Tâm Tâm quay đầu lại, nhíu mày nhìn chỗ tay hắn đang nắm lấy tay cô: “Tôi không cần nghe giải thích, Trí Nhân, chúng ta không cùng chí hướng, nên tách ra thì hơn. Đối với anh, xây dựng 10 công ty như thời trang Tâm rất đơn giản. Nhưng đối với tôi, với ba mẹ tôi, với ông bà tôi, thời trang Tâm không phải chỉ là một công ty, mà còn là người thân, nó có chứa rất nhiều kỉ niệm của chúng tôi, là một thành viên của gia đình tôi.”
Cô dừng lại, dùng bàn tay không bị hắn nắm lấy chỉ vào ngực chính mình, vị trí nơi trái tim, nói rõ ràng từng chữ, âm thanh tràn ngập đau thương: “Trí Nhân, anh tổn hại công ty thời trang Tâm, cũng không khác gì là cầm một con dao cắm vào nơi này của tôi.”
Trí Nhân tái mặt, hắn thực sự chưa bao giờ muốn làm tổn thương cô. Hắn chỉ đơn giản nghĩ rằng, nếu việc này bị tung ra, hắn có thể giúp thời trang Tâm vượt qua rất nhanh, rất đơn giản: “Tâm Tâm, anh có thể rót vốn vào thời trang Tâm, không cần hoàn lại, giúp thời trang Tâm vượt qua giai đoạn khủng hoảng này.”
Tâm Tâm lạnh mắt nhìn hắn: “Tôi không cần sự bố thí!”, nói xong, cô giật tay ra khỏi bàn tay Trí Nhân, cất bước muốn rời đi.
Trí Nhân lại vội vàng giơ tay ra, một lần nữa giữ lại cánh tay Tâm Tâm, giọng nói gần như là cầu xin: “Tâm Tâm, vậy em nói đi, em muốn anh làm gì? Anh sẽ làm việc đó.”
Trí Nhân hắn từ trước đến nay luôn luôn là một bộ dáng cao ngạo, mệnh lệnh cho người khác, chưa từng cầu xin ai như vậy, có lẽ trong giây phút này, hắn đã quá hoảng loạn đến mức không nhận ra được sự thay đổi của chính mình, mà chính hắn cũng đã bất chấp hết thảy, chỉ mong giữ lại được Tâm Tâm. Hắn rõ ràng có thể cảm nhận được, cô đang muốn rời xa hắn, không còn muốn liên hệ gì với hắn nữa. Điều này không thể được!
Tâm Tâm cười lạnh, nhìn thẳng vào mắt hắn nói: “Tôi muốn gì ư? Tôi muốn anh hãy tránh xa tôi ra, và sống thật hạnh phúc với Hoa An của anh.”
“Anh và Hoa An không có gì cả. Không phải như em nghĩ.” Trí Nhân giải thích.
Tâm Tâm cười lạnh: “Dù có không là gì cả cũng chẳng liên quan đến tôi.”
Cô giật tay ra, ngoan tuyệt nói một câu: “Đừng chạm vào tôi, thật ghê tởm!”
Trí Nhân sững sờ nhìn tay của chính mình, cô ấy ghê tởm hắn chạm vào?! Tại sao?
Nhân lúc hắn còn đang ngây ngẩn, Tâm Tâm nhanh chóng cất bước rời đi, vừa ra đến ngoài cửa quán cà phê, cô liền thấy Hoa An đứng ở đó, giống như đang chờ cô.
Thấy Tâm Tâm đi ra, Hoa An liền tiến lên, chặn cô lại:
“Tâm Tâm, tôi cũng là bị Trí Nhân ép buộc. Anh ta đã chèn ép công ty nhà Nguyên Triều và công ty nhà tôi đến sắp phá sản. Tôi thật sự là không đành lòng nhìn Nguyên Triều phải vất vả như vậy, nên mới đến đây làm giao dịch với anh ta. Thực sự.”
Tâm Tâm hơi hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
“Tâm Tâm, cô…cô có lẽ cô không tin tôi…tôi…” Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tâm Tâm, Hoa An thật sự không biết nên nói gì.
Tâm Tâm thấy vậy, lại đổi thành vẻ mặt ôn hòa, dịu dàng nói: “Hoa An, tôi biết, cô cũng là bất đắc dĩ. Thực sự tập đoàn Alpha quá lớn mạnh, tất cả chúng ta ai cũng không chống lại nổi.” Nói xong, cô vỗ vỗ vai Hoa An một cái, cất bước rời đi.
Mục đích của Hoa An là gì, không cần nói Tâm Tâm cũng hiểu, là muốn thông qua cô để truyền lời đến Nguyên Triều, rằng người cô ấy yêu chỉ có một mình Nguyên Triều mà thôi, ở bên Trí Nhân chỉ là bị ép buộc. Quả là tình tiết hay thấy trong các câu chuyện ngôn tình, nữ chính ôn nhu, thiện lương, bị nam phụ cường thủ hào đoạt mà phải chia cắt với nam chính, nam chính ban đầu hiểu lầm, nghĩ nữ chính thay lòng đổi dạ, sau lại thông qua những người xung quanh, biết được nữ chính là vì mình mới phải chịu ủy khuất ở bên nam phụ.
Ai nha, cứ dùng lý do “vì tình yêu”, mọi lỗi lầm đều được tha thứ hết!
Được, vậy thì thân là một nữ phụ làm xúc tác cho tình cảm giữa nam chính và nữ chính, cô sẽ hỗ trợ chuyển đạt tin tức này đến cho nam chính, sau đó thuận tiện ở bên động viên anh phấn đấu giành lại nữ chính, lại cũng thuận tiện xoát độ hảo cảm, kiếm điểm cho chính mình!
Tâm Tâm cất bước đi đến chiếc xe đang chờ sẵn để đón cô, trên khuôn mặt đâu còn chút đau đớn, ưu thương nào trước đó.