Nhưng đáng tiếc Lam Đình Niên vẫn còn đang nhắm chặt mắt, cô không hề thấy được ở trong chiếc xe đầy chướng khí này lại có một người vẫn đang âm thầm đứng về phía mình.
Về đến trước biệt thự, trợ lý Hồng được người làm mở sẵn cổng lớn mà lái xe chạy thẳng vào trong sân, xe đậu trước cửa chính, Bạch Hạc Hiên mở cửa xe xuống trước sau đó mới cẩn thận đỡ Nhã Thanh Lam ra.
Lam Đình Niên ngồi ở phía trước còn chưa kịp xuống xe thì đã thấy cảnh chồng mình cũng tình nhân lần nữa lại ân ân ái ái trước mắt mình nhưng rồi cô cũng lười mở miệng hay muốn kiếm thêm chuyện mà tự mình mở cửa xe lóc cóc đi thẳng vào trong cũng chẳng thèm đoái hoài đến những chuyện sẽ được Nhã Thanh Lam tiếp nối ở phía sau lưng mình.
Bạch Hạc Hiên đứng ở chỗ xe ôm lấy eo Nhã Thanh Lam mà dõi theo tấm lưng mỗi lúc một xa dần của Lam Đình Niên nhíu mày.
Vừa lúc điện thoại của Bạch Hạc Hiên đột nhiên vang lên cắt ngang ánh mắt của anh, bàn tay ở eo của Nhã Thanh Lam đẩy nhẹ người cô ta ra, anh mỉm cười:”Anh nghe điện thoại!”
Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền móc điện thoại ở trong túi quần ra mà nghe, đứng bên cạnh Nhã Thanh Lam loáng thoáng nghe được gì đó nhưng chung quy cũng chỉ là công việc của Bạch Thị, cô định cũng chẳng nghe lõm nữa nhưng rồi một câu nói của người ở trong điện thoại đã khiến cho cô ta thay đổi ý định:”Chủ tịch Bạch, bữa tiệc rượu mừng kỉ niệm ngày thành lập Bạch Thị tuần sau, anh sắp xếp đưa Bạch phu nhân đến cùng được không? Cũng lâu lắm rồi kể từ ngày anh và Bạch thiếu phu nhân kết hôn thì không một ai thấy anh và phu nhân xuất hiện cùng nhau cả, cho nên lần này cổ đông của phía tập đoàn đã đánh tiếng nhắc nhỡ rồi!”
Bạch Hạc Hiên định mở miệng từ chối như những lần khác cho qua chuyện nhưng không hiểu tại sao Bạch Hạc Hiên lại nhìn sang chỗ của Nhã Thanh Lam nghĩ gì đó mà thỏa hiệp.
Nhã Thanh Lam đứng bên cạnh thấy Bạch Hạc Hiên nhìn mình mà đồng ý lời đề nghị của người trong điện thoại mà không ngừng đắc chí trong lòng.
Sau khi cúp điện thoại Bạch Hạc Hiên liền nắm lấy tay Nhã Thanh Lam, cô ta cứ ngỡ anh sẽ nói với mình rằng “Cùng anh đến bữa tiệc kỉ niệm ngày thành lập Bạch Thị với tư cách là Bạch thiếu phu nhân” nên phấn khởi trong lòng chưa đủ mà cười hẳn ra mặt chờ đợi, nhưng không ngờ Bạch Hạc Hiên lại chẳng hề đề cập gì đến việc này mà nói:”Bây giờ anh phải đến Bạch Thị có việc, phòng của em anh cũng đã nhờ dì Phương chuẩn bị sẵn rồi, em vào trong nghỉ ngơi đi, tối xong việc anh về, được không?”
Lời của Bạch Hạc Hiên vừa dứt quản gia Phương cũng từ trong nhà chạy ra, so với thái độ mà bà ta từng đối với Lam Đình Niên thì với Nhã Thanh Lam này bà ta hòa nhã hơn rất nhiều mà vui vẻ ra mặt cúi người:” Thiếu gia, Nhã tiểu thư hai người về rồi!”
Nhã Thanh Lam cũng rất biết lấy lòng, cô ta liền mỉm cười cúi nhẹ người chào lại:”Dì Phương lâu rồi không gặp dạo này dì lại trẻ ra rồi!”
Vốn trước nay đã thích Nhã Thanh Lam vì cô ta trước đây lúc nào đến chơi cô ta cũng đều đem cho bà ta rất nhiều quà lại còn khéo miệng khen này khen nọ nên rất dễ lấy lòng, sau này Bạch Hạc Hiên lấy Lam Đình Niên tuy cô bây giờ là thiếu phu nhân của bà ta nhưng một phần cũng vì xuất thân cùng một tầng lớp, Lam Đình Niên lại không biết cách lấy lòng bà ta như cái cách mà Nhã Thanh Lam đã làm, một phần lại không được Bạch Hạc Hiên xem trọng nên bà ta sinh ra định kiến mà ghét Lam Đình Niên.
Quản gia Phương nghe Nhã Thanh Lam nói vậy thì liền vui vẻ, bà ta còn đưa tay lên sờ sờ lấy khuôn mặt mình cười nói:”Nhã tiểu thư quá khen rồi, tôi già rồi!”
Nhã Thanh Lam thấy quản gia Phương vui vẻ như vậy rồi nhưng cũng không có ý định dừng lại mà còn cố tình đi lại phía bà ta đang đứng ôm lấy cánh tay của bà ta:”Dì Phương dì đẹp thế này mà già cái gì…. Bây giờ dì bảo dì ba mươi tuổi người ta còn tin ấy chứ!”
Nhã Thanh Lam vừa nói vừa cố gắng khơi gợi cho quản gia Phương trí tưởng tượng.
Đúng là quản gia Phương thật sự rất dễ thao túng, mới có mấy câu mà Nhã Thanh Lam đã có thể khiến cho bà ta cười cả ngày.
Bạch Hạc Hiên đứng bên cạnh thấy Nhã Thanh Lam thân thiết với bà ta như vậy thì cũng chẳng nói gì, anh lại còn nghĩ có người bầu bạn với cô ta cũng tốt, ít nhất khi anh không ở nhà cũng không đến nổi bị người ta bắt nạt.
Khóe môi cong nhẹ Bạch Hạc Hiên lên tiếng:”Dì Phương dì dẫn Lam Lam về phòng của em ấy đi, tôi có việc phải đến Bạch Thị một chút!”
Nói với quản gia Phương xong rồi Bạch Hạc Hiên lại quay sang Nhã Thanh Lam dặn dò:”Nếu em cần thêm gì cứ bảo với dì ấy, nếu dì ấy không giải quyết được thì gọi cho anh, nhớ chưa?”
Nhã Thanh Lam lần này không cố chấp kiếm thêm chuyện mà vui vẻ gật đầu tạm biệt Bạch Hạc Hiên.
Bạch Hạc Hiên đi rồi quản gia Phương liền gọi người ra xách vali của Nhã Thanh Lam lên phòng, sau đó lại cùng cô ta rôm rả rất vui vẻ dẫn cô ta lên phòng mới.