“Lần sau thấy tao thì nhớ phải đi đường vòng, nghe chưa?”
Tô Lâm theo bản năng định mắng chửi, nhưng chiếc chân trên bụng hắn tăng thêm lực ấn xuống, hắn kêu lên thống khổ, vội vàng gật đầu liên tục, vất hết cả mặt mũi, ngoan ngoãn hứa hẹn:
“Đã nghe, đã nghe.”
“Cút!” Tâm Khôi lạnh giọng quát một tiếng.
Đám người Tô Lâm chật vật bò dậy, chạy vội đi, còn không dám quay đầu nhìn lại.
Tâm Khôi quay người trở về, cười hì hì như không có việc gì, đi đến chỗ Trí Tiêu Nguyên đang xếp hàng.
Hai mắt Trí Tiêu Nguyên sáng như sao, tán thưởng: “Cậu được lắm!”
“Còn phải nói sao?” Tâm Khôi giơ tay hất tóc mái một chút, làm một bộ dáng cool ngầu tiến đến định vòng tay qua vai hắn. Nhưng cô vốn thấp hơn Trí Tiêu Nguyên một cái đầu, phát hiện bản thân không khoác được vai hắn liền đổi động tác thành đặt một tay lên đầu vai hắn, nói: “Có phải cậu bị bộ dáng soái ngút trời của tôi hớp hồn rồi không? Sau này cứ đi theo tôi, tôi sẽ chăm lo cho cậu.”
Mặt thật dày!
“Biến đi!” Trí Tiêu Nguyên hất tay Tâm Khôi ra, tên này coi hắn là con gái sao? Cái gì mà chăm lo cho hắn chứ?
Tâm Khôi bĩu môi, giơ tay vuốt má hắn một cái: “Xí! Chẳng qua chỉ là cậu trông khá đẹp trai nên anh đây mới có ý định thu nạp cậu. Đừng có cậy sủng mà kiêu!” Nói xong, cô không để hắn kịp phản ứng, xoay người đứng xếp hàng phía trước hắn.
Trí Tiêu Nguyên:…mẹ kiếp! Cậu coi tôi là gì hả?
Vừa lúc cũng đến lượt hai người bọn họ mua bánh.
Tâm Khôi mua hai cái bánh hoa hồng. Trí Tiêu Nguyên thấy vậy, tò mò hỏi:
“Cậu cũng mua tặng Tiêu Hương Nhi sao?”
Chẳng nhẽ Tâm Khôi cũng muốn theo đuổi Tiêu Hương Nhi? Ngẫm lại cũng dễ hiểu, Tiêu Hương Nhi xinh như vậy. Sau này hai người cùng theo đuổi một người. Hắn thì không sao, nếu Tâm Khôi tán đổ được hoa khôi, hắn sẽ dùng thân phận bạn thân chúc mừng. Nhưng nếu như ngược lại, là hắn tán đổ hoa khôi, vậy Tâm Khôi sẽ thế nào? Liệu có giận hắn không? Không chơi với hắn nữa? Đột nhiên, hắn đối với việc theo đuổi hoa khôi cũng không quá hứng thú như vậy.
“Ngốc, cái này tôi mua cho cậu và tôi. Nghe nói bánh ở đây rất ngon, chúng ta trở về cùng nhau ăn.”
Tâm Khôi giơ một chiếc bánh trên tay lên cao, ngang với tầm mặt cô, cười vui vẻ nói.
Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt cô sáng bừng, đặc biệt khi nhắc đến việc hai người cùng ăn bánh, nụ cười của cô lại càng phá lệ đẹp mắt, bớt đi sự góc cạnh của con trai, nhiều vài phần mềm mại nữ tính.
Trí Tiêu Nguyên nhìn nhìn, không hiểu sao sau tai hơi đỏ lên.
Thật dễ thương!
[Tinh, độ hảo cảm của đối tượng công lược là 40! Ký chủ thỉnh tiếp tục cố gắng.] m thanh của hệ thống 07 vang lên.
Nụ cười của Tâm Khôi càng thêm vài phần chân thật, sáng lạn.
Hai người cầm bánh kem đến phía dưới ký túc xá hoa khôi Tiêu Hương Nhi.
Vừa đến nơi đã thấy mấy nam sinh đang cầm quà và hoa đủ kiểu đứng bên ngoài ký túc chờ hoa khôi đi qua.
Tâm Khôi liếc mắt một cái, phát hiện ra ‘người quen’!
Thẩm Hạ Tri cũng đang trong đội ngũ chờ đợi ở bên ngoài.
Chậc chậc, quả đúng là sức hút của hoa khôi! Tâm Khôi cảm thán trong lòng.
Lại nói, tên Thẩm Hạ Tri này cũng có một đoạn thời gian mập mờ với hoa khôi Tiêu Hương Nhi. Hai người tuy chưa chính thức yêu đương, nhưng cũng có đi lại một thời gian, sau đó Thẩm Hạ Tri bị mất tích mới để Trí Tiêu Nguyên có cơ hội chui vào chỗ trống, chiếm được trái tim của hoa khôi.
Thẩm Hạ Tri đang đứng trong đội ngũ, giống như cảm ứng được cái gì, quay mặt lại, nhìn thấy Tâm Khôi đang cầm hộp đựng bánh kem đứng ở xa đằng sau, hắn không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
Tên kia chẳng nhẽ cũng thích Tiêu Hương Nhi?
Cũng không tự nhìn lại bản thân xem có bao nhiêu cân, bao nhiêu lượng?
Sinh ra trong gia đình bình dân đã đành, cấp bậc sức mạnh cũng chỉ loàng xoàng ở mức 80, ngoại hình chẳng có gì nổi bật. Điều quan trọng nhất là, Tiêu Hương Nhi còn rất ghét tên Tâm Khôi này. Chẳng nhẽ tự hắn không biết điều này sao?
Nếu không phải Tiêu Hương Nhi ghét Tâm Khôi, sao Thẩm Hạ Tri hắn phải nhắm đến tên Tâm Khôi kia làm gì.
Không biết tên Tâm Khôi này lấy đâu ra tự tin để theo đuổi Tiêu Hương Nhi?
Thẩm Hạ Tri lại liếc mắt nhìn sang nam sinh bên cạnh Tâm Khôi. Hừ, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, một tên bình thường không ai biết tên, chỉ được cái là ngoại hình khá bắt mắt. Tuy nhiên, ở thế giới phép thuật này, ngoại hình thôi là không đủ. Nếu không có năng lực vượt trội, vậy phải có gia tộc hùng mạnh.
Thẩm Hạ Tri tự tin bản thân vừa đẹp trai, cấp bậc sức mạnh cao đến 83, lại còn sinh ra trong một gia tộc lớn. Hội tụ đủ ba tốt của một nam nhân, việc Tiêu Hương Nhi thích hắn chỉ là sớm hay muộn.
Cơ bản hắn chẳng thèm để ý đến các nam sinh khác đang vo ve bên cạnh Tiêu Hương Nhi, những nam sinh kia vừa lúc có thể làm phông nền nổi bật lên sự ưu tú của hắn.
Chỉ có tên Tâm Khôi kia, khiến hắn chú ý nhiều hơn một chút. Tính ra tên kia cũng không tệ, có chút cá tính, ương bướng, cấp bậc sức mạnh 80, dù thấp hơn hắn nhưng cũng thuộc hàng hiếm. Nếu thu phục thành đàn em của hắn thì cũng không tệ.
Tâm Khôi không biết mạch suy nghĩ của Thẩm Hạ Tri, nếu biết chỉ sợ cũng sẽ ném cho hắn ta một cái nhìn khinh thường: tự cao, tự đại, tự mãn!