"Năm năm.... Niên Niên.... Em thật khác!"
"Em mạnh mẽ hơn rồi... Không còn cần anh như lúc ngày xưa nữa!" Khóe mắt chảy nhiều hơn một giọt lệ, Bạch Hạc Hiên thẩn người mà nhìn trong vô định.
Bỗng có một hơi ấm nhỏ truyền từ mu bàn tay đến tận nơi tim, Bạch Hạc Hiên giật mình mà nghe thấg một âm thanh quen thuộc vọng lại nơi tai:"Ba ơi! Ba đi cùng với con và mẹ nhé?"
Thật lòng cũng muốn đón nhận lời John, nhưng rồi lại nhớ đến sự khó chịu của Lam Đình Niên mà chùn lòng xuống, Bạch Hạc Hiên lau nhẹ đi khóe mi, kiềm nén lại nước mắt, mà đưa tay nắm nhẹ lấy bàn tay nhỏ của John, mỉm cười:"Ba còn bận chút việc, chắc là ba không đi cùng hai mẹ con được đâu, để lần sau John nhé!"
"Ba bận ạ? Không đi cùng con và mẹ được sao?" Vẻ mặt có chút không vui, đầu cúi nhẹ John ủ rũ.
"John, mẹ còn phải mang laptop đi sửa nữa, con nhanh lên một chút nào?" Chuẩn bị xong đứng ở ngoài phòng khách Lam Đình Niên nói vọng vào.
John trong bếp dưới sự khuyên nhủ của Bạch Hạc Hiên cuối cùng cũng chịu chùn bước mà chạy ra chỗ của Lam Đình Niên cùng cô rời đi, bỏ lại mình Bạch Hạc Hiên lòng mang đầy tâm trạng mà ngồi mãi trong bếp một khoảng thời gian rất lâu sau đó mới chịu đứng lên dọn dẹp lại căn bếp, rồi mang theo hai bịch rác lớn rồi rời khỏi căn nhà.
Một tuần sau đó đúng như lời mình đã nói, Bạch Hạc Hiên chưa hề mang bất kì một nguyên liệu nấu nướng nào đến chỗ của Lam Đình Niên để nấu nữa mà thay vào đó là ở chính tại căn bếp Bạch gia, anh hằng ngày chăm chỉ tập nấu ăn rồi nhờ người làm nếm thử trước, vừa ý rồi anh mới mang đến chỗ của Lam Đình Niên và John, khoảng thời gian này ở Bạch gia dường như cũng nhộn nhịp hẳn lên vì phải vừa lo chỉ dạy cho Bạch Hạc Hiên cách nấu ăn vừa phải thu dọn bãi chiến trường do anh cất công bày ra.
Dù sao đây cũng là việc mà Bạch Hạc Hiên cảm thấy hạnh phúc nhất từ trước đến giờ mà anh từng làm.
Cùng với tình yêu và sự tích cực học hỏi mà tay nghề nấu nướng của Bạch Hạc Hiên cải thiện không ngừng, cho đến thời điểm hiện tại anh đã có thể tự tin nấu được một bữa ăn hoàn chỉnh.
Sáng hôm nay tỉnh dậy người mang đầy tự tin, Bạch Hạc Hiên quyết định đến luôn chỗ của Lam Đình Niên để nấu bữa trưa cho hai mẹ con, sau khi vệ sinh cá nhân xong, Bạch Hạc Hiên liền thay đồ lái xe ra ngoài, ghé ngang siêu thị anh dừng vào trong mua ít nguyên liệu, sau khi mua xong thì liền mang thẳng ra hướng đã đổ xe.
Nhưng rồi vừa lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ chơi con nít, Bạch Hạc Hiên lại chợt khựng người, nhớ đến con robot của John vừa bị mình làm hỏng lần trước mà bước chân tiến dần vào trong.
Ánh mắt liền va vào một con robot có hình dáng khá bắt mắt được trưng bày ngay chính giữa trung tâm cửa hàng, khóe môi cong nhẹ, không chút nghĩ ngợi liền chọn, Bạch Hạc Hiên sau khi thanh toán xong mang theo con robot cùng nguyên liệu thức ăn đã mua đến thẳng chỗ của mẹ con Lam Đình Niên.
Nhưng rồi vừa đến dưới nhà, Bạch Hạc Hiên đã gặp Lam Đình Niên đang chuẩn bị đi đâu đó, mà dụng ý gọi hỏi:"Niên Niên em ra ngoài sao?"
Nghe thấy có người gọi mình, bước chân dừng lại, Lam Đình Niên xoay gót khựng người đứng nhìn Bạch Hạc Hiên, rồi nhìn xuống mấy thứ lớn nhỏ trên tay anh mà đáp:"Anh lại mang gì đến nữa đấy?"
Khóe môi cong lên, Bạch Hạc Hiên vui vẻ mà cười nói, còn đưa nhẹ những món đồ trong tay của mình lên:"Hôm nay anh tới nấu bữa trưa cho hai mẹ con, còn mang cho John ít đồ chơi nữa!"
Đáy mắt ngay lập tức trở nên khó chịu, cau mày, Lam Đình Niên mang đầy chán ghét mà tiếp lời:"Nay tôi bận không về nên có nấu cơm sẵn cho John rồi... Còn đồ chơi tôi nhớ mình đâu có để cho John có thiếu thốn thứ gì đâu, sao anh phải mua mang đến làm gì?"
Nét mặt vừa vui chưa được bao lâu đã xìu xuống, Bạch Hạc Hiên có phần hơi hụt thẫn trước câu trả lời của Lam Đình Niên mà cúi nhẹ đầu đầy suy tư riêng một lúc lâu, sau đó mới ngẩng lên nhìn cô:"Thế thì anh đợi nấu cơm chiều vậy!"
"Còn về đồ chơi, anh biết em không để John thiếu thứ gì nhưng đây đơn giản chỉ là anh muốn tặng cho John mà thôi, tặng như Vĩ Tiết Lâm đã làm ấy!"
"Anh và Lâm Lâm giống nhau sao?" Lam Đình Niên thuận miệng nói ra ngay một câu mà không cần suy nghĩ nhiều.
Lời nói vô tình của Lam Đình Niên liền ngay lập tức như một gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim đang tràn đầy hi vọng muốn được lấp đầy cho mẹ con cô bị dập tắt.
Nét mặt đã tái đi vài phần, Bạch Hạc Hiên gượng cười đầy ủ rũ:"Ừm Niên Niên! Anh thừa biết vị trí của bản thân mình và Vĩ Tiết Lâm có sự khác biệt lớn trong trái tim hai mẹ con của em mà!"
"Không sánh được!"
"Cũng chẳng dám mang ra so sánh!"
"Cho nên em cũng không cần nhắc nhở anh một cách thẳng thắng như thế đâu! Anh tự hiểu được mà!"
Hít một hơi thật sâu rồi thở ra một hơi thật dài, Bạch Hạc Hiên điềm tĩnh mà cân bằng cảm xúc của bản thân:"Thôi em bận việc thì đi trước đi anh lên nhà chơi với John!"
Không một giây nán lại, Bạch Hạc Hiên nói rồi liền ngay lập tức rời đi, y như rằng anh đang sợ chỉ cần nán lại thêm một chút nữa thôi, anh sẽ lại làm cho Lam Đình Niên chướng mắt mà nói thêm những lời vô tình, lời vô tình có khả năng cứa sâu vào trong trái tim của bản thân mình, khiến cho bản thân chùn bước thoái lui mà bỏ cuộc giữa chừng.