Trí Tiêu Nguyên bật xem video của Tâm Khôi rất nhiều lần, trong đầu quay cuồng lời cô nói, yêu không phân biệt giới tính? Yêu là yêu thôi. Hắn mơ hồ cảm giác giống như hắn nhận ra điều gì đó, nhưng hình như lại cũng chưa nhận ra.
“Cạch!”
Cửa phòng mở ra, Tâm Khôi từ bên ngoài đi vào, đến thẳng giường của chính mình.
Trí Tiêu Nguyên nhìn thấy Tâm Khôi, theo bản năng cảm thấy vui sướng trong lòng, hắn đứng dậy, trên đi đến trước giường cô, quan tâm hỏi:
“Cậu đã ăn cơm tối chưa? Tôi đi mua cho cậu nhé?”
Tâm Khôi đang cúi người sắp xếp lại giường, nghe vậy ngẩng mặt lên nhìn hắn.
“Không cần. Cảm ơn.”
Nói xong, cô lại như không có việc gì, tiếp tục dọn dẹp giường.
“Để tôi làm cho cậu.”
Trí Tiêu Nguyên chạy đến giành gấp chăn.
Tâm Khôi nhíu mày, nắm lấy tay hắn chặn lại.
“Cám ơn. Nhưng tôi muốn tự làm. Tôi không thích người khác động vào đồ của tôi.”
“!!!” Trí Tiêu Nguyên ngạc nhiên, lại có chút hụt hẫng, “Trước kia chẳng phải tôi vẫn luôn giúp cậu gấp chăn màn sao?”…Sao hắn lại thành người khác được?
“Trước khác, nay khác.” Tâm Khôi vẫn không đồng ý cho Trí Tiêu Nguyên động vào đồ của mình.
Hắn chỉ cảm thấy trong lòng trống vắng đến hoảng: “Khác gì?”
Tâm Khôi nghe hắn hỏi vậy, liền dừng tay, đứng thẳng người, nhìn hắn:
“Cậu bây giờ là bạn trai của Tiêu Hương Nhi. Hãy dành thời gian chăm sóc cô ấy thay vì chăm sóc tôi.”
“Tâm Khôi…tôi…” Trí Tiêu Nguyên định nói hắn không muốn chăm sóc Tiêu Hương Nhi, chỉ muốn chăm sóc cô, nhưng Tâm Khôi đã ngắt lời hắn, nói trước:
“Cậu hãy có trách nhiệm với quyết định của chính mình.”
“Tôi…” Hắn đứng đó, nhìn Tâm Khôi xa cách với chính mình, cảm thấy thực tủi thân.
“Không phải trước đó cậu nói thích tôi sao? Tâm Khôi, tôi…” có lẽ…hình như tôi cũng thích cậu.
“Đúng vậy, là trước kia, không phải bây giờ.” Tâm Khôi chặn lại lời Trí Tiêu Nguyên, “Tôi muốn nghỉ ngơi, cậu đừng làm phiền tôi.”
Trí Tiêu Nguyên đứng sững nơi đó.
Tâm Khôi không thích hắn nữa?
Tại sao?
Vừa rồi, trong đôi mắt của Tâm Khôi không còn một tia cảm xúc nào với hắn, nhìn hắn cũng giống như những người bình thường khác.
Trong khoảnh khắc chạm đến ánh mắt kia, trong lòng hắn đau đến không thở nổi.
Không! Hắn không muốn bản thân trở nên bình thường trong mắt Tâm Khôi.
Hắn nhìn Tâm Khôi nằm trên giường, không dám tiến lên làm phiền cô, nhưng lại cũng không muốn rời đi.
—
“Ba, con đã có bạn gái. Là hoa khôi của trường Magic King.” Trí Tiêu Nguyên nói vào trong điện thoại.
“Giỏi lắm con trai.” Đầu bên kia truyền đến âm thanh vui sướng của ba hắn, Trí Tiêu Thành.
“Ba, nhưng con không thích ở gần cô ấy. Mà chỉ muốn ở gần một người khác. Như vậy con có yêu cô ấy hay không?”
“Vậy…có lẽ con không yêu bạn gái con. Mà yêu người con muốn ở gần kia.” Trí Tiêu Thành có chút giật mình, con trai ông trong vấn đề tình cảm khá chậm tiêu, ông còn đã từng lo lắng con trai sẽ ế mãn kiếp. Thế nhưng không ngờ, vừa thả vào trường đại học đã chơi lớn như vậy, lắc lư giữa hai cô gái. Chậc chậc, quả là phong lưu…giống ông ngày trẻ, đúng là con nhà tông.
Trí Tiêu Thành có chút đắc ý.
Là một người ba, ông cần hướng dẫn con trai hiểu đúng con tim của chính mình.
“Vậy cô gái con muốn ở gần là ai?” Hẳn là cô gái kia không xinh bằng hoa khôi, nên con trai ông mới phân vân đi?
“Cậu ấy không phải con gái, mà là con trai.”
Trí Tiêu Thành đang bưng cốc nước trà lên uống, ‘phốc’ một cái, phun ra ướt hết cả áo.
Tiếng Trí Tiêu Nguyên lại truyền đến, còn kèm theo một chút vui sướng:
“Vậy là con yêu cậu ấy đúng không? Con cũng cảm thấy như vậy. Trước đây cậu ấy cũng nói thích con, nhưng dạo gần đây cậu ấy lại nói là không thích con nữa. Con phải làm sao để cậu ấy thích con trở lại?”
Đầu kia truyền đến tiếng khụ khụ sặc nước, một lúc lâu sau, âm thanh của Trí Tiêu Thành mới truyền đến:
“Con trai, đó chỉ là tình bạn, không phải tình yêu. Bạn thân muốn chơi với nhau là bình thường. Ba nghĩ con nên dành thêm thời gian cho bạn gái con, từ từ sẽ nhận ra, ở bên bạn gái vui hơn.”
“Nhưng không phải vừa nãy ba nói con không yêu bạn gái sao?”
“Khụ khụ! Là ba nhầm.” Nhà ông chỉ có một người con trai duy nhất là Trí Tiêu Nguyên, nó mà quen con trai, vậy lấy đâu ra cháu cho hai vợ chồng ông bế? Lấy ai thừa kế hương hỏa nhà họ Trí? Không được, không được, phải hướng con trai trở về với chính đạo.
“Ba, con thực sự không phải yêu cậu ấy sao? Vậy sao con lại cảm thấy rất khổ sở khi bị cậu ấy lạnh nhạt?”
“Con trai, điều đó là bình thường, bạn con không muốn chơi với con nữa, con sẽ cảm thấy buồn. Nhưng đó không phải tình yêu. Tin tưởng ba, tăng cường tiếp xúc với bạn gái con, con sẽ dần dần quên đi những cảm xúc không vui đó.”
“Vậy sao?”
…
Trí Tiêu Nguyên gác máy. Sao ai cũng bảo hắn không phải là đang yêu Tâm Khôi?
Càng nghe mọi người phủ nhận, hắn lại càng cảm thấy khó chịu!
Tâm Khôi, Tâm Khôi, Tâm Khôi!
Chỉ cần bây giờ cậu cười trở lại với tôi như ngày trước, bảo tôi làm gì cũng được.
Tôi mặc kệ đây là tình bạn hay tình yêu!