“Không sao!” Trí Tiêu Nguyên hắn cũng không phải công tử bột, mấy nhát dẫm chân này cũng không đến mức không chịu được.
“Trí Tiêu Nguyên, Tiêu Hương Nhi đang đứng một mình ở bên quầy bar kìa. Chút nữa tôi sẽ giả vờ bị cậu chọc cho giận, đi ra ngoài hóng gió, cậu tranh thủ mời Tiêu Hương Nhi khiêu vũ một bài với cậu.” Tâm Tâm ghé sát tai hắn nhắc nhở.
“Cô ấy là bạn nhảy của Thẩm Hạ Tri. Tôi mời cô ấy làm gì.” Nghĩ đến việc không nhảy với Tâm Tâm nữa, trong lòng Trí Tiêu Nguyên cảm thấy không vui.
Tâm Tâm tức giận dẫm chân hắn thật mạnh:
“Đồ ngốc. Không mời người ta khiêu vũ sao cậu theo đuổi được người ta?”
Trí Tiêu Nguyên bị dẫm đau, cũng không kêu. Hắn nhìn Tâm Tâm, vẻ mặt phức tạp, đúng vậy, mục đích chính của hắn là tán đổ hoa khôi, nhưng lúc này hắn lại thật không muốn buông tay Tâm Tâm ra.
Cuối cùng, dưới đôi mắt hình viên đạn của Tâm Tâm, Trí Tiêu Nguyên cũng lưu luyến không rời xoay người bước đi về phía quầy bar. Tâm Tâm nhìn theo, giả vờ giận dỗi, dậm chân, bỏ đi ra ngoài.
Tâm Tâm đi đến một chiếc ghế đá ở bên ngoài hội trường, vừa ngồi xuống, cô lại phát hiện có người đang hút thuốc dưới gốc cây gần đó.
Cô nghiêng mặt nhìn qua:
“Thẩm Hạ Tri?”
Thẩm Hạ Tri cũng nhận ra có người ngồi ở trên ghế đá bên kia. Hắn nheo mắt, chẳng phải là cô bạn nhảy của tên Trí Tiêu Nguyên kia sao?
Dưới ánh đèn đường, trông cô giống như khoác lên một lớp vàng óng ánh, càng làm khuôn mặt thêm kiều diễm.
Hắn nhếch miệng cười, ném điếu thuốc xuống đất, dẫm chân lên dập tắt, sau đó sải đôi chân thon dài đi đến chỗ ghế đá nơi Tâm Tâm đang ngồi, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Tâm Tâm theo bản năng dịch khuôn mặt về phía sau.
Hơi thở hòa quyện giữa mùi thuốc lá và mùi rượu phả lên trên mặt cô, khiến cô nhăn mày vì khó chịu.
Thẩm Hạ Tri nhìn biểu tình nhăn nhó trên mặt cô gái nhỏ, cười cười, nhướn nhướn mày hỏi:
“Sao cô lại ra đây? Trí Tiêu Nguyên đâu?”
Tâm Tâm giơ tay đẩy khuôn mặt hắn sang một bên, “Anh tránh ra.”
Thẩm Hạ Tri lại càng đến gần hơn, đặt mông ngồi xuống ghế đá, kề sát bên cạnh cô.
“Sao Trí Tiêu Nguyên lại để một cô gái xinh đẹp như cô đi ra đây một mình?”
“Tôi đi đâu là quyền của tôi, liên quan gì đến cậu ta. Cậu ta đâu có quyền cản.” Tâm Tâm khoanh tay trước ngực, một bộ dáng hung dữ, trừng Thẩm Hạ Tri, ý ngầm là cũng không liên quan đến anh, anh hãy tránh xa tôi ra.
Thẩm Hạ Tri nhướn nhướn mày, không hiểu sao, bộ dáng hung dữ này của cô lại khiến hắn cảm thấy hơi quen thuộc, giống như đã thấy ở đâu đó. Hắn nổi lên hứng thú, ghé khuôn mặt điểm trai mang theo sự trêu chọc sát gần vào mặt cô:
“Vậy sao? Chứ không phải vì cậu ta đi theo Tiêu Hương Nhi nên cô mới giận dỗi bỏ ra đây sao?”
“Anh, anh…anh nói chuyện thì ngồi xa ra một chút, sao cứ sáp lại gần tôi làm gì?”
Tâm Tâm lại giơ hai tay lên, đẩy khuôn mặt áp sát đến gần mình ra, nhưng dùng sức thế nào cũng không đẩy nổi.
Thẩm Hạ Tri chớp lấy thời cơ, cầm lấy tay cô, đôi tay nhỏ nhắn, mềm mại, lọt thỏm trong bàn tay to, thô ráp của hắn. Hắn khẽ cười, kéo tay cô đến bên miệng, hôn nhẹ lên một cái.
“Anh, anh,…tôi phải giết anh!” Tâm Tâm tức giận, vận dụng năng lượng Thủy, một cột nước cao dâng lên bên cạnh cô.
Thẩm Hạ Tri khẽ nhướn mày, buông tay cô ra. Cô gái nhỏ không dễ chọc nha.
Hắn điều động năng lượng, hàng trăm mũi dao nhọn hiện ra, bao vây xung quanh Tâm Tâm, chỉ hướng về phía cô.
Tâm Tâm héo bẹp, thu hồi lại cột nước.
Thẩm Hạ Tri nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt ủ rũ của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, hắn dịch người lại gần, các mũi dao nhọn tự động tránh ra, nhường chỗ cho hắn, hắn giơ tay vuốt tóc cô một cái: “Không tệ. Cột nước mạnh như vậy, cô ít nhất cũng phải cấp 80 trở nên đi.”
Tâm Tâm tức giận không thèm để ý đến hắn, cô xoay mặt đi, định đứng dậy bỏ đi, nhưng phát hiện đang bị các mũi dao của Thẩm Hạ Tri bao vây, lại tức giận quay mặt trở về, đối diện với hắn.
“Anh thu hồi dao của anh đi.”
Thẩm Hạ Tri trở tay ôm lấy hai bên hông cô, sau đó xoay người, đè ép cô nằm xuống trên ghế đá. Các lưỡi dao của hắn như có mắt, tự động tránh ra xa để không gây tổn thương cho hai người.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt xinh đẹp đang tức giận như muốn phun hỏa của cô, thu hồi các lưỡi dao, cười nói: “Nghe lời người đẹp!”