Xe quân đội dừng ở cách cửa tiểu khu khoảng 100 mét.
Tư Tư bước xuống xe, quân nhân lái xe cũng bước xuống theo, nói chuyện với bảo vệ cửa tiểu khu cho cô được phép vào bên trong.
Tư Tư đứng trước cánh cửa biệt thự. Đôi mắt sáng lấp lánh, cô ấn chuông cửa. Một người phụ nữ đi ra mở cửa, nhìn cô đầy nghi ngờ: “Cô hỏi ai?”
“Tôi là Tư Tư, con gái của ông bà Tư Thái. Xin hãy vào báo với ba mẹ và anh trai tôi, tôi đã trở về.” Giọng nói của Tư Tư đầy xúc động, niềm vui sướng trong đôi mắt trào cả ra ngoài, khóe mắt đã hơi ươn ướt.
“Đồ lừa đảo! Cút đi!” Người phụ nữ mở cửa đóng sầm một cái.
Tư Tư đứng sững ở nơi đó, vẻ mặt hoang mang. Cô lại bấm chuông, nhưng không có ai mở cửa.
Cô tiếp tục kiên trì bấm chuông, lần này, đột nhiên, cửa mở ra, một xô nước tạt thẳng vào cô. Tư Tư ướt như chuột lột từ đầu đến chân, cô vội vàng tránh qua một bên, rũ sạch nước trên người.
Cô đứng tránh ở một góc, định chờ có ai đó đi ra hoặc đi vào sẽ tiến lên chặn lại.
Đột nhiên, phía bên kia đường có một đôi mẹ con khoác tay nhau đi bộ về phía biệt thự, vừa đi vừa nói vừa cười.
Tư Tư đứng sững ở nói đó, miệng khẽ lẩm bẩm “Mẹ”.
Mẹ trông vẫn giống trong ký ức của cô. Mười năm đã qua nhưng mẹ vẫn trẻ đẹp như vậy.
Cô gái đang ôm tay mẹ cô kia trông rất xinh đẹp, làn da trắng nõn, mái tóc xoăn dài, óng ả mượt mà, đôi tay mềm mại, mặc một chiếc đầm màu hồng nhạt quý phái, vừa nhìn đã biết là được kiều dưỡng lớn lên.
Cô gái kia nũng nịu ngả đầu lên vai mẹ cô nói gì đó.
Mẹ cô vui vẻ vỗ về đầu cô gái.
Tú Tú đứng nấp ở một bên, nhìn bộ quần áo lấm lem bẩn thỉu trên người, chữ mẹ trong miệng không thốt ra nổi.
Người giúp việc vừa rồi ra mở cửa, đon đả chào phu nhân và tiểu thư. Không biết người kia nói gì, cô gái đang ôm mẹ cô quay ra nhìn về phương hướng Tú Tú, đôi mày đẹp nhăn lại, bĩu môi một cái, nói: “Thật bẩn!”, nói xong, cô kéo tay mẹ, “Mẹ, chúng ta vào đi, đừng để mấy kẻ ăn mày kia nhân cơ hội chạm vào chúng ta.”
Cánh cổng biệt thự lạch cạch đóng lại.
Tú Tú đứng sững ở đó nhìn một hồi lâu.
Tối đến, cô viết vào trong nhật ký:. Truyện Cung Đấu
“Mẹ, mẹ đã có một con gái khác rồi. Vậy mẹ có cần con nữa không?”
Hoàng Hạnh Hoa xem đến đây, nước mắt đã không nhịn được mà chảy dài trên má.
Sao cảm giác lại quen thuộc như vậy?
Tâm Tâm cũng là bị bắt cóc và bỏ lại trên hành tinh rác rưởi. Chẳng nhẽ, Tâm Tâm cũng đã từng phải trải qua những điều kia? Nhặt rác để ăn? Bị người người khinh bỉ? Thậm chí…về đến nhà cũng không thể nhận ba mẹ…?
Bà nhớ mang máng, hình như mấy năm trước đúng là trước cửa nhà bà cũng đã từng có một cô gái ăn xin đi đến. Sau khi vào nhà, Tâm Như còn phụng phịu mãi, nói bảo vệ tiểu khu dạo này làm việc thật thiếu trách nhiệm, loại người nào cũng có thể thả đi vào trong tiểu khu.
Bà phải dỗ dành Tâm Như mãi, nói là sẽ đi dặn dò bảo vệ, lần sau không để những người như thế vào trong tiểu khu, sau đó Tâm Như mới vui vẻ cười nói trở lại.
“Mẹ, con thấy khó chịu, chúng ta về đi.”
Tâm Như ngồi bên cạnh đột nhiên quay ra níu tay Hoàng Hạnh Hoa, bộ phim này thật giống như đang nói về Tâm Tâm?
Cô không thể để mẹ xem bộ phim này, cô có cảm giác không ổn.
Hoàng Hạnh Hoa như sực tỉnh, quay ra nhìn Tâm Như, lo lắng cô bị làm sao, vội vàng hỏi:
“Tâm Như, con bị làm sao vậy?”
“Mẹ, con đau đầu, con không muốn ở đây nữa, chúng ta về đi.” Tâm Như gục đầu xuống vai Hoàng Hạnh Hoa, bà luống cuống, cũng muốn xem phim tiếp, nhưng lại không đành lòng bỏ mặc Tâm Như, cuối cùng, hai mẹ con dìu nhau ra về.