bấy giờ mới tiếp lời:"Tài sản của Bạch gia trước mắt tôi sẽ để lại toàn bộ cho Niên Niên..."

"Còn Bạch Thị tôi muốn để lại cho John, dù sao cũng là con trai, sau này lớn lên, có chút tiền đồ vẫn tốt hơn, nhưng tạm thời thằng bé còn quá nhỏ để tiếp quản, người hiện tại giúp được Bạch Thị và đủ khiến cho tôi tin tưởng chỉ có mình Vĩ Tiết Lâm anh mà thôi!"

"Về khoảng này tôi muốn được xin anh giúp đỡ..."

"Nhưng mà anh yên tâm, tôi cũng sẽ không để anh phải chịu thiệt, mười phần trăm cổ phần của Bạch Thị ngay ngày mai sẽ được chuyển sang tên anh" Dường như là đang mang tâm lý của một người đi nhờ người khác giúp đỡ, Bạch Hạc Hiên cũng sợ bị người ta từ chối mà liền đưa ra lời đề nghị.

"Anh nói xong rồi?" Nét mặt của Vĩ Tiết Lâm cũng chẳng có lấy gì gọi là một chút vui vẻ mà hỏi Bạch Hạc Hiên.

"Di chúc tôi vẫn chưa kịp hoàn thành, chắc ngày mai là xong..."

"Nhưng việc này tôi không muốn đến tai của Niên Niên..."

"Cứ đợi cho đến khi tôi chết đi, luật sư của tôi sẽ tự biết thời điểm thích hợp mà công bố di nguyện của tôi, đến khi ấy tôi lại phải nhờ anh khuyên nhủ Niên Niên về số tài sản ấy rồi..."

"Còn về phần tài sản để lại cho John, Vĩ Tiết Lâm anh vẫn cứ là người giám hộ của thằng bé vậy..."

"Xong rồi?" Vĩ Tiết Lâm kiên nhẫn mà hỏi lại Bạch Hạc Hiên thêm lần nữa.

Bạch Hạc Hiên cũng đã thật nói hết cả lòng mình rồi mà gật đầu.

Bấy giờ Vĩ Tiết Lâm mới mở miệng nói:"Bạch Hạc Hiên tôi nói thật nhé... "

Giọng điệu rớt đi vài nhịp Vĩ Tiếp Lâm lại tiếp lời:"Anh đúng là một thằng đàn ông hèn nhát nhất mà tôi từng được biết đấy..."



"Cứ cho việc anh mắc bệnh là ngoài ý muốn đi, nhưng tại sao lại không chịu điều trị, cứ để thế rồi chết đi, chết đi để trốn tránh tránh nhiệm mà mình đã tạo ra à?"

"Nếu có đủ bản lĩnh anh đã không nhờ đến tôi để chăm lo cho vợ con của mình rồi!"


"Nếu tôi là anh tôi càng phải giành lấy cơ hội sống, dù là mong manh như thế nào đi chăng nữa, ít nhất tôi cũng đã từng cố gắng, dù cho sau cùng cái chết vẫn là điều không thể tránh khỏi thì tôi vẫn thanh thản mà nhắm được mắt"


"Còn anh thì sao?"


"Anh chọn cách trốn tránh, chọn cách giao lại vợ con của mình cho một người đàn ông khác..."


"Anh cam lòng sao?"


"Không cam lòng thì làm gì được nữa chứ? Tôi còn sự lựa chọn nào khác sao?"


Bờ mi đã đỏ au, Bạch Hạc Hiên bấy giờ cũng chẳng để ý quá nhiều đến tâm trạng của bản thân bị phơi bày trước mắt Vĩ Tiết Lâm mà mang đôi mắt đẫm lệ đối diện với Vĩ Tiết Lâm:"Dù tôi có cố gắng bao nhiêu đối với Niên Niên vẫn là một cái gì đó rất vô nghĩa, không được cô ấy công nhận, có chăng cũng chỉ là sự ghét bỏ..."


Bàn tay quệt đi nước mắt, Bạch Hạc Hiên tù túng mà hơi mất kiểm soát bản thân:"Càng cố gắng càng bị ghét bỏ, cố gắng cái kiểu gì nữa chứ, dù sao cũng sắp chết, chết quách đi cho xong, chết rồi cô ấy không còn cảm thấy chướng mắt nữa, có khi lúc ấy lại dễ chịu hơn thì sao..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK