Lời của Bạch Hạc Hiên, John nhỏ như thế làm sao mà thấu hết, thằng bé cứ thế mà lắc đầu:"Ba con không hiểu cho lắm!"
"Ba nói cái gì đó dễ hiểu hơn đi được không ba? Cái này con thật không hiểu! Tại sao lại không được sống cùng nhau chứ?"
"John là như thế này..."
"Anh lại muốn dạy hư thằng bé cái gì nữa?" Lời Bạch Hạc Hiên còn đang nói dở, còn chưa thu phục được John đứng về phía mình thì không ngờ lại bị Lam Đình Niên từ bên ngoài mở cửa đi vào cắt ngang lời.
Lời của Lam Đình Niên trong tức khắc liền có thể thu hút được ánh mắt của Bạch Hạc Hiên, nhưng rồi vừa nhìn ra phía cánh cửa anh lại thấy Vĩ Tiết Lâm tay trong tay dìu Lam Đình Niên, cùng cẳng chân đang bị băng bó thì cau mày đầy khó chịu, nhưng rồi cũng chẳng dám thái độ quá nhiều mà nhịn xuống gượng cười, nhưng rồi lời nói ra lại cố ý nhắm vào ai đó đang đứng cạnh Lam Đình Niên:"Niên Niên, em nghĩ thế oan ức cho anh quá, anh chỉ là đang nói chuyện với con trai của chúng ta mà thôi, anh thì dạy hư gì được thằng bé chứ?"
Dường như Vĩ Tiết Lâm cũng hiểu được ý tứ trong lời của Bạch Hạc Hiên mà nét mặt thoáng chóc đã trầm xuống. Từ lúc lời Bạch Hạc Hiên được nói ra Lam Đình Niên cũng luôn để tâm đến nét mặt của Vĩ Tiết Lâm mà giải vây:"Tốt nhất là được như lời anh nói!" Vừa nói Lam Đình Niên vừa được Vĩ Tiết Lâm đã ổn định lại tâm trạng hơn mà dìu đến ghế, đỡ cô ngồi xuống.
Bạch Hạc Hiên tuy không vui vì Lam Đình Niên có phần hơi thiên vị hơn cho Vĩ Tiết Lâm nhưng rồi cũng tranh thủ mà hỏi thăm tình hình:"Niên Niên, chân của em có bị làm sao không?"
"Bị thương khá sâu nhưng được bác sĩ sơ cứu qua rồi, không có vấn đề gì lớn cả, vài hôm là có thể lành rồi!" Người trả lời không phải là Lam Đình Niên mà là Vĩ Tiết Lâm, nói rồi Vĩ Tiết Lâm liền xoay người ngồi xổm xuống sàn dọn lại đống mảnh thủy tinh vỡ vẫn còn đang nằm im tại vị trí cũ dưới sàn chưa có ai dọn dẹp qua.
"Niên Niên em có thể trả lời mà!" Bạch Hạc Hiên không hài lòng khi nhận được câu trả lời từ miệng của Vĩ Tiết Lâm mà nhìn Lam Đình Niên cau mày.
Nhún nhẹ vai Lam Đình Niên lịch sự đáp:"Tôi hay Lâm Lâm nói thì cũng vậy thôi... Đáp án chỉ có một!"
Lời của Lam Đình Niên lần nữa làm cho Bạch Hạc Hiên ấm ức càng trở nên tức giận hơn, nhưng lần nữa vẫn không dám bật lại mà chỉ đành miễn cưỡng gật đầu.
Vĩ Tiết Lâm cùng lúc cũng dọn dẹp xong đống mảnh thủy tinh vỡ dưới sàn, cho hết vào sọt rác, đứng lên, ánh mắt thoáng chóc có phần hơi đối địch mà lướt qua Bạch Hạc Hiên đang nằm trên giường, rồi mới đi đến gần giường bệnh của John hơn một chút, cúi người gần hơn với thằng bé, đầy dịu dàng:"John sắp tới ba Lâm phải bay về Anh Quốc sắp xếp lại công việc một chút, tạm thời không thể đến thăm con được, con nhớ ở đây ngoan và nghe lời mẹ nhé!"
Lời này Vĩ Tiết Lâm nói ra, hiện tại có hai loại cảm xúc được hình thành, người buồn là John nhưng người vui nhất lại chính là Bạch Hạc Hiên, may thay anh kiềm chế lại được mà không bật cười thành tiếng vì quá vui mừng, khi bản thân mình còn chưa làm gì, địch còn chưa đuổi đã tự bỏ đi.
Đắc thắng còn lưu lại ở trong lòng chưa được bao lâu, Bạch Hạc Hiên lại như tức điên lên khi nhìn thấy John bịn rịn không muốn rời xa Vĩ Tiết Lâm:"Ba Lâm, quay trở về Anh Quốc sao ạ? Vậy ba không ở đây cùng con và mẹ nữa hay sao? Hay là con và mẹ về Anh Quốc cùng với ba Lâm nhé! Không được gặp ba Lâm con thấy rất nhớ ba Lâm đấy ạ!"
Tay lấy miếng khăn giấy từ tay của Lam Đình Niên, Vĩ Tiết Lâm lau đi bàn tay vừa dọn dẹp thủy tinh vỡ chưa được lau sạch của mình, vứt đi miếng khăn giấy vào sọt rác, bàn tay sạch sẽ anh mới véo nhẹ lấy má của John cưng chiều:"John ngoan, ba Lâm bay về Anh Quốc là có việc cần xử lý, xong việc ba lại quay về đây thăm con, như thế John có chịu không?"
"Nhưng lâu không được gặp John vẫn nhớ ba Lâm ạ!" Lời John vừa nói như lần nữa cứa vào trái tim của Bạch Hạc Hiên, sự bịn rịn này, Bạch Hạc Hiên thật không muốn thấy từ đứa con trai của mình dành cho một người đàn ông khác ngoài mình, nếu thật lòng anh cũng không muốn John gọi người đàn ông khác là ba, nhưng biết làm sao được, hiện tại Bạch Hạc Hiên anh không có quyền cấm đoán bất kì một điều gì đối với thằng bé và với Lam Đình Niên lại càng không thể.
Hiện tại vị trí trong lòng Lam Đình Niên và John có khi Bạch Hạc Hiên anh còn thua cả Vĩ Tiết Lâm. Cho nên đến cuối cùng là anh vẫn không có quyền được ý kiến.
Nhìn sang nét mặt đã cay cú đến sắp bóc khói của Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên không những không dỗ dành anh một chút mà ngược lại còn cố ý châm dầu vào lửa:"John à, mẹ biết là con nhớ ba Lâm nhiều, nhưng ba Lâm cũng có việc bận mà con! Nếu sau này con nhớ ba Lâm quá, mà ba Lâm ở xa không tiện gặp trực tiếp con được, thì con vẫn có thể gọi cho ba Lâm để nói chuyện mà!"