• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Vân Sam ngủ một giấc đến mười một giờ sáng hôm sau mới dậy, bên cạnh sớm đã không còn người, trên tủ đầu giường có một tờ giấy để lại ------

"Sáng nay có một cuộc họp rất quan trọng, giữa trưa nếu có thể kết thúc sớm thì sẽ trở về ăn cơm."

"Lăn lộn tới lăn lộn lui không mệt sao, cũng không còn là con nít nữa, còn muốn cậu bồi ăn cơm à!" Nàng dùng tay trái cầm lấy tờ giấy, xoa thành một đoàn, ném vào thùng rác.

Ý cười nơi khóe môi thật thật tại tại bán đứng tâm tình hiện tại của nàng đang rất tốt.

Bàn chải điện trên bồn rửa mặt đã được nặn sẵn kem đánh răng, Mạc Vân Sam trực tiếp cầm lấy dùng, đánh răng, dùng tay trái thấm ướt khăn lông, tùy tiện lau hai ba cái trên mặt, dù sao cũng không cần ra ngoài, rửa sạch hay không cũng không ai quản.

Thời điểm nàng xuống lầu ngửi được nồng đượm mùi thức ăn, còn có tiếng xào rau xèo xèo, hẳn là dì nấu cơm mà Ân Như Ly mời đến đang bận việc.

"Khụ khụ khụ!" Mạc Vân Sam bị sặc ho khan vài tiếng.

"Mạc tiểu thư tỉnh rồi! Có hơi ngộp nhỉ, kiểu phòng bếp này mở ra chủ yếu là dùng để làm cơm Tây, chứ đồ ăn Trung Quốc chúng ta lửa lớn xào nhiều, mùi khói dầu bám khắp nhà, máy hút khói cũng hút không sạch được!" Dì nấu cơm thái độ thân thiện, một chút cũng không xa lạ.

Mạc Vân Sam lắc đầu, "Vẫn ổn ạ, do vừa rồi không có chuẩn bị, quen rồi một lát nữa sẽ không còn ho khan."

Dì nấu cơm tắt lửa, cười nói: "Ân tổng nói cô thích ăn cay, nhưng gần đây phải điều dưỡng thân thể, không thể ăn quá nhiều dầu muối, cho nên tôi không có cho nhiều gia vị lắm, trong đồ ăn có bỏ chút gạo kê cay, nếu như ăn không hợp khẩu vị thì cứ nói với tôi, tôi làm lại lần nữa."

"Không cần phiền thế đâu, những món này nhìn liền biết là ăn rất ngon rồi!" Mạc Vân Sam mỉm cười với dì nấu cơm, "Con nên xưng hô như thế nào ạ?"

"Ân tổng gọi tôi là dì Lý, cô cứ gọi như thế đi." Dì Lý cười càng thoải mái hơn, "Ân tổng không thường về nhà ăn cơm, tôi còn tưởng là do chướng mắt tay nghề của tôi, không nghĩ tới là cô ấy sẽ đến nhờ tôi đến đây nấu cơm cho Mạc tiểu thư, trong lòng tôi không biết là vui vẻ cỡ nào! Cô ấy còn cố ý dặn dò tôi biến đổi đa dạng các món, rất là để bụng đến cô!"

Mạc Vân Sam tùy ý hỏi: "Vậy cô ấy có nói chúng con là quan hệ gì không a?"

"Mạc tiểu thư là vợ của Ân tổng, tôi biết," Dì Lý mang đồ ăn trên bếp đặt lên bàn, "Bất quá trong nhà đã có một thái thái rồi, nếu tôi cũng gọi cô là thái thái nữa, cách xưng hô này gọi sẽ loạn a." Nói xong còn ngượng ngùng mà cười cười.


"Tôi không có ý đó, chỉ là tò mò thôi." Mạc Vân Sam nói, "Vừa rồi không phải dì Lý nói cậu ấy không thường về nhà sao."

"Kỳ thật lúc mà tôi mới nghe còn có chút kinh ngạc nữa, nhiều ăn như vậy Ân tổng cũng không nói đến chuyện kết hôn, đột nhiên lập tức nhảy ra một cô vợ!" Dì Lý lau lau tay, cởi tạp dề, ý cười trên mặt càng sâu, "Ân tổng có học thức có tu dưỡng, người lớn lên lại xinh đẹp, Mạc tiểu thư có thể cưới được một nữ nhân tốt như vậy, thật là có phúc khí!"

Mạc Vân Sam dạt dào đắc ý, cái dì này cũng cảm thấy là mình cưới hồ ly tinh, xem ra mình đúng là công khí mười phần mà!

"Ân tổng quả nhiên không gạt tôi, cô ấy nói chỉ cần khen Mạc tiểu thư cưới được một nữ nhân tốt, Mạc tiểu thư nhất định sẽ vui vẻ." Dì Lý dựng thẳng ngón tay cái, "Cảm tình của hai người thật tốt a!"

Mạc Vân Sam: "......" Nguyên lai chỉ là vì dỗ cho tôi vui vẻ sao?!

Lúc này, ngoài cửa truyền đến động tĩnh, ánh mắt của hai người đồng thời chuyển qua.

Ân Như Ly đi vào trong, thay dép lê.

"Từ ngoài cửa đã ngửi được mùi thức ăn, tay nghề của dì Lý quả thực rất tốt." Cô một bên nói một bên tâng bốc.

"Tôi cũng không có cái gì yêu thích, chỉ thích người khác khen tôi nấu ăn ngon!" Dì Lý nói, "Tôi đi trước đây, hai cô nhanh ăn đi, không thôi chút nữa lạnh!"

Mạc Vân Sam nói: "Dì Lý không cùng ăn sao ạ?"

Dì Lý: "Không được, tôi còn phải về nhà nấu cơm cho tiên sinh và Ân thái thái."

Mạc Vân Sam: "Vậy dì Lý đi thong thả."

Đầu năm ai nuôi gia đình cũng không dễ dàng, người ta còn phải làm việc, nàng cũng sẽ không biểu hiện bản thân có lòng tốt mà một hai phải giữ đối phương ở lại ăn cơm.

Cửa nhà còn chưa hoàn toàn đóng lại, Ân Như Ly đã hôn một cái lên khóe môi Mạc Vân Sam.

"Cậu chơi trò lưu manh gì vậy!" Mạc Vân Sam nhéo lỗ tai Ân Như Ly, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc.

"Chuyện đầu tiên khi về nhà là tặng vợ mình một nụ hôn, tôi cho rằng không có vấn đề gì cả."

Hồ ly tinh sở dĩ được xưng là hồ ly tinh, chính là có thể ở bất luận thời điểm gì cũng có thể phát ra phong tình khác nhau, cho dù là bị nhéo lỗ tai cũng không chút nào hiện lên vẻ chật vật.

"Tôi cho rằng là vấn đề lớn!" Mạc Vân Sam tăng thêm lực đạo trên tay, "Cho dù là vợ hợp pháp, cậu muốn hôn cũng phải đợi tôi đồng ý mới được!"

"Ân thái thái tự khiến bản thân tức giận, còn chọc tôi đau lòng, ăn cơm thôi." Ân Như Ly cực kỳ tự nhiên nắm lấy tay Mạc Vân Sam, dắt lấy, dẫn đến cạnh bàn ăn.

???

Lông mày của Mạc Vân Sam nhíu chặt thành một cái giẻ lau.

"Tôi đang nháo ly hôn với cậu, cậu có rõ ràng tình huống hiện tại không?"

"Nhưng mà tôi không nghĩ sẽ ly hôn với cậu," Ân Như Ly chớp mắt, "Còn cần làm rõ tình huống làm gì?"

"Tôi không phải đang thương lượng với cậu, là thông tri, thông tri đó cậu có biết không? Là tôi muốn ly hôn, không ly hôn thì không thể, cho dù cậu quỳ xuống cầu xin tôi thì cũng không thể vãn hồi! Cho dù mỗi ngày cậu giặt quần áo nấu cơm cho tôi cũng không được!" Mạc Vân Sam tức đến phát ngốc, một hai phải tranh cao thấp.

Ân Như Ly gật gật đầu, "Tôi chờ cậu lấy giấy thỏa thuận ly hôn cho tôi."

?

!

?!

Mạc Vân Sam càng thêm bực bội, "Có phải cậu đang chờ tôi chủ động đề nghị ly hôn để thương lượng điều kiện chia tôi ít tài sản không?"

"Ân thái thái có quyền đề nghị ly hôn, tôi cũng có quyền bảo vệ cuộc hôn nhân này, cậu yên tâm, giấy thỏa thuận ly hôn tôi kiên quyết không ký, chỉ cần cậu vui vẻ, muốn trút giận thế nào cũng được." Ân Như Ly đặt một cái chén trước mặt Mạc Vân Sam, "Bây giờ dọn cơm hay là đợi một lát nữa mới dọn?"

Từ đỉnh đầu Mạc Vân Sam bắn thẳng ra mấy ngôi sao.

Lúc trước thời điểm cáo già uy hiếp mình, mình nghẹn khuất nhưng xét về tình cảm thì có thể tha thứ, hiện tại rõ ràng là mình đang uy hiếp cậu ta, tại sao vẫn nghẹn khuất như vậy?

Ân Như Ly không được câu trả lời liền tự mình hành động đôm hai chén cơm, ngồi xuống phía đối diện.

Mạc Vân Sam đẩy chén ra, "Tôi giảm cân, không ăn!" Giận cũng giận no rồi, còn ăn cái gì mà ăn!

"Xin lỗi, là tôi suy xét không chu toàn." Ân Như Ly nói.

Mạc Vân Sam nghi hoặc, hồ ly tinh cư nhiên không chơi thủ đoạn cưỡng bách mình ăn cơm, mặt trời mọc đằng Tây à?

"Tay của cậu không tiện, để tôi đút cậu ăn."

Ân Như Ly đổi vị trí từ phía đối diện sang ngồi kế bên.

Mạc Vân Sam hít sâu một hơi, đè lửa xuống nói: "Có phải cậu không làm tôi tức chết thì không cam lòng không?"

"Ân thái thái không muốn có một tiểu nha hoàn hầu hạ cậu à?" Ân Như Ly gắp một miếng gà viên, "Dì Lý làm gà viên sốt ớt rất ngon, cậu nếm thử xem."

Mạc Vân Sam ngửi được mùi hương, bụng không biết cố gắng mà kêu "ọt" một tiếng.

Nàng sẽ không để bao tử của mình khó chịu, há miệng ăn miếng gà đó.

Gà viên vừa mềm vừa chắc thịt, nấu cùng với ớt cay, lập tức kích thích vị giác.

Nàng lạnh mặt hắng giọng, nói: "Nếu cậu đã muốn làm tiểu nha hoàn như vậy, vậy tạm thời tôi sẽ sai sử cậu, sai sử xong rồi thì cậu tìm nơi nào mát mẻ đứng đợi đi!"

Ân Như Ly thò qua, môi mỏng nhẹ nhàng cọ môi nàng.

Mạc Vân Sam không thể không thừa nhận, miệng của hồ ly tinh vẫn hương mềm ngon miệng, so với gà viên ăn ngon hơn nhiều.

Phi phi phi!

Thật vất vả mới có thể xoay người làm địa chủ, tuyệt không thể vứt bỏ phần thỗ nhưỡng này!

"Tôi đồng ý xem cậu là tiểu nha hoàn, không đồng ý cho cậu hôn tôi, cậu đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước!" Nàng đẩy người vừa chiếm tiện nghi ra, đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, "Nhanh lên gắp thức ăn đi, đừng chậm trễ tôi ăn cơm."

"Vừa rồi chỉ là dịch vụ tặng kèm, giúp cậu lau miệng, nếu cậu không muốn thì có thể đổi thành dịch vụ hạng nhất." Ân Như Ly câu môi, "Cậu muốn sau khi ăn xong phục vụ hỗ trợ tiêu hóa hay là phục vụ thêm cơm đêm khuya?"

"Còn nói tôi da mặt dày, toàn thế giới này da mặt dày nhất chính là cậu, đừng nói với tôi mấy lời khiến người ta hiểu sai ý như vậy, trong đầu cậu không có gì là đứng đắn cả!" Mạc Vân Sam thu hồi buồn bực, ngậm cười, "Tôi đối với phục vụ của cậu một chút hứng thú cũng không có, nếu cậu có chút rộng lượng thì tìm một tiểu cô nương trẻ tuổi xinh đẹp tới phục vụ tôi, tôi nhưng thật ra có thể suy xét lại."

Ân Như Ly nhún vai, "Ân thái thái thế nhưng lại cảm thấy tôi không đủ trẻ tuổi xinh đẹp, thật khiến cho người ta ngoài ý muốn. Như vậy xem ra chỉ sợ là không có người nào có thể phù hợp với tiêu chuẩn kỳ vọng của Ân thái thái rồi."

"Không sao, cậu tùy tiện nói đi, ba hoa chích chòe tôi cũng không tức giận." Mạc Vân Sam vỗ vỗ mặt Ân Như Ly, "Nếu muốn trọng người tài thì không nên tức giận, so với loại như vậy hoàn toàn không chiếm một điểm phân lượng trong lòng tôi, tức giận sẽ làm lãng phí cảm xúc của tôi."

"Tôi thoạt nhìn rất giống đang chọc cậu tức giận sao?" Ân Như Ly nắm lấy tay của Mạc Vân Sam, đặt cái tay kia lên ngực, "Cậu nghe xem, nơi này đang nói là chủ nhân của nó muốn cùng cậu sống thật tốt."

"Tay của tôi không có lỗ tai, nghe cái gì mà nghe!" Mạc Vân Sam nhanh chóng rút tay về, cầm lấy đũa, "Tay trái của tôi cũng có thể ăn cơm, cậu đừng phiền tôi!"

Ân Như Ly: "Giữa người yêu với nhau phải có nghĩa vụ nói mấy lời ngon tiếng ngọt để tăng cảm tình, đều là chuyện mà tôi nên làm, cậu đừng mang gánh nặng tâm lý."

Hai hàm răng của Mạc Vân Sam cọ nhau phát ra tiếng vang "khanh khách."

Một chút cũng không có khoái cảm ngược người khác!

Bản thân lúc trước rốt cuộc là sao lại mắt mù, sao có thể thích một xú hồ ly tự đại tự luyến tự mình đa tình thế này!

"Gầy quá không tốt, ăn nhiều một chút." Ân Như Ly xây một ngọn núi nhỏ trong chén của Mạc Vân Sam, "Nghĩa vụ của một người vợ" thực hiện được ngoài cả tận tâm.

Mạc Vân Sam rút kinh nghiệm xương máu, quyết định lấy tịnh chế động, để mặt hồ ly tinh mở cái miệng nhỏ bá bá bá, còn bản thân thì lù lù bất động.

"Mạc thị mới thay đổi tổng tài chấp hành, là giám đốc được tôi bồi dưỡng."

"Mạc lão gia tử muốn cho con trai tư sinh của anh trai cậu làm tổng tài, cậu nói, có phải là lão hồ đồ không?"

"Bất quá tiểu Mạc tổng đối với Mạc thị không có một chút hứng thú nào, cũng chỉ có lão gia hỏa đó và mấy đứa con trai tư sinh không có tiền đồ kia mới xem Mạc thị như một cái bánh ngon, bọn họ nhảy thì cứ nhảy, cũng không có gì."

"Tôi vừa thu mua một công ty điện ảnh, Phòng Ngọc Chính - vị biên kịch lần trước nhận được giải thưởng từ tác phẩm < Tàn sát dân trong thành > chính là biên kịch được trọng dụng nhất trong công ty đó, cậu hẳn là đã từng xem qua tác phẩm của cô ấy, là một người trẻ tuổi rất có tài."

"......."

Vợ không đáp lời, Ân Như Ly cũng không thèm để ý, bản thân ở một bên một mực nói mấy chuyện phát sinh gần đây, cả người đều đầy mùi pháo hoa.

Mạc Vân Sam nghe mấy lời lải nhải này, nhịn không được trả lời một câu: "Cậu đừng tưởng rằng thu mua một công ty điện ảnh là có thể chọc cho tôi vui vẻ, tôi có thể dựa vào bản thân hiên ngang trong giới giải trí, tuyệt không ăn cơm mềm."

"Kế hoạch thu mua này đã được định ra từ rất sớm, Ân thị phát triển nhảy vọt yêu cầu phân tán bố cục." Ân Như Ly nói, "Vợ của tôi đương nhiên sẽ không ăn cơm mềm, còn tôi nhưng thật ra rất muốn về nhà ăn cơm mềm."

"Cậu đừng có lôi kéo làm quen, tôi không có ý định dưỡng tiểu bạch kiểm đâu!" Mạc Vân Sam trừng mắt liếc cô một cái, cúi đầu tiếp tục ăn.

Ngọn lửa trong lòng càng thiêu càng vượng.

Đồng dạng là nhận sai, dựa vào cái gì hồ ly tinh có thể đáng ghét như vậy!

Đối lập như thế, bản thân trước đó lì lợm đeo bám không phải là một cái thiên đại chê cười rồi sao!

Ân Như Ly đối với chuyện này không hề phát giác, lại tiếp tục gắp thức ăn vào chén vợ mình, cười tủm tỉm mà nhìn nàng vụng về dùng tay trái gắp thức ăn cho vào miệng.

Vẫn đáng yêu hệt như trước đây.

Mạc Vân Sam dùng dư quang liếc nhìn biểu tình của hồ ly tinh, lại thêm một phen củi nữa.

Thái độ nhận sai không đoan chính thì cũng thôi đi, còn cười nhạo mình dùng đũa không nhanh nhẹn!


Thật là một tên vương bát đản không hơn không kém!


- --------


Editor:

Nay toy có chuyện hơi buồn các bác ạ. Làm cả tuần mới được off một ngày nên toy lại ra cửa hàng tiện lợi ngồi edit truyện tiếp, chỗ cửa hàng tôi ngồi thường có một ông lão, ông hay vào ngồi lắm, toy để ý ông lâu lắm rồi, thấy ông hay lấy đồ thừa người khác để lại ăn hay uống lắm. Hồi đó toy cũng hay giúp người khác, nhưng bị người ta dối mấy lần nên riết ít giúp ai cái gì nữa, toy quan sát ông lâu rồi, nay đến thấy ông nằm trên ghế trong cửa hàng ngủ cái toy mới xuống mua bánh lên đặt trên bàn chỗ ông nằm á. Một hồi ông dậy cái ông ăn 2 cái (mà toy cũng không biết có ăn không tại toy không có nhìn qua, sợ ông ngại), xong rồi dư quang toy thấy ông mang túi sanwich lát (tại túi to dễ thấy nên toy mới thấy) qua bàn khác, tặng hai bạn kia. Cũng không phải là toy tiếc gì, mà kiểu như lâu lắm mới mở lòng hơn với mọi người mà không được nhận á, kiểu cứ man mác buồn sau đó, ngồi đó cười mà lòng thì hông cười miếng nào nha. Hồi toy về, cũng không biết hai bạn kia có ăn không hay bỏ, bỏ chắc toy còn buồn dữ nữa. Toy thấy chắc toy nhạy cảm quá, nhưng thôi khum sao. Tâm sự chút thôi nhá!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK