Nghĩ vậy, nhưng nam sinh tên Tô Lâm lại bỏ qua Trí Tiêu Nguyên nhìn có vẻ to cao hơn mà bất thình lình giơ tay, túm cổ áo Tâm Khôi, nhấc cô ra khỏi hàng.
“Mẹ kiếp! Vừa ra ngoài đã quên mấy bài học bọn tao dạy mày ở trong trường rồi đúng không?”
Hắn vừa kéo Tâm Khôi ra, một người bạn của hắn liền cười hì hì nhanh chóng đứng thế vào vị trí của cô.
Tâm Khôi cũng bị bất ngờ. Đám người này đúng là hay bắt nạt nguyên chủ, nhưng thường chỉ đứng xa xa đánh lén, ở trước mặt lại chỉ dám châm chọc bằng lời nói.
Có lẽ do nguyên chủ luôn luôn nhún nhường, mới dẫn đến hành vi của bọn họ càng ngày càng lớn mật, dù sao, trong suy nghĩ của bọn họ, bắt nạt nguyên chủ cũng không phải lĩnh hậu quả gì. Cộng thêm, bây giờ đang ở ngoài đường, không được sử dụng phép thuật, bọn họ không cần e sợ sự chênh lệch về cấp bậc năng lượng.
“Tâm Khôi!” Trí Tiêu Nguyên cũng giật mình, gấp giọng gọi cô, vừa định bước chân ra giúp đã nghe Tâm Khôi nói:
“Cậu không cần phải lo cho tôi. Tiếp tục xếp hàng mua bánh đi.”
Tâm Khôi nói với Trí Tiêu Nguyên, đồng thời hai tay nhanh như tia chớp tóm lấy bàn tay của Tô Lâm đang nắm chỗ cổ áo cô, xoay người, thực hiện một động tác quăng ngã qua vai hoàn hảo. Toàn bộ động tác liền mạch lưu loát diễn ra trong vòng chưa đến 2 giây.
Tô Lâm chưa kịp phản ứng đã thấy bản thân nằm dưới đất nhìn lên khuôn mặt Tâm Khôi ở phía trên.
Xét về cách đấu gần người, đám nhãi nam sinh thế giới phép thuật này sao có thể so được với cô - nữ chiến sĩ tinh tế?
Hừ!
Đôi mắt Tâm Khôi loé sáng, từng cú đấm giáng xuống người Tô Lâm.
Bốp! Bắt nạt nguyên chủ này!
Bốp! Sỉ nhục nguyên chủ này!
Bốp! Đổi chỗ này!
Bốp! Bốp! Bốp! Khuôn mặt trông đáng ghét này!
….
Trường học không cho phép học sinh sử dụng năng lượng ngũ hành ở khu vực dân sinh. Nhưng không cấm dùng tay chân!
Tâm Khôi đấm thật đã nghiền.
Đây là thế giới phép thuật, mọi người đều chỉ chăm chăm luyện tập vận dụng năng lượng ngũ hành, đâu có mấy người quan tâm đến kỹ năng chiến đấu bằng tay chân. Tô Lâm bị đấm cho nổ đom đóm mắt, muốn vùng dậy phản kháng nhưng không sao đứng dậy nổi. Hắn cố gắng nghiêng đầu sang một bên, hét lên với mấy người bạn vẫn còn đang ngẩn người bàng hoàng đứng bên kia:
“Chúng mày còn đứng đó làm gì, mau giúp tao.”
Trí Tiêu Nguyên xem Tâm Khôi đánh người đến thực đã nghiền, trong lòng không ngừng giơ ngón tay cái cho ‘anh bạn’ cùng phòng, vừa nghe thấy tên Tô Lâm kia hét lên như vậy, liền nhanh tay khoá cứng tên nam sinh vừa nãy chen vào hàng đứng trước mặt hắn, sau đó vội vàng cao giọng nói với Tâm Khôi:
“Tâm Khôi cẩn thận!”
Ba tên nam sinh còn lại phục hồi tinh thần, vội vàng lao đến, mỗi người một hướng muốn kéo Tâm Khôi ra.
Thế nhưng, cấp độ năng lượng của bọn họ vốn dĩ thấp hơn Tâm Khôi, sức mạnh cơ thể theo đó cũng thấp hơn cô, tốc độ cũng không thể so được với cô.
Nếu không phải trước kia nguyên chủ luôn nhẫn nhịn, khiến đám nam sinh này quên mất sự chênh lệch về cấp bậc, sao bọn chúng dám gây phiền toán cho Tâm Khôi?
Chỉ thấy Tâm Khôi lộn người một cái, cơ thể bay nhanh vọt ra khỏi vòng vây của ba người, sau đó lại lấy đà lao tới, chân trái giơ lên, huých thẳng vào lưng một nam sinh đang còn ngơ ngác chưa hiểu ra sao. Đồng thời khi hắn ngã xuống, cô huých cùi chỏ, đẩy hắn về phía một nam sinh khác, lại lợi dụng phản lực nâng chân phải lên đá cho tên nam sinh còn lại một cái.
Toàn bộ hành động xinh đẹp, liền mạch không kẽ hở. Bốn tên nam sinh nằm dưới mặt đất, mặt mày nhăn nhó, kêu rên vì đau đớn.
Hàng dài người đang xếp hàng mua bánh đều nhìn về phía bên này, xì xào bàn tán, phần lớn đều tán đồng Tâm Khôi đánh mấy nam sinh kia.
Quá là đáng đánh. Nếu bọn họ tự dưng cũng bị một đám người chạy đến ỷ đông hiếp yếu đòi cướp vị trí đứng, bọn họ cũng muốn đánh người, chỉ là bọn họ khả năng không đánh giỏi được như nam sinh vừa rồi.
Nam sinh đang bị Trí Tiêu Nguyên giữ chặt cũng hoảng sợ đến phát run. Trí Tiêu Nguyên đẩy hắn ra khỏi hàng, giơ chân đá hắn ngã về phía bốn người bạn đang nằm trên đất.