Nàng đơn giản trực tiếp cúp máy.
Giao diện máy tính bảng dừng lại ở mục tin tức, nàng nhìn một lát cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì, ném sang một bên.
Dựa theo thái độ trước đó hồ ly tinh đối xử với mình, loại tin đồn như thế này tuôn ra cậu ấy phải nên đứng ra giải thích mới đúng, nhưng lần này cho đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì, thật là kỳ quái.
Có lẽ, cái cớ sứt sẹo ngày hôm qua của hồ ly tinh thật sự là thật, tin đồn của các nàng có giá trị thương mại, tin nóng kia là hồ ly tinh ngầm đồng ý.
Ý gì, thật sự xem mình như công cụ hình người sao.
Nếu đúng là như vậy, thật sự khiến người ta có chút thương tâm. Tốt xấu gì cũng nên nói trước một tiếng chứ, mình sẽ mặc đẹp hơn chút nữa.
Mạc Vân Sam ngửa đầu nhắm mắt, thế giới bên ngoài thật là phức tạp, không giống như ở trong đoàn phim, chỉ cần đắm mình bên trong nhân vật, những cái khác không cần phải quan tâm đến.
Leng keng....Leng keng....Leng keng....
Chuông cửa vang lên.
Mạc Vân Sam chau mày, có phải là paparazi sờ lên tới rồi không? Nhưng với trình độ bảo an của khách sạn, hẳn là không đến mức thế đâu.
Nàng đứng dậy đi đến trước cửa, nhìn vào mắt mèo thấy khuôn mặt của hồ ly tinh.
Mở cửa.
"Sao cậu lại tới đây?" Trong giọng nói của Mạc Vân Sam mang theo chút oán giận, bản thân lại không hề phát giác.
Ân Như Ly đi về trước một bước, đóng cửa lại, nâng mặt Mạc Vân Sam hôn lên.
"Ưm.....ưm...." Mạc Vân Sam không có chuẩn bị đã bị đẩy đến vách tường, có chút kháng cự.
Ân Như Ly thối lui, "Không thoải mái?"
Trong nháy mắt Mạc Vân Sam cảm thấy cực kỳ ủy khuất, bực nói: "Cậu làm gì vừa đến đã hôn tôi rồi? Chúng ta cũng không phải là người yêu của nhau, không danh không phận hôn tới hôn lui là đang đùa giỡn lưu manh!"
Ân Như Ly cắn lỗ tai Mạc Vân Sam, thấp giọng nói: "Là chính cô nói người trưởng thành làm chút chuyện không cần phải chịu trách nhiệm, hiện tại lại đổi ý?"
"Tôi cảm thấy không tốt," Mạc Vân Sam không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Ân Như Ly, "Cảm giác như vậy thật giống như thời điểm tôi vừa mới trở về, cậu lại là một bộ dáng đáng ghét như vậy."
"Tôi chỉ là thử qua vài lần liền không thể rời khỏi tay cô, có phải cô muốn tôi cầu xin cô không? Vậy tôi cầu xin cô." Thanh âm của Ân Như Ly kiều nhu, trong mắt là muôn vạn tình ý.
"Ân Như Ly cậu đủ rồi!" Mạc Vân Sam hoảng hốt, "Cậu đừng như vậy, tôi thật sự không thoải mái. Tin tức trên mạng tôi biết là cậu bày mưu tính kế, là vì giá cổ phiếu của Mạc thị có đúng không? Cậu không nói trước với tôi, tôi đúng thật có chút tức giận, nhưng không sao cả, ngẫu nhiên bị cậu lợi dụng một lần hai lần cũng không sao cả, tôi biết cậu sẽ không làm chuyện gì có hại cho tôi là đủ rồi."
Nàng nắm lấy tay Ân Như Ly, giữa mày gắt gao ninh chặt, "Tôi quen biết cậu nhiều năm như vậy rồi, cậu hiện tại thật sự rất kỳ quái."
"Tôi nói rồi, tôi muốn cô." Ân Như Ly cầm tay Mạc Vân Sam đưa xuống ngực.
"Nếu cậu không muốn nói cho tôi biết vì sao lại trở nên kỳ quái như vậy, chúng ta cũng không còn gì để nói nữa. Cậu đi đi." Trong lòng Mạc Vân Sam như có một tảng đá nặng nề đè ép ở đó, ép đến thở không nổi.
Ân Như Ly lại lần nữa hôn đến.
Mạc Vân Sam đẩy vai cô, ra sức giãy giụa, muốn trực tiếp cắn cô một cái, nhưng lại không thể nhẫn tâm.
Hai người dây dưa một hồi lâu, Mạc Vân Sam rốt cuộc cũng đẩy được Ân Như Ly ra, bực bội nói: "Có phải cậu điên rồi không?"
"Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi bị nhà của cô bức điên rồi, cuộc sống tốt đẹp của tôi bị cha con cô đảo loạn thành một đống bầy nhầy. Cô có biết, kiên nhẫn của tôi thật sự đã bị cô hao hết."
"Cậu đang nói cái gì vậy?"
Ân Như Ly sửa sang lại quần áo, xoay người đi tới cửa.
Mạc Vân Sam đuổi theo nắm lấy tay Ân Như Ly: "Cậu nói cho rõ ràng."
Ân Như Ly đẩy tay Mạc Vân Sam ra: "Cô không muốn ra sức, tôi sẽ đi tìm người khác ra sức."
Mạc Vân Sam nắm chặt cổ tay Ân Như Ly, kéo sang một bên, cười lạnh một tiếng, "Cậu điên điên khùng khùng chạy đến chỗ tôi nói mấy lời mê sảng như vậy là muốn làm gì? Có phải cậu cảm thấy dùng loại biện pháp ngu ngốc này là có thể bức tôi đi? Vậy thật sự không biết là cậu quá ngu ngốc hay là cậu cảm thấy tôi quá ngu ngốc nữa!"
"Vì sao tôi phải bức cô đi?" Ân Như Ly câu môi, "Nhìn cô hệt như một khối kẹo mạch nha dính lấy tôi, không biết có bao nhiêu lạc thú."
Thần sắc Mạc Vân Sam trở nên nghiêm túc: "Họ Ân, trước kia cậu và tôi đã ước pháp tam chương, mặc kệ là tức giận như thế nào cũng không được nói lời làm đối phương thất vọng buồn lòng. Mười năm trước tôi không tuân thủ ước định, nhưng hiện tại tôi hy vọng cậu có thể tuân thủ nó, tôi không muốn cậu sau này cũng sẽ hối hận giống như tôi." Nói nói, hai mắt đỏ bừng.
"Cô cảm thấy tôi sẽ hối hận?" Ân Như Ly cười nhạt, "Nói thật cho cô biết, cha của cô hôn mê nhập viện, một nửa là công lao của tôi. Tôi hận ông ta năm đó phá hư chuyện tốt của tôi, nếu không phải bị ông ta ngáng chân, tôi hiện tại đã có thu hoạch cả tình yêu lẫn sự nghiệp, cũng không cần phải hao tổn tâm cơ nuốt chửng từng chút một Mạc thị, anh trai của cô không biết cố gắng, ông ta lại thương cô như vậy, có cô ở đây, Mạc gia sớm muộn gì cũng là của tôi."
Mạc Vân Sam cười thành tiếng: "Tôi ở trong mắt cậu là một đứa nhỏ ba tuổi rất dễ lừa có phải không? Cho dù tôi giống như một đứa trẻ ba tuổi dễ lừa đi chăng nữa, vậy cậu hiện tại nói những thứ này là vì cái gì? Để tôi hận cậu, sau đó kính nhi viễn chi?". truyện đam mỹ
*Kính nhi viễn chi (敬而遠之): Nghĩa câu này là kính trọng nhưng không dám gần; vẻ ngoài thì tỏ cung kính, nhưng trong lòng lại giữ khoảng cách.
Ân Như Ly vuốt ve khuôn mặt Mạc Vân Sam, "Tôi vốn muốn trả thù cả cô, nhưng mà chuyện lớn lớn bé bé của công ty đã đủ làm tôi vất vả, cô lại cố tình chơi trò lạt mềm buột chặt với tôi, tôi thật sự không muốn tiếp tục chơi với cô nữa."
Mạc Vân Sam bao lại mu bàn tay của Ân Như Ly, cùng cô giằng co một lát, "Tôi có thể không chơi trò lạt mềm buột chặt với cậu nữa, chỉ cần cậu thừa nhận cậu còn yêu tôi, vậy tin tức kia sẽ trở thành sự thật, chúng ta hợp lại đối với Ân thị cũng có chỗ lợi không phải sao?"
"Có phải Mạc tiểu thư nghĩ bản thân quá mức trọng yếu rồi không." Ân Như Ly nói, "Cô có biết mỗi năm có bao nhiêu khách hàng lớn xem mặt mũi tôi lựa chọn hợp tác với Ân thị không? Lại có biết trong số những người này có bao nhiêu người là muốn theo đuổi tôi không? Cùng tôi hợp lại, những khách hàng đó phải làm sao bây giờ? Cô bồi thường cho tôi? Tôi nghĩ cô cũng không có cái năng lực này."
Mạc Vân Sam gật gật đầu: "Cho nên Ân tổng mới nhiều năm như vậy vẫn không yêu đương cũng không tìm người khác để giải quyết nhu cầu, không phải bởi vì không quên được tôi, mà là sợ những vị khách hàng lớn đó không bán cho cậu mặt mũi."
Ân Như Ly mỉm cười: "Giả vờ làm một người thâm tình với tôi mà nói thì có cái gì khó? Tân lão sư làm sao biết được tôi chưa từng ngủ với người nào hay không. Tôi thấy Mạc tiểu thư nhiều năm như vậy cũng không có tiến bộ gì, vẫn cực kỳ dễ lừa."
Mạc Vân Sam hít một hơi, cười nhạo nói: "Theo như hiểu biết của tôi đối với Ân tổng, gần đến điểm thành công lại từ bỏ, đó là chuyện mà cậu tuyệt đối sẽ không làm. Cậu rõ ràng biết chỉ cần kém một bước nữa là tôi sẽ đối với cậu khăng khăng một mực, đến lúc đó mặc kệ cậu trả thù như thế nào, so với hiện tại càng tổn thương tôi hơn, vậy vì sao lại giũ sạch tâm tư của mình ra, tôi thật sự rất tò mò."
"Bởi vì tôi hiện tại liếc mắt một cái nhìn thấy cô liền nhớ tới những quá khứ buồn cười kia, mỗi khi nghĩ đến, tôi chỉ cảm thấy bản thân của mình thật ngu ngốc." Ân Như Ly trán chạm trán với Mạc Vân Sam, "Tôi từng yêu cô, nhưng còn chưa tới mức lấy ơn báo oán làm lơ hết tất cả thương tổn mà cô đã gây ra. Cô có thể tự mình đi điều tra thử xem sản nghiệp trước kia của Mạc thị có bao nhiêu phần là dưới danh nghĩa của tôi, xem thử xem tôi đã dùng thời gian mười năm làm cách nào để đẩy ngã nhà của cô, cô nên biết tôi là một người thù rất dai."
Cô cong môi mỉm cười, "Sao cô có thể hy vọng xa vời rằng tôi có thể không hề có khúc mắc gì hợp lại cùng cô trải qua thêm vài thập niên nữa, cuộc sống như vậy, thật là khó có thể tưởng tượng."
Mạc Vân Sam mở cửa, "Hiện tại tôi không muốn thảo luận mấy đề tài này với cậu."
Ân Như Ly lược hiện thất vọng: "Tôi còn tưởng rằng sau khi cô biết hết những thứ đó cũng sẽ giống như trước đó quấn lấy tôi không bỏ. Nói thật, lòng tôi rất mất mát."
Mạc Vân Sam nhìn Ân Như Ly, ánh mắt nặng nề: "Ân tổng đi thong thả."
Ân Như Ly cuối cùng liếc nhìn nàng một cái, thẳng lưng đi ra ngoài.
Mạc Vân Sam đóng cửa, nhắm mắt lại, khô khốc, ngay chút nước mắt cũng không có.
..........
[ Bí ẩn năm xưa của hào môn thế gia bạn đã biết hay chưa! Yêu hận tình thù gút mắt giữa hai nhà Mạc Ân. ]
"Phiên bản hiện thực của < Bá tước Monte Cristo >*.
*Gu gồ tìm đọc nhé!
Mười năm trước, ảnh hậu Oscar Mạc Vân Sam hiện giờ và người thừa kế của Ân thị Ân Như Ly bị chủ tịch Mạc Khải Hiền của Mạc thị chia rẽ, Mạc Khải Hiền không chỉ dùng thủ đoạn ti tiện chèn ép Ân thị, còn mượn đàm phán thiết hạ Hồng Môn Yến, ở trước mặt mấy đại đầu sỏ đưa ra điều kiện, chỉ cần Ân Như Ly nguyện ý bồi con trai độc nhất của ông ta một đêm thì sẽ đầu tư vào Ân thị, Ân Như Ly giận dữ bỏ đi, Ân thị bị chèn ép ngày càng kịch liệt....."
Toàn bộ bài viết có hơn hai ngàn chữ, hệt như viết sảng văn, sâu chuỗi lại toàn bộ quá trình mười năm Mạc thị suy vong và Ân thị quật khởi lại với nhau, còn xen kẽ trong đó câu chuyện tình yêu của hai người Mạc Ân, bất quá chỉ mới hai ba tiếng trôi qua, lượng đọc đã vượt qua mười vạn.
"Ân tổng, bài viết đó vẫn không thể chặn được, hiện tại nhiệt độ rất cao, không thể xóa bỏ toàn bộ được, thực xin lỗi." Ada cúi thấp thân mình, thật lâu cũng không đứng dậy.
Trước khi bài viết được đăng lên, tài khoản kia đã từng liên hệ với người của bộ phận quan hệ công chúng Ân thị, sau khi thông báo qua email thì làm cách nào cũng không thể liên hệ được.
Người của bộ phận kỹ thuật từng phá giải qua địa chỉ kia, là một server nước ngoài, truy tìm không được định vị cụ thể.
Ân Như Ly ôn thanh nói: "Một ít chuyện cũ năm xưa mà thôi, huống chi cũng không có ảnh hưởng gì tới Ân thị, đi làm việc đi."
Cửa văn phòng một lần nữa đóng lại.
Ân Như Ly đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngửa mặt nhìn trời.
- -------
Editor:
(ʃƪ˘ﻬ˘)