Bị mẹ bắt lỗi, John ngay lập tức cúi đầu, dáng vẻ của một đứa bé vừa phạm lỗi được bày ra, dấu mẹ ăn kem vốn là lỗi của bản thân, bị mẹ phát hiện John tất nhiên sẽ không thể chối, cứ nghĩ là thế nên John đã không chút do dự mà xin lỗi Helen:"Mẹ, con không cố ý dấu mẹ đi ăn kem đâu! Mẹ bỏ qua cho con lần này nhé?"
Mi mắt chớp nhẹ, vốn dĩ không hề biết việc John dấu mình ăn kem, điều mà Helen đang muốn nói là việc John tự ý chạy ra ngoài chơi mà không hề hỏi ý kiến của cô khiến cho cô lo lắng bất an mà thôi.
Ngờ đâu John lại vạ miệng mà khai ra việc mình trốn Helen đi ăn kem, tội lại chồng chất thêm tội, Helen bấy giờ nét mặt đã đen xì lại, thái độ trông đã nghiêm khắc hơn lúc đầu rất nhiều:"John không phải mẹ đã cấm tuyệt đối con không được ăn kem rồi sao? Con không nhớ lần đó con sốt đến thế nào hay sao?"
"Mà John mẹ không hề nhớ mẹ đã cho con tiền! Vậy con lấy tiền ở đâu ra mà đi mua kem?" Helen nghi ngờ tính trung thực trong lời nói của John mà gặng hỏi.
"Con mượn tiền mẹ ạ!" John lần này giống như cũng chẳng còn điều gì để dấu diếm nữa mà trung thực với Helen.
"Con mượn tiền sao? Nơi này con không quen biết ai cả! Ai lại cho con mượn tiền được chứ John? John là con lại nói dối mẹ phải không?" Mày chau lại, Helen ngày càng trở nên khó chịu.
"Là chú ấy cho con mượn mẹ ạ!" Bước chân nhích sang một bên nhường chỗ cho khoảng trống trước mặt của Helen, John chỉ thẳng tay về chỗ Bạch Hạc Hiên đang đứng mà bảo.
Tuy có phần hơi nghi ngờ John nhưng Helen vẫn ngẩng đầu nhìn lên xem xem thằng bé lại tiếp tục muốn nói dối cô cho đến khi nào.
Nhưng rồi một cái ngẩng đầu đã làm cho Helen chết lặng tại chỗ, mi mắt đỏ hoe, tay chân bỗng dưng cứng đơ, nét mặt trắng bệch không còn chút sắc.
Bạch Hạc Hiên đứng đó nét mặt cũng chẳng khá hơn Helen là bao.
Nhưng hiện tại Bạch Hạc Hiên lại luôn tự trấn an bản thân mình là do ảo giác mà thành, có lẽ chính anh cũng chưa từng quên được cảm giác mấy năm về trước bản thân mình đã ngày đêm ảo tưởng ra khuôn mặt ấy bao nhiều lần, gần suốt một năm nay khi mà tiếp nhận điều trị chuyên sâu của bác sĩ đúng là tần suất xuất hiện ảo giác đã không còn dày đặc như thời điểm trước tuy nhiên không phải là không còn.
Cho nên hiện tại nhìn thấy khuôn mặt của Lam Đình Niên trước mặt mình, cảm xúc là có nhưng Bạch Hạc Hiên vẫn cứ nghĩ là do bản thân mình lại tiếp tục sinh ra ảo giác nên cũng cố gắng kìm nén đi vài phần.
Trong từng bước chân có phần hơi nặng nhọc có phần hơi khập khiểng Bạch Hạc Hiên lê thê bước đến chỗ của Helen, nhưng còn chưa đi được mấy bước Helen đã vội vã bật người đứng lên nắm lấy bàn tay nhỏ của John ra sức mà kéo thằng bé muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức trong sự ngỡ ngàng chưa thể hiểu của Vĩ Tiết Lâm.
Dù sao từ lúc quen Vĩ Tiết Lâm cho đến hiện tại Helen cũng chưa bao giờ tiết lộ dù chỉ là một chút nhỏ về những chuyện riêng của mình cho anh biết, ngạc nhiên chắc chắn là không thể tránh khỏi khi nhìn thấy biểu hiện sợ hãi đầy trốn tránh trên khuôn mặt của Helen cùng với biểu cảm cũng rất khó hiểu của người đàn ông chưa từng biết mặt. Hiện tại ngoài việc nương theo hành động của Helen, Vĩ Tiết Lâm cũng chẳng biết bản thân phải nên làm như thế nào cho phải.
Bước chân ngày càng dồn dập khi nhìn thấy Helen đang cố ý lẫn tránh, có lẽ chính là trực giác đã mách với Bạch Hạc Hiên rằng đây không phải là ảo giác của riêng anh nữa.
Bàn tay lớn đầy run rẫy vươn tới, Bạch Hạc Hiên là đang có ý định muốn túm lấy cổ tay của Helen, khóe môi mấp máy khó khăn mà thành lời:"Niên Niên...."
Nhưng rồi ý định của bàn tay lại bị một lực chắn ngang, cất lời đầy gay gắt:"Xin anh hãy tự trọng!"
Là Vĩ Tiết Lâm...
Chính là vì có sự ngăn cản của Vĩ Tiết Lâm mà Helen càng thuận lợi hơn trong việc bỏ trốn, cô một ngày càng xa Bạch Hạc Hiên rồi lại dần khuất mắt anh trong sự kiềm kẹp không chịu buông của Vĩ Tiết Lâm.
Cảm xúc bị ức chế, dần dẫn đến mất đi tự chủ, nước da đã dần chuyển sang đỏ au Bạch Hạc Hiên ghì chặt mày mà hất mạnh Vĩ Tiết Lâm hét lớn:"Tự trọng cái đầu anh! Mau tránh ra!"
Dường như là vì Bạch hạc Hiên đã dùng sức không tiết chế mà Vĩ Tiết Lâm dưới lực của anh đã ngã dài ra sàn đầy đau đớn.
Vật cản không còn, Bạch Hạc Hiên cũng chẳng còn đủ tâm trí để quan tâm đến thếm bất kì một thứ gì nữa xung quanh mình, anh chỉ chăm chăm đến một việc mà hối hả chạy thật nhanh thật nhanh về hướng mà Helen đã biến mất liên tục điên cuồng mà tìm kiếm hình bóng của cô.