Giống như một sợi lông chim quét qua đáy lòng Ân Như Ly.
Môi mỏng của cô mím chặt, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
"Tôi muốn nghe cậu nói một câu cậu yêu tôi, thật sự rất muốn." Mạc Vân Sam nắm lấy ngón tay Ân Như Ly lắc vài cái, "Cậu nói một lần có được không?"
"Nên ngủ rồi."
Ân Như Ly nhận lấy máy hút bụi trong tay Mạc Vân Sam, đặt lại vào đế sạc.
Mạc Vân Sam rũ mắt, "Nếu cậu không muốn làm với tôi, tôi sẽ đến phòng khách ngủ. Tôi không có định lực tốt như cậu vậy."
"Cậu ngủ phòng ngủ chính đi, tôi ngủ phòng khác.". Truyện Mỹ Thực
"Vừa rồi cậu khóc có phải không? Vì sao cậu lại khóc?" Mạc Vân Sam nắm lấy cổ tay Ân Như Ly, "Nếu lúc trước tôi thực sự khiến cậu vô cùng thương tâm, vậy vì sao cậu không nói cho tôi biết? Cho dù là cậu có rống tôi, mắng tôi, phát tiết đều được, chỉ cần cậu đừng phong bế trái tim mình như thế này, tôi vào không được, không biết nơi đó có bộ dáng thế nào! Tôi hiện tại là vợ của cậu, là người vợ mỗi ngày ngủ bên gối cạnh cậu, tôi chỉ muốn biết cậu đang nghĩ cái gì, chỉ như vậy thôi cũng khó đến thế sao!"
"Sống đến lớn từng này rồi, tôi đã sớm không còn tự mình đa tình như trước nữa." Ân Như Ly thoát khỏi tay của Mạc Vân Sam, đi về trước hai bước, lại dừng lại, "Là vấn đề của tôi, tôi không nên suy nghĩ không kỹ đã qua loa đưa ra đề nghị kết hôn. Tôi luôn miệng nói không muốn tổn thương cậu, nhưng vẫn luôn làm ra chuyện khiến cậu tổn thương, thật xin lỗi."
"Cậu lúc nào cũng nói tôi thay đổi, nhưng cậu còn thay đổi nhiều hơn tôi." Mạc Vân Sam ngăn Ân Như Ly lại, "Ân Như Ly của trước kia đưa ra bất luận quyết định gì đều quả cảm quyết đoán, cho dù có sai cũng sẽ lập tức rũ bỏ sai lầm đó bắt đầu lại một lần nữa. Hiện tại thì sao? Cậu rõ ràng muốn sống cùng tôi, vì sao không thể giống như làm những chuyện khác, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, nhìn lại nội tâm của bản thân xem, thẳng thắn thành khẩn một chút không phải tốt hơn sao?"
"Nếu tôi quyết đoán một chút thì đã không nên tiếp tục giữ cậu bên người cùng nhau thống khổ." Ân Như Ly cầm lấy tay Mạc Vân Sam đặt lên ngực, "Cậu không phải người khác cũng không phải chuyện khác, tôi không có biện pháp rũ bỏ sai lầm. Nơi này nói cho tôi biết, phương thức giải quyết hiện tại tôi đang dùng chính là phương thức tệ hại nhất, tôi lại không biết nên làm gì bây giờ. Cậu nói cho tôi biết, tôi nên làm gì bây giờ?"
Mạc Vân Sam đối diện với Ân Như Ly một lát, cúi người ôm lấy cô, "Tôi chờ cậu, tôi chờ cậu tìm được đáp án kia, tôi chờ một ngày cậu nguyện ý nói với tôi ba chữ đó." Vỗ nhẹ bả vai cô, "Tôi đến phòng cách vách ngủ, cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi."
Dứt lời, đi qua bên người Ân Như Ly.
Ánh mắt của Ân Như Ly đuổi theo bóng lưng của Mạc Vân Sam, tràn ngập giãy giụa.
Cô cất bước đuổi theo, đẩy mạnh Mạc Vân Sam vào phòng thể hình bên cạnh, sàn nhà bọt biển bên trong rất mềm mại.
Mạc Vân Sam đứng không vững, lảo đảo hai bước, chân giẫm lên đó hằn lại dấu vết. Nàng ổn định thân mình, nhìn người trước mặt, không nói một lời.
"Vừa rồi nấu canh giải rượu được mười lăm phút còn chưa dùng." Ân Như Ly nắm lấy cổ áo Mạc Vân Sam, kéo người về phía mình, hôn có chút thô bạo, nói không rõ có phải là đang mượn việc này trả thù không.
Nhưng không đến vài giây lại trở nên cực kỳ ôn nhu, quấn lấy tiểu gia hỏa trong miệng Mạc Vân Sam nhảy múa, chậm rãi, nhẹ nhàng.
Mạc Vân Sam dùng nắm tay đánh Ân Như Ly hai cái, đẩy cô ra, "Tôi không phải là nữ nhân cậu muốn ngủ là ngủ, không muốn ngủ là không ngủ, cậu có thấy phiền không hả!"
Ân Như Ly ôm eo Mạc Vân Sam, "Cậu là vợ của tôi."
"Vợ thì sao? Vợ cũng không thể để cậu muốn làm gì thì làm!" Mạc Vân Sam dùng sức đẩy Ân Như Ly ra, "Cậu căn bản không xem tôi là vợ cậu, nếu cậu thật sự hối hận, muốn ly hôn với tôi, tôi cũng sẽ không sống chết da mặt dày!" Bên trong lời nói lộ ra nồng đượm ủy khuất.
Nhưng nếu Ân Như Ly không dỗ nàng, đại khái sau khi ngủ một giấc thức dậy, nàng lại sẽ xem như bản thân chưa từng nói cái gì, tiếp tục góp đủ nhiệt tình lì lợm bám lấy.
Lực đạo trên tay Ân Như Ly tăng thêm, càng ôm càng chặt, "Cậu đã hứa, mặc kệ chúng ta có tra tấn nhau thế nào cũng không hối hận."
"Tôi chưa từng hối hận, tôi chỉ sợ cậu hối hận, tôi sợ cậu kết hôn với tôi rồi vẫn không muốn tôi, cậu có biết không?" Mạc Vân Sam ôm cổ Ân Như Ly, trán tựa trán, "Tôi biết mười năm lâu lắm, rất lâu, lâu đến nỗi chúng ta tựa như thành hai người xa lạ phải một lần nữa quen biết lại, lâu đến nỗi có rất nhiều thói quen trong quá khứ đều bởi vì tuổi tác mà thay đổi, lâu đến nỗi tôi mỗi ngày đều phải tự cổ vũ bản thân vô số lần mới có thể tin rằng cậu vẫn còn yêu tôi.
Mỗi lần cậu đối với tôi tốt một chút tôi liền hy vọng xa vời nhiều hơn, tôi muốn mỗi tối trước khi đi ngủ đều nói cho cậu biết, tôi yêu cậu. Tôi muốn mỗi sớm mai thức dậy đều có thể nghe được cậu nói, cậu yêu tôi. Tôi muốn cậu thật sự nghĩ rằng tôi là vợ cậu, mà không phải là bởi vì tờ giấy hôn thú nhất thời giận dỗi kia, cậu có biết không?"
"Cho tôi thêm chút thời gian nữa." Ân Như Ly buông người trong lòng ra, xoay người.
Mười năm, cũng đủ để khiến một người từ không am hiểu thế sự trở nên lão luyện khéo đưa khéo đẩy, cũng đủ để khiến một người từ viên chức sơ cấp lên đến sếp lớn trong công ty, cũng để khiến một người trải qua quá trình yêu đương kết hôn thậm chí đến toàn bộ quá trình sinh con.
Mười năm, cũng đủ để khiến một trái tim vốn dĩ đã không rộng mở với mọi người hoàn toàn khép kín.
Cho dù hiện tại hai người gần trong gang tấc, nhưng mất đi mười năm kia cũng không có cách nào bổ sung về được.
Nếu như buông dễ dàng như vậy thì đã không có nhiều người nhất niệm thành ma thế này.
Mạc Vân Sam duỗi tay nắm lấy đai lưng áo ngủ của Ân Như Ly, kéo người vào phòng thể hình, vướng ngã trên sàn nhà bọt biển.
Ân Như Ly trở tay không kịp, ngồi dưới đất, ngơ ngác nhìn về phía người trên đỉnh đầu.
Mạc Vân Sam cầm đai lưng tơ lụa vừa kéo kia, ở trên tay hôn từng cái, "Tôi có thể cho cậu thời gian, nhưng cậu tạo thành cho tôi tổn thất trong lòng cũng không thể cho qua như vậy."
Mạc Vân Sam quỳ xuống ngăn chân Ân Như Ly, nhân lúc cô còn chưa phản ứng kịp, xem đai lưng như dây thừng trói chặt tay cô.
Giữa mày Ân Như Ly nhíu chặt.
"Cậu đừng lấy loại biểu cảm mê mang này nhìn tôi, cậu thông minh như vậy, nên biết là tôi muốn làm gì." Mạc Vân Sam nắm lấy cổ tay Ân Như Ly để lên đỉnh đầu, vòng ra phía sau, ấn người ngã xuống. (?)
Khuỷu tay của Ân Như Ly chạm đất, mày nhăn càng chặt hơn.
"Cởi ra cho tôi." Cô ra lệnh nói.
"Vậy phải xem biểu hiện của cậu, cậu biểu hiện tốt thì tôi sẽ cởi ra sớm một chút, biểu hiện không tốt, thì đợi đến sáng mai rồi nói sau." Mạc Vân Sam đứng lên, "Tôi đi rửa tay, cậu tốt nhất là thành thật chút!"
.......
Sáng sớm hôm sau.
Mạc Vân Sam chuyển mình, chăn bông trên người trượt xuống, nửa thân trên của nàng đều lộ ra bên ngoài.
Ân Như Ly mở mắt, theo bản năng vươn tay muốn giúp nàng đắp lại chăn, đột nhiên, dừng lại giữa không trung.
Giây tiếp theo, buông chăn trong tay ra, một lần nữa nhắm mắt lại, tùy ý cho Mạc Vân Sam phơi ở bên ngoài.
Mạc Vân Sam cảm giác trên người thiếu chút gì đó, dùng tay nơi nơi mò tìm chăn, lúc này, Ân Như Ly cố ý cuốn chăn đi toàn bộ.
Mạc Vân Sam nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chăn đâu rồi?"
Ân Như Ly cuốn chăn xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý tới.
Mạc Vân Sam mê mang mở mắt ra, nhìn về phía bên cạnh, thấy hồ ly tinh bao mình y như một con nhộng.
Nàng lấy chân đá đá con nhộng trước mặt, "Cậu cuốn hết chăn làm gì! Muốn lạnh chết tôi sao?"
"Nhiệt độ trong phòng rất cao, sẽ không lạnh."
"Thì ra là cậu dậy rồi," Mạc Vân Sam nhíu mày, "Vậy là cậu cố ý đoạt chăn của tôi!"
Ân Như Ly cũng không đáp lời.
"Lão hỗn đản! Tôi muốn chăn!" Mạc Vân Sam kéo lấy một góc chăn, dùng sức túm về phía mình.
"Muốn chăn thì tự đi đến tủ lấy."
Mạc Vân Sam bực nói: "Vốn dĩ là cậu đoạt chăn của tôi, sao còn dám đúng lý hợp tình như vậy, chiếm cả một cái chăn lớn như thế là muốn sinh một con heo nhỏ à?"
Ân Như Ly vẫn không nhúc nhích, mắt điếc tai ngơ.
Tay của Mạc Vân Sam trực tiếp từ cổ của Ân Như Ly vói vào trong, tìm đúng chỗ nhột của đối phương gãi mấy cái.
Ân Như Ly đột nhiên xoay người, đè lên người Mạc Vân Sam, cách một cái chăn đè người lại.
"Không ngủ được muốn làm gì?"
Chăn một lần nữa trở về, Mạc Vân Sam nhắm mắt lại, "Hiện tại có thể ngủ."
Hai cánh tay của Ân Như Ly bất quá chỉ mới chống lên giường có vài giây, khuỷu tay đã vừa xót vừa đau, đầu gối lúc đụng trúng Mạc Vân Sam cũng hung hăng đau một trận.
Mấy chỗ đau đớn này rõ ràng là đang nhắc nhở cô tối hôm qua người trước mặt này có bao nhiêu kiêu ngạo.
"Không được ngủ." Ân Như Ly nhéo mặt Mạc Vân Sam, "Cậu không thấy tôi đang rất tức giận sao?"
Mạc Vân Sam tức giận nói: "Có phải cậu quên bản thân là một con tiếu diện hồ ly không? Tuy rằng tôi rất chán ghét bộ dáng tươi cười cáo già xảo quyệt của cậu, nhưng lúc cậu cười rộ lên cũng rất đẹp, thổi râu trừng mắt như bây giờ, xấu muốn chết."
Ân Như Ly cúi thấp đầu, "Cậu không cảm thấy bản thân nên vì chuyện tối hôm qua mà cho tôi một lời giải thích sao?"
Mạc Vân Sam ngẩng đầu hôn một cái lên môi Ân Như Ly, "Muốn tôi hôn chào buổi sáng thì cứ việc nói thẳng, hà tất quanh co lòng vòng như vậy. Tay và chân cậu không tiện làm việc vậy thì việc nhà hôm nay có thể giao cho tôi. Có phải tôi rất sủng cậu không?"
Ân Như Ly biết cho dù có tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa gì, đơn giản là đứng dậy xuống giường, vừa đến trước gương trong phòng tắm đã thấy, hai bên khuỷu tay đều hiện lên vết bầm tím.
Còn hên là vận động trên sàn nhà mềm chút, nếu mà trên mặt đất cứng, chắc chắc là sẽ trầy da.
Trên giường lớn, hai tay Mạc Vân Sam gối ra sau đầu, thảnh thởi nhấc chân bắt chéo, hai mắt híp lại, rất là thỏa mãn.
......
Sáng nay Ân Như Ly có một cuộc họp, tắm rửa xong thu thập một phen liền ra ngoài.
Mạc Vân Sam một mình ngồi trên bàn ăn, trong miệng không ngừng lải nhải: "Cùng tôi ăn một bữa sáng dùng không đến năm phút, một chút cũng không có tự giác của vợ mới cưới."
"Tối hôm qua tôi tốt xấu gì cũng xuất ra đại lực, sao một chút cũng không biết cảm kích vậy!"
"Ban ngày làm việc nhà là tôi, tối đến động thủ cũng là tôi, muốn con ngựa phải chạy nhưng lại không cho con ngựa ăn, còn tiếp tục như vậy tôi mệt đến gầy!"
Mạc Vân Sam nặng nề thở dài, đứng lên, đem chén yến mạch chỉ còn lại cặn ném vào máy rửa bát.
Thời điểm nàng trở lại, điện thoại trên bàn vừa vặn vang lên điện báo.
"Alo, bảo bối thân yêu có phải nhớ cô cô rồi không?" Ngữ khí tiếp điện thoại hết sức buồn nôn.
- ---- "Hai ngày tiếp theo khi nào thì cô nhỏ có thời gian, con muốn đến thăm người."
"Con làm gì đột nhiên dùng kính ngữ với cô cô như vậy?" Mạc Vân Sam nghi hoặc chớp chớp mắt, hoài nghi chất nữ của mình bị quỷ nhập thân.
- ----- "Con phải đưa thư mời hôn lễ cho cô cô, nên chính thức chút."
"Hôn lễ?! Con muốn mặc áo cưới, trao nhẫn đôi, ưng thuận hẹn thề cả đời à?!"
- ----- ".......Có phải cô nhỏ làm hơi quá rồi không?"
"Con dựa vào cái gì có áo cưới mặc!" Mạc Vân Sam dựng lông, hoàn toàn quên mất bản thân là trưởng bối.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một trận.
"Chuyện thư mời nói sau đi, hiện tại cô cô muốn đi ra ngoài chém người!" Mạc Vân Sam cúp điện thoại liền thay quần áo ra ngoài.
Không nhẫn không lời ngon tiếng ngọt, không áo cưới không hôn lễ, nàng kết hôn liền trở thành đồ cá nhân của hồ ly tinh như vậy sao?!
Trong khoảng thời gian này nhất định là nàng bị ấm đầu!
Xú hồ ly còn dám lấy chuyện ly hôn hù dọa người, nhất định phải ly hôn!
..........
Mạc Vân Sam ra cửa lên xe.
Cách đó không xa, một nữ nhân tựa cạnh xe đang tự sướng cũng ngồi vào ghế điều khiển, theo sau.
- --------
Editor:
<3