Thẩm Hạ Tri gãi gãi mũi, đỏ mặt, quay đầu vào phía trong hang.
[Tinh! Độ hảo cảm của đối tượng công lược 1 là 80! Ký chủ làm tốt lắm!] Hệ thống 07 nhắc nhở.
Bị trừng mà cũng tăng độ hảo cảm? Mạch não của tên này đúng là khác lạ!
Tâm Khôi thấy Thẩm Hạ Tri đã quay mặt đi, liền nhẹ nhàng vén áo của chính mình lên.
Ưm! Vết thương bị chạm trúng, truyền đến một cỗ cảm giác đau đớn. Cô nhịn đau, đắp lá thuốc đã được bóp nát lên trên chỗ thủng ở trước bụng, sau đó xé một tay áo thành mảnh vải, băng lại.
Làm xong hết thảy, mặc lại áo, Tâm Khôi thở ra một hơi, bảo Thẩm Hạ Tri quay đầu lại. ngôn tình sủng
Bên ngoài kia, những đôi mắt màu xanh vẫn lập lập lòe lòe, nhưng bọn chúng giống như không nhìn thấy hang động, chỉ đi lướt qua không hề dừng lại.
Tâm Khôi thấy vậy, không nhịn được nói với Thẩm Hạ Tri:
“Vừa rồi tôi còn tưởng chúng ta sẽ nằm xuống nơi này mãi mãi.”
Thẩm Hạ Tri cũng thở ra một hơi:
“Không ngờ dưới này lại có nhiều ma thú như vậy, lại còn toàn là cấp bậc cao.”
“Có khi nào, con chim đẩy chúng ta xuống vực cũng có nguồn gốc nơi này không?”
“Cũng có thể!”
Đây là khu vực gần dân cư sinh sống, thông thường không có ma thú cấp cao. Cao nhất cũng chỉ đến cấp 60. Bởi vậy, trường học mới chọn khu vực này làm nơi cho học sinh luyện tập. Thật không ngờ, dưới đáy vực này, lại ẩn chứa một đội ngũ ma thú đông đảo như vậy.
“Lá dược liệu cứ mỗi 10 tiếng phải đổi một lần. Tôi đang bị thương không giúp anh đổi được, chút nữa đủ 10 tiếng anh hãy tự đổi.” Tâm Khôi dặn dò, sau đó đặt người xuống đống cỏ.
Hai người mệt mỏi trải qua một đêm. Sáng hôm sau, Thẩm Hạ Tri tỉnh dậy trước. Trải qua một đêm đắp thuốc và hấp thụ năng lượng chữa lành, tuy vết thương của hắn vẫn còn đau, nhưng cơ bản đã đi lại được. Hắn đến chỗ để lá dược liệu, lấy ra một nắm, vò nát, đắp lên vết thương.
Bên kia, Tâm Khôi vẫn ngủ. Trông dáng vẻ vô cùng nặng nề.
Thẩm Hạ Tri đi đến, nhìn cô, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp. Trên trán cô đổ rất nhiều mồ hôi, khuôn mặt nhăn nhó, trông thực khó chịu.
Chẳng nhẽ vết thương xảy ra vấn đề gì?
Hắn ngồi xuống, giơ tay đặt lên trán Tâm Khôi.
Quá nóng! Giống như bị sốt.
Thẩm Hạ Tri không nghĩ nhiều, xé xuống một bên cánh tay áo, đi đến hố đựng nước trước đó Tâm Khôi tích trữ, thấm chút nước vào ống tay áo vừa xé xuống, vắt khô, lại đi đến lau qua mặt cho Tâm Khôi, sau đó gấp gọn lại, đắp lên trán cô.
Bên ngoài, trời đã sáng bừng, đám ma thú tối hôm qua đã rời đi hết.
Thẩm Hạ Tri ngồi bên cạnh Tâm Khôi, chốc chốc lại giúp cô lật mảnh vải ướt trên trán.
Khuôn mặt Tâm Khôi vì sốt mà đỏ bừng, trông lại tăng thêm vài phần trẻ con, đáng yêu.
Thẩm Hạ Tri không nhịn được mà nhìn nhiều một chút.
Thực dễ thương!
Hắn xấu hổ dời tầm mắt đi. Thẩm Hạ Tri, mày đang nghĩ đi đâu vậy? Hắn ta là con trai, là con trai! Không phải con gái!
Đến giữa trưa, Tâm Khôi cũng chưa tỉnh lại. Thẩm Hạ Tri nhớ thảo dược của cô đã đến giờ phải đổi, trong lúc nhất thời liền có chút luống cuống.
“Tâm Khôi! Tâm Khôi!” Hắn vừa gọi vừa lay người, nhưng Tâm Khôi sốt quá cao, mơ mơ màng màng, không phân rõ được hiện thực.
Nếu không thay thảo dược, sẽ không tốt cho việc hồi phục vết thương, như vậy triệu chứng sốt của Tâm Khôi cũng sẽ càng khó giảm. Nhưng hiện giờ Tâm Khôi lại hôn mê không tỉnh, trong khi tối hôm qua Tâm Khôi có vẻ rất bài xích việc hắn thay thảo dược hộ cậu ta, nên làm sao bây giờ?
“Ưm…” Tâm Khôi đột nhiên kêu lên một tiếng nho nhỏ, đôi mày xinh đẹp nhăn chặt, vẻ mặt cực kỳ đau đớn.
Thẩm Hạ Tri nhìn qua, trái tim không nhịn được mà thắt lại. Hắn cũng bất chấp nghĩ nhiều như vậy, cứ thay thuốc cho Tâm Khôi đi, cùng lắm đến khi Tâm Khôi tỉnh dậy hắn giả vờ là chưa từng thay thuốc hộ Tâm Khôi là được.