"Không được!" Vội vàng ngay lập tức khướt từ lời của Helen, nhận thấy thái độ có hơi đường đột lớn tiếng, Bạch Hạc Hiên liền chớp nhẹ mi mắt mà ổn định:"Xin lỗi! Nhưng anh không có vấn đề gì cả, chúng ta nói chuyện trước đi được không?"
Từng giây từng phút trước mặt Bạch Hạc Hiên, dù là năm năm trước đây hay hiện tại bây giờ, Helen vẫn luôn luôn phải học cách kiềm nén cảm xúc bản thân để có đủ can đảm đứng trước anh, cô sợ bản thân mình hiện tại sắp không gồng ngánh nổi nữa mà chùn bước, thật sự khi đối diện với Bạch Hạc Hiên cô luôn cảm thấy rất áp lực, áp lực đến từ chính quá khứ của cả hai mà sau này dù đã năm năm trôi qua cô cách nào cũng không quên được, chỉ cần một khắc rảnh rỗi, tâm trí bơ vơ lại nghĩ về những điều mà cô luôn nhắc nhở bản thân mình phải quên.
Càng nghĩ tâm trí càng rơi vào túng quẫn, Helen cũng chẳng biết cô lại làm sao thế này, trái tim đập rất nhanh, khối óc rất loạn, thật sự từ sâu trong đáy lòng cô chỉ muốn chạy trốn khỏi nơi này thật nhanh mà thôi, đáy lòng thôi thúc Helen, cô nhanh muốn chấm dứt tình huống hiện tại:"Anh không có vấn đề nhưng tôi là người có vấn đề đấy! Anh là đang làm phiền cuộc sống của tôi, tôi rõ ràng không biết cái người tên Niên Niên gì ấy, tại sao anh vẫn cứ một mực bảo tôi là cô ấy, tôi là Helen mà anh!"
Nói rồi, Helen trước sự chết sửng của Bạch Hạc Hiên mà nắm lấy tay John kéo thắng bé lách qua khoảng trống chỗ mà Bạch Hạc Hiên đang đứng muốn rời đi.
Bấy giờ Bạch Hạc Hiên mới để ý đến sự có mặt của John, sực nhớ đến ý nghĩ mạo muội khi nảy ngồi cùng John, Bạch Hạc Hiên ngay lập tức chắn ngang người của Helen mà nắm lấy bàn tay nhỏ của John nhắm thẳng vào đôi mắt của Helen như một cơ hội cuối cùng để anh có thể níu kéo:"John thằng bé là con của anh có đúng không?"
Lời của Bạch Hạc Hiên liền khiến cho Helen chột dạ, bước chân cũng theo sức nặng của lời anh mà dừng bước, tâm trí ngay lập tức hoảng loạn, Helen không biết vô tình bàn tay cô đã xiết chặt cổ tay John nghiền cho đến khi thằng bé đau đớn nhăn mày, quay ngoắt sang đối diện với Bạch Hạc Hiên, mi mắt đã rưng rưng đỏ ửng Helen như muốn quát thẳng vào mặt Bạch Hạc Hiên để cho anh nhớ:"Tôi đã tưởng mình nói rất rõ ràng rồi chứ nhỉ?"
"Anh là ai mà cứ đến đây nhận bừa rồi lại luôn miệng bảo tôi là Niên Niên, rồi giờ đến John anh cũng nhận luôn là con của anh vậy chứ hả?"
Helen hiện tại đã dường như mất sạch đi lý trí, cô điên cuồng muốn tách Bạch Hạc Hiên ra khỏi John:"Anh buông tay thằng bé ra ngay!" Vô tình hành động không kiểm soát này của Helen lại khiến cho John càng đau hơn mà rơi nước mắt, thằng bé khóc òa lên đầy đáng thương:"Mẹ đừng kéo tay con nữa, con đau mà..."
Tiếng khóc vang lên cùng lời nói non nớt của John đã khiến cho Helen và cả Bạch Hạc Hiên khựng người mà nương nhẹ đi hành động của bản thân cùng lúc buông cổ tay của John ra đồng thanh nói lời xin lỗi thằng bé. Hai ánh mắt cũng vì thế mà chạm vào nhau.
Để tránh sự ngượng ngùng ngay trước mắt, Helen chủ động ngồi xuống dỗ dành John, nhưng không ngờ Bạch Hạc Hiên cũng cố ý làm theo hành động của Helen, bấy giờ nếu có người đi ngang qua nhìn vào chỉ sợ họ lại nghĩ đây đích thị là một gia đình ba người thôi.
Chỉ là hình ảnh này không duy trì được lâu khi mà Helen đã cố ý hất cánh tay của Bạch Hạc Hiên ra khỏi người John rồi một lực chiếm hữu ôm trọn lấy thằng bé, kéo xa ra khỏi tầm tay của Bạch Hạc Hiên lau nhẹ hai hàng nước mắt trên mi của thằng bé dỗ dành:"John ngoan không khóc nữa là do mẹ đã nhỡ làm đau con, nhưng mà thật sự mẹ không có ý làm đau John, cho mẹ xin lỗi John nhiều nhiều nhé!"
Lại lần nữa thành công thuyết phục John, Helen dỗ dành xong thằng bé thì lại quay sang Bạch Hạc Hiên vẫn còn đang ngồi hạ mình xuống nước:"Anh à, tôi xin anh ấy!"
"Rõ ràng tôi và con trai tôi chẳng biết anh cũng chẳng mắc nợ gì anh cả, tôi cũng đã nói hết lời rồi mà tại sao anh cứ một mực khẳng định tôi là cái cô gái tên Niên Niên gì ấy nhỉ?"
"Còn bảo cả John là con trai anh nữa!"
"Tôi nghĩ anh có bệnh rồi đấy!"
"Bệnh thì nên đi khám bác sĩ đi anh à!"
"Đừng ở đây quấy rầy cuộc sống của tôi và con trai tôi nữa được không?"
"Niên Niên nếu không phải là em tại sao em lại phải trốn tránh chứ?" Lực tay khá mạnh, chòm người tới lần này Bạch Hạc Hiên khóa chặt lấy cổ tay của Helen mà ghì giọng một chút cũng không cho cô cơ hội kháng cự.