Bỏ lại mình Lam Đình Niên bấy giờ cả người nóng phừng phừng như lửa đốt đứng sửng ra đấy.
Đợi cho đến khi Bạch Hạc Hiên mặc xong quần áo trở ra thêm lần nữa thì vẫn nhìn thấy Lam Đình Niên tĩnh lặng đứng yên chỗ cũ chưa thể rời đi, nhẹ đi đến anh chạm khẽ vào vai cô nghiêng nhẹ đầu:"Em là đang chờ anh sao?"
Giật mình bởi cái chạm vai cùng âm thanh trầm nhẹ bên tai, Lam Đình Niên theo phản xạ tự nhiên mà nhích người ra xa khỏi cánh tay của Bạch Hạc Hiên dáng vẻ đầy phòng thủ:"Anh làm cái gì vậy hả?"
"Anh hỏi em là từ nảy đến giờ vẫn còn đứng đây là có ý chờ anh hay sao?" Nhìn dáng vẻ của Lam Đình Niên, khóe môi của Bạch Hạc Hiên không giữ được mà cong nhẹ lên đầy kiên nhẫn, anh nhắc lại lời mình vừa nói.
"Đồ thần kinh!" Mi mắt liếc nhẹ, hai má đã ửng hồng Lam Đình Niên đẩy nhẹ vai của Bạch Hạc Hiên một mạch bỏ đi.
Bất chợt bật cười thành tiếng, Bạch Hạc Hiên cố giữ không cho bản thân cười quá lớn tiếng, xoay nhẹ người nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng trốn chạy của Lam Đình Niên mà khóe môi lại cong lên càng đậm hơn, đến giọng cười cũng trở nên ngày một lớn...
Giọng cười của Bạch Hạc Hiên cứ thế làm cho Lam Đình Niên ngày càng trở nên gấp gáp, nhưng ngờ đâu vừa đi ngang qua phòng John, cô lại bất ngờ bị thằng bé chạy nhào từ trong phòng ra quấn lấy người mình:"Mẹ ơi!"
"John con làm cái gì vậy?" Vừa nhận bất ngờ đỏ mặt đến từ Bạch Hạc Hiên lại bất ngờ bị John ôm lấy, Lam Đình Niên có hơi hoảng mà đẩy người của thằng bé ra nhưng may là John vẫn kéo được tà váy của Lam Đình Niên mà không bị ngã.
"Mẹ ơi, tối nay con muốn mẹ ngủ cùng với con và ba nhé mẹ? Con muốn ba mẹ ngủ cùng ạ!" Dù khi nảy bị Lam Đình Niên chỉ mặt tố giác, nhưng John lần này dường như cũng có chút sợ sệt mà ôm lấy mẹ mình thêm lần nữa nài nỉ.
"John con không nói linh tinh, mẹ sẽ không ngủ cùng con và ba con, con mau về trong phòng chơi đi, mẹ về phòng" Thái độ cực kì dứt khoát, Lam Đình Niên đẩy John ra muốn đi về phòng.
Nhưng rồi John vẫn một mực ko nghe lời mẹ mình mà chèo kéo, ôm chặt lấy chân Lam Đình Niên ngồi xuống sàn nhà ăn vạ, nhất định không chịu buông:"Đi mà mẹ. Con muốn ngủ cùng với ba mẹ mà mẹ... mẹ...."
"John ai dạy con ăn vạ như thế hả?" Hít một hơi thật sâu, Lam Đình Niên cố bình tĩnh trước John.
"Mẹ đi mà mẹ... Con chưa bao giờ được ngủ cùng với cả ba và mẹ mà mẹ... Con xin mẹ lần này thôi... Mẹ cho nhé mẹ..." Mi mắt đã đỏ ửng, John long lanh nước mắt mà ngước lên nhìn Lam Đình Niên, đôi môi nhỏ chu ra nũng nịu mà chớp chớp mi mắt nhìn Lam Đình Niên.
"John con đứng lên ngay đi, dưới sàn nhà lạnh lại sốt ra đấy!" Biết rõ sức khỏe của John từ nhỏ vốn đã yếu, lại bệnh chưa khỏi hẳn, Lam Đình Niên lo lắng mà cúi nhẹ người muốn đỡ John đứng lên.
Nhưng chính vì sự lo lắng mềm lòng của Lam Đình Niên lại khiến cho John được nước lấn tới, thằng bé một mực ngồi lì ra sàn nhà:"Mẹ đồng ý đi ạ... mẹ đồng ý đi rồi con sẽ đứng dậy mà... mẹ cho phép con và ba ngủ cùng đi ạ... mẹ gật đầu đi rồi con sẽ đứng lên liền mà mẹ... mẹ... đi mà mẹ..."
"John, mẹ nhớ là mẹ không dạy con cái kiểu ăn vạ để đạt được mong muốn như thế này. Ngày hôm nay con bày trò này với mẹ đến tận mấy lần rồi đấy, con nghĩ sẽ có tác dụng thêm lần nữa hay sao?" Lam Đình Niên lắc đầu đầy ngán ngẫm, thật không biết John học cái tính này ở đâu ra mà càng thêm tức tối, thoáng ngừng vài giây suy nghĩ, nghĩ chỉ có thể là Bạch Hạc Hiên, cả ngày nay ở lì đây, chắc chắn là đã tiêm nhiễm vào đầu John nhưng thứ không tốt để dạy hư thằng bé đây mà.
Mi mắt liếc thẳng sang hướng nhà tắm nhìn, nhìn Bạch Hạc Hiên vẫn đang tựa người vào tường bắt chéo chân tay khoanh trước mặt mỉm cười mà quát:"Còn cười được nữa sao?"
"Lại đây mang con của anh vào phòng đi, càng lớn càng chẳng giống ai, giống mỗi cái tính cứng đầu thích làm theo ý mình của ba nó!"
"Niên Niên thằng bé nó cũng chỉ muốn được ngủ cùng ba mẹ thôi mà, em tội gì phải khó chịu như thế, hơn nữa chỉ là ngủ thôi mà, anh cũng đâu có làm gì em đâu mà em lại sợ anh thế" Bước chân vừa tiến đến chỗ của hai mẹ con Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên không chịu cúi người đỡ John lên mà còn cố tình dung túng cho hành động của thằng bé.
"Anh..." Lời ứa nghẹn nơi cổ, Lam Đình Niên tức đến nổi không thể nói ra hết lòng mình, mi mắt đỏ hoe hết nhìn xuống John lại nhìn lên Bạch Hạc Hiên đầy bất lực.
Đầu gật gật nhẹ, cuối cùng vẫn phải khuất phục, lời Lam Đình Niên nói ra đầy kiềm nén:"Được coi như hôm nay hai ba con của anh giỏi!"
Mi mắt lại hướng xuống nhìn John, Lam Đình Niên muốn chấn chỉnh lại thằng bé nhưng rồi nhìn mi mắt vẫn đỏ hoe của thằng bé mà kiềm lòng:"John con đứng dậy đi được rồi đấy, buông ra cho mẹ đi tắm"
"Mẹ đồng ý rồi sao ạ?" John hớn hở.
"Con đứng lên đi!" Không trực tiếp nhắc đến lời đồng ý, nhưng cũng chẳng từ chối, Lam Đình Niên ngầm thừa nhận thêm lần nữa.
Nhưng rồi John còn quá nhỏ để hiểu được lời lẽ đầy ẩn ý của Lam Đình Niên mà vẫn một mực tưởng cô chưa đồng ý mà ngồi lì mãi ra trên sàn nhà lạnh lẽo không chịu đứng lên.
Nhìn John, Lam Đình Niên chỉ biết thở dài một hơi, đổi tầm nhìn sang Bạch Hạc Hiên mà cằn nhằn:"Anh còn đứng lì ra đó nữa làm gì, không thấy con của anh đang vì anh mà ngồi dưới sàn sao? Anh mau lại mang nó đi giúp tôi đi! Bực hết cả người ra!"