Tâm Tâm ngồi im lặng ở một bên, lặng lẽ thưởng thức ly rượu vang trong tay. Ngay từ đầu cô đã đoán được, Trí Nhân dù có tình cảm với cô, nhưng vẫn chưa dứt hẳn chấp niệm với Hoa An. Bởi vậy, độ hảo cảm mới mãi luôn dừng ở 95. Một người cao ngạo, cố chấp như hắn, sao có thể dễ dàng chấp nhận việc bị Hoa An bỏ rơi?
Đúng lúc này, một giọng nam vang lên, xen vào bầu không khí đang căng cứng:
“A, Trí Nhân, em quen với Nguyên Triều sao? Thật trùng hợp! Nguyên Triều là người bạn gần đây anh mới kết giao, vừa gặp đã thấy rất hợp, chỉ tiếc không biết nhau sớm hơn.”
Trí Kiệt không hiểu đã đi đến từ lúc nào, giọng nói sang sảng, vừa nói vừa nhẹ nhàng cụng ly với Nguyên Triều.
“Cậu quen với em trai tôi sao?”
Nguyên Triều nhàn nhạt đáp: “Không tính là quen, chỉ là đã từng được nhìn thấy thiếu gia Trí Nhân thôi.”
Đôi mắt Trí Kiệt lóe lóe, khẽ nhếch miệng, là hắn cố tình mời Nguyên Triều và Hoa An tới tham gia bữa tiệc, để xem người em trai cùng cha khác mẹ này của hắn sẽ phản ứng như nào khi thấy cô bạn gái 6 năm qua của mình lại tay trong tay với người đàn ông khác, chậc chậc, chỉ nghĩ thôi đã thấy đặc sắc.
“Đúng vậy, không quen, không phải ai cũng giống anh, chó mèo gì cũng quen.”
“Anh…” Nguyên Triều tức giận trừng Trí Nhân.
Trí Kiệt ở bên cạnh lại vờ hòa giải: “Nguyên Triều, xin lỗi cậu, tính tình em trai tôi không tốt, không biết ăn nói. Cậu thông cảm một chút, thằng bé gần đây bị đả kích bởi việc không thể đi lại được, nên trong lòng có chút khó chịu. Người làm anh như tôi thay mặt thằng bé xin lỗi cậu.” Trí Kiệt nhấn mẫy chữ ‘không thể đi lại’ thật chặt.
“Bỏ đi, tôi cũng không chấp với anh ta.” Nguyên Triều trừng Trí Nhân một cái, sau đó quay ra nhìn Tâm Tâm, dò hỏi:
“Tâm Tâm, em quen với Trí Nhân sao?”
Tâm Tâm vừa nhấp một ngụm rượu, thấy có người đã bắt đầu chú ý đến sự tồn tại của mình, liền khẽ mỉm cười, gật đầu xác nhận: “Đúng vậy, Trí Nhân hiện tại là cố vấn cấp cao của phòng nghiên cứu phát triển thị trường trong công ty em. Anh ấy thực sự rất giỏi, nhờ có anh ấy, thời gian gần đây doanh số của công ty em tăng lên rất nhiều.”
Cố vấn cấp cao phòng nghiên cứu phát triển thị trường? Nguyên Triều nhớ lại cuộc gọi mấy ngày trước với Tâm Tâm. Cô nói với hắn, việc mở cửa hàng mới là do phòng nghiên cứu phát triển thị trường làm. Trước đó, hắn không nghi ngờ Tâm Tâm cố ý phá hoại công ty hắn. Nhưng nếu như là tên Trí Nhân này thì lại khác…
Nguyên Triều liếc mắt nhìn Trí Nhân một cái, sau đó lại quay ra nhìn Tâm Tâm, hỏi:
“Tâm Tâm, anh có chuyện muốn nói riêng với em, được không?”
“A…?” Tâm Tâm ngạc nhiên, theo bản năng liếc nhìn qua Trí Nhân ở bên cạnh một chút, thấy anh không phản ứng, liền ngập ngừng nói, “Được.”
Hai người đi đến một góc ít người qua lại gần cầu thang.
“Tâm Tâm, tại sao Trí Nhân lại làm việc cho công ty em?” Nguyên Triều trực tiếp hỏi vào thẳng vấn đề.
“A, mấy tháng trước anh ấy cho em xem một bản kế hoạch phát triển thời trang Tâm ra quốc tế rất tốt, nên em liền ký hợp đồng hợp tác với anh ấy, có việc gì sao?” Tâm Tâm trả lời, sau đó hỏi lại.
“Tâm Tâm, em có nhớ lúc trước anh gọi điện hỏi em về việc thuê gian hàng tại New Stars không?”
“Còn nhớ, sao thế?”
“Không giấu em, gian hàng đó ban đầu công ty anh đã đàm phán để thuê, nhưng sau đó không hiểu sao bên New Star lại bỏ qua công ty anh, chuyển sang cho công ty Tâm thuê. Chưa kể mấy tháng trước, công ty em còn mở một loạt cửa hàng ở gần các cửa hàng có doanh thu cao nhất của thời trang Nguyên. Sau đó áp dụng chính sách khuyến mãi giảm giá sốc khi khai trương, khiến doanh thu của công ty anh sụp giảm nghiêm trọng. Trước đó anh không nghi ngờ em, chỉ nghĩ đây là một việc tình cờ, nhưng hôm nay nhìn thấy Trí Nhân, anh liền hiểu ra. Là anh ta cố tình nhằm vào anh.”
“Không thể nào…!” Tâm Tâm lúng túng, trên khuôn mặt tràn đầy không tin tưởng, “Trí Nhân…không có lý do để làm như vậy?"
“Em có chắc là anh ta không có lý do không?” Hắn nhớ đến biểu tình hôm nay khi Trí Nhân gặp được Hoa An, khoé miệng không nhịn được nhếch lên trào phúng.
Hắn nhớ đến, đương nhiên Tâm Tâm cũng nhớ đến. Biểu hiện của Trí Nhân khi thấy Hoa An, anh ấy còn nói…bọn họ chưa từng chia tay…Khuôn mặt cô hơi tái đi. Nhưng nghĩ đến lời Hoa An phủ nhận mối quan hệ giữa hai người bọn họ, cô vẫn dâng lên chút hy vọng.
Nguyên Triều liếc thấy biểu tình trên mặt Tâm Tâm, trái tim không hiểu sao lại hơi nhảy lên, chẳng nhẽ Tâm Tâm thích tên Trí Nhân kia?
Ngay sau đó, hắn liền lắc đầu phủ nhận. Không thể nào!
Tâm Tâm đắn đo một lúc, nói:
"Nhưng Trí Nhân không phụ trách tìm cửa hàng…”
Nguyên Triều: “Cậu ta có thể tác động đến nhân viên cấp dưới để tìm kiếm ở những khu vực mà cậu ta mong muốn.”
“…” Tâm Tâm mím môi, trong đôi mắt có chút do dự.