“Anh,…được rồi. Tôi không tranh luận với anh nữa. Nhưng hôm nay tôi không cho phép anh làm thêm. Đúng 5 giờ chiều kết thúc thời gian làm việc anh phải trở về cho tôi.” Tâm Tâm ra lệnh cho hắn, đôi lông mày vẫn nhíu chặt.
Đến lúc này, Trí Nhân mới chịu rời mắt khỏi màn hình máy tính, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Tôi thật sự không sao.”
“Không được cãi cấp trên.” Tâm Tâm không cho hắn cơ hội cự tuyệt, “Chiều nay tôi sẽ đưa anh trở về.”
Trí Nhân:…“Thôi được.” Hắn xoa xoa giữa mày, hắn đích xác cũng cảm thấy cơ thể đang bị quá tải, nhưng hắn thực sự không chờ nổi, hắn muốn nhanh chóng phát triển công ty Tâm lớn mạnh.
Hắn day day giữa mày, bỗng dưng cảm thấy choáng váng, mắt hoa lên, đổ gục xuống bàn.
“Trí Nhân, Trí Nhân!”
Tiếng gọi đầy hốt hoảng, lo lắng của Tâm Tâm vang lên bên tai hắn. Hắn mơ mơ màng màng nhắm mắt lại.
- --
Trí Nhân mở mắt ra, xung quanh một mảnh tối om, sau một lúc lâu khi đôi mắt dần quen với bóng tối hắn mới nhận ra đây là một căn phòng xa lạ.
Hắn xoay người ngồi dậy, phát hiện ở trên chỗ bàn bên cạnh giường có một cô gái đang nằm ngục đầu ngủ.
Trí Nhân nhìn kỹ lại, là Tâm Tâm.
Sao cô ấy lại ở đây?
Tâm Tâm giống như có cảm ứng, khẽ nhấp nhấp nháy mắt, tỉnh dậy, thấy Trí Nhân đang xoay người ngồi dậy, cô vội vàng vui vẻ đứng lên, tiến đến chỗ hắn:
“Trí Nhân, anh đã tỉnh rồi sao? Sáng nay anh bị ngất xỉu ở văn phòng làm tôi lo lắng muốn chết.”
Sáng nay hắn ngất xỉu trong văn phòng? Trí Nhân sửng sốt, ký ức dần dần ùa về, hình như đúng là có chuyện như vậy. Sáng nay, hắn đột nhiên cảm thấy mắt váng, mày hoa, sau đó gục xuống bàn rồi không nhớ gì cả.
“Tôi đưa anh vào bệnh việc, bác sĩ bảo là do anh làm việc quá độ, cộng thêm ăn uống không đầy đủ khiến cơ thể bị kiệt sức, đã truyền dịch dinh dưỡng và nước cho anh. Bác sĩ cũng dặn dò anh cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trong 3 ngày.” Tâm Tâm tiếp tục nói, “Lần này anh nhất định phải nghe lời tôi, nằm nghỉ ở nhà 3 ngày, không được đi đâu.”
Hắn bị kiệt sức, ngất xỉu? Trí Nhân day day thái dương, khẽ nói:
“Không được, tôi còn chưa hoàn thành hồ sơ xin mở gian hàng online độc quyền ở trên sàn quốc tế.”
“Không vội ba ngày này!” Tâm Tâm kiên quyết nói, “Lần này, dù anh có nói thế nào tôi cũng không nghe anh.” Cô chống tay bên hông, hung dữ nói: “Ba ngày này tôi sẽ canh giữ anh!”
“Cô canh giữ tôi? Cô không phải đi làm sao?” Trí Nhân sửng sốt hỏi lại.
“Tôi sẽ bảo chị Diêu Nhi mang laptop đến cho tôi, tôi sẽ làm việc online tại đây.”
“Đây là đâu?” Trí Nhân bây giờ mới nhận ra, đây không phải là căn phòng trong khách sạn Mai Lan mà hắn đang thuê dài hạn.
“Đây là căn hộ của tôi ở ký túc xá công ty.” Tâm Tâm nói.
“Ký túc xá công ty?” Trí Nhân hỏi lại.
“Đúng vậy, công ty chúng ta có mua một loạt căn hộ ở gần công ty làm phòng ở cho nhân viên cấp cao. Tôi cũng có một phòng. Hôm nào làm việc quá muộn, tôi sẽ về đây ngủ.” Tâm Tâm nói.
“Ra vậy.” Tập đoàn Alpha cũng có căn hộ cho cán bộ cấp cao ở, tuy nhiên Trí Nhân chưa bao giờ sử dụng loại căn hộ này. Hắn sẽ về nhà hắn, hoặc là ra khách sạn 5 sao ở.
“Sau này anh cứ ở lại đây đi. Tôi đã đăng ký một căn phòng khác ở ký túc xá. Trong thời gian anh còn làm việc ở công ty, anh có thể sử dụng căn phòng này.” Tâm Tâm nói.
Trí Nhân im lặng, có lẽ, có lẽ…cô đã biết hắn một tháng vừa rồi chưa đóng tiền khách sạn bên kia, vậy nên…Hắn định đợi đến ngày lĩnh lương sẽ thanh toán nốt.
Không ngờ cũng có một ngày, thiếu gia Trí Nhân hắn cũng phải giống như một nhân viên bình thường, chờ mong đến ngày nhận lương! Trong đôi mắt hắn lóe lên một tia cười thảm.
Có lẽ, đây là khoảng thời gian tồi tệ nhất của hắn, là lần đầu tiên hắn cảm thấy nhục nhã nhất. Cố tình, những giây phút hắn xấu hổ nhất, ê chề nhất, lại cứ luôn bị cô gái này bắt gặp.
Trước đây, hắn còn sinh ra một tia bài xích, không muốn cô biết tình cảnh hiện tại của hắn. Hiện giờ, sau 2 tháng làm việc chung với nhau, bài xích trước kia đã không còn. Hắn biết cô là muốn giúp hắn, nhưng lại không muốn hắn cảm thấy tổn thương lòng tự trọng.
Sau khi hắn về nước, người anh trai cùng cha khác mẹ của hắn đã dùng thủ đoạn khóa hết thẻ tín dụng của hắn. Mà hắn vì cãi nhau với cha hắn nên cũng không chịu về nhà. Do đó, hắn mới ở khách sạn, tuy nhiên, tài chính hạn hẹp, bạn bè cũ vì sợ uy hiếp của anh trai hắn – người được đánh giá sẽ là người thừa kế tiếp theo của tập đoàn Alpha - mà xa lánh hắn. Hắn như con chó bị bỏ rơi, lại không chịu cúi đầu trở về nhà, giãy giũa sinh tồn đến bây giờ. Tháng lương đầu tiên hắn nhận được từ công ty thời Trang Tâm đã dùng để chi trả các khoản vay nợ trước đây của hắn. Hắn lại mong ngóng tháng lương tiếp theo. Đôi khi trở về, đặt mình nằm xuống giường, hắn lại tự cười nhạo chính mình. Vị thiếu gia kiêu ngạo, cao cao tại thượng trước kia đã bị bào mòn đến lợi hại, sa sút đến mức trông chờ vào từng đồng lương ít ỏi.