• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ân Như Ly chỉ mới xuất thần một cái môi lưỡi đã bị cuốn lấy, vị trí của hai người liền thay đổi, Mạc Vân Sam chiếm ưu thế nhiều hơn.

Lửa giận tối hôm qua bị bá vương ngạnh thượng cung cùng với nỗi u oán chân nhũn eo đau đồng thời ập vào trong lòng, Ân Như Ly cũng mặc kệ có trật eo hay không, dường như muốn phân cao thấp nắm lấy cổ áo Mạc Vân Sam xoay người một cái, vị trí được đổi lại.

Mạc Vân Sam không hề có tâm tư phân thắng bại, thậm chí là còn mừng thầm. Đổi một tư thế khác thoải mái hơn nằm yên ở đó, câu lấy cổ Ân Như Ly, tùy ý hưởng thụ tư vị ngọt mềm của tiểu hồ ly.

Ân Như Ly dần dần ý thức được tình huống dường như đang phát triển theo hướng không đúng, đẩy Mạc Vân Sam ra.

"Tôi không đáp ứng cô." Cô nhíu mày nói.

"Cậu đè cả tôi ra sô pha rồi bây giờ còn nói như vậy?" Mạc Vân Sam nhướng mày, trong mắt bị tức giận lấp đầy, "Hồng thủy dâng tới cửa nhà rồi cậu còn muốn nó quay đầu về à, không có cửa đâu!"

"Có cửa hay không không phải cô định đoạt." Ân Như Ly nâng một bàn tay lên, lần lượt khép các ngón tay lại, nắm chặt thành quyền, "Cô cảm thấy cô có thể cưỡng bách tôi mở mấy ngón tay ra?"

"Cậu không phải người!" Hai hàm răng của Mạc Vân Sam cắn chặt đến nỗi không ngừng phát ra tiếng "kẽo kẹt kẽo kẹt", rồi lại cười rộ lên.

"Cô muốn làm gì?" Chân mày Ân Như Ly nhăn lại, thập phần có loại dự cảm không tốt.

"Chúng ta đã không còn là tiểu cô nương trẻ tuổi nữa, có mấy lời tôi nghĩ không nên giữ trong lòng." Mạc Vân Sam cười càng thêm ôn nhu.

Một tay Ân Như Ly nắm lấy cổ tay Mạc Vân Sam, giữ người cố định, để tránh đối phương tập kích bất ngờ.

"Tay bất quá cũng chỉ là một loại công cụ, mà loại công cụ này không thể dùng thì vẫn còn những loại công cụ khác, để tôi đoán xem trong phòng cậu có chứa mấy món đồ chơi nhỏ nào không?" Thanh âm của Mạc Vân Sam dần dần âm trầm, "Eo của cậu có phải không dùng được đồ chơi không a? Vậy cậu cứ nằm nghỉ ngơi đi, tôi có thể tự mình chơi. Ngẫm lại cảm thấy rất thú vị, tôi sắp chờ không nổi rồi."

Ân Như Ly bình thản ung dung, nhếch môi: "Mạc tiểu thư có suy nghĩ như vậy thì tốt quá, tôi không có thứ đồ cô cần, kiến nghị cô trở về địa bàn của mình tự chơi đi."

Hai mắt Mạc Vân Sam cong thành hình lưỡi hái, hệt như cái mà Tử Thần vẫn hay cầm trong tay, "Có phải cậu bị ngốc không? Bên cạnh cậu có một người eo không thể động, cậu không chơi còn về tự mình chơi à! Cậu thử tưởng tượng xem cảnh tượng có một con hồ ly tinh rất muốn phản kháng nhưng lại không có sức, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không nghe, chỉ có thể quay ngược lại xin tha với tôi, có phải cực kỳ thú vị không?"

"Cô là biến thái à?!" Biểu tình trên mặt Ân Như Ly rốt cuộc không kiềm được nữa, vừa tức vừa khó tin, sắc mặt bảy màu đan xen.

"Tôi là biến thái nha!" Mạc Vân Sam vòng lấy eo Ân Như Ly, "Cậu mới biết sao?" Nháy mắt phải một cái.

Ân Như Ly nhắm mắt lại, hệt như đang biểu diễn một vở kinh kịch biến sắc mặt Tứ Xuyên, giây tiếp theo ý cười đã nổi trên khóe môi: "Mạc tiểu thư ở nước ngoài nhiều năm cho nên phương thức tán tỉnh thật là một chút cũng không hàm súc, bất quá tôi cảnh cáo cô, nếu cô còn tiếp tục quấy rầy tôi, tôi có thể sẽ bảo cảnh sát."

"Động một chút là đòi báo cảnh sát, so với thời còn đi học cái gì cũng đem đi mách lẻo với lão sư có gì khác nhau?" Mạc Vân Sam hừ lạnh một tiếng, "Không nghĩ tới nhiều năm không gặp cậu lại biến thành người chỉ biết dựa vào việc báo cáo lão sư để giải quyết vấn đề, thật khiến cho người ta thất vọng."

Ân Như Ly nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái so sánh này thập phần không thỏa đáng, có nguy hiểm thì tìm cảnh sát là quyền lợi mà công dân như tôi có, nếu không để tôi tự giải quyết chỉ e là sẽ dọa sợ Mạc tiểu thư."


Mạc Vân Sam: "Nói tôi nghe thử xem cậu muốn giải quyết như thế nào."

Ân Như Ly: "Sao tôi phải nói cho cô biết?"

Mạc Vân Sam: "Tôi xem thử xem có thể dọa được tôi không."

Ân Như Ly: "Tôi không có hứng thú chơi trò đấu võ miệng ấu trĩ với cô."

Mạc Vân Sam: "Tôi cũng không có ấu trĩ đi cãi nhau cới cậu, cách xa như vậy không thú vị lắm, nếu không cậu lại gần đây chút, chúng ta chơi trò vật lộn."

Hai mắt Ân Như Ly nheo lại như muốn nhìn cho rõ Mạc vân Sam.

Cô nghĩ cô cần phải nhận thức lại người trước mặt này một lần nữa.

"Có phải cậu đang nghĩ Mạc Vân Sam hiện tại sao lại không biết xấu hổ như vậy, so với trước kia như hai người khác nhau không?" Mạc Vân Sam như có thuật đọc tâm, tinh chuẩn đoán được những gì Ân Như Ly đang nghĩ.

Ân Như Ly không đáp lời.

Mạc Vân Sam tiếp tục, "Này còn không phải là học theo cậu à!" Cong cong môi, "Cậu cảm thấy học có được không, có phải thê xướng thê tùy không?"

Ân Như Ly đối diện với Mạc Vân Sam một lát, dời ánh mắt, đứng dậy. Mạc Vân Sam cũng là người biết thỏa đáng có chừng mực, không cản Ân Như Ly lại, cũng không tiếp tục nói đùa nữa.

"Cậu có đói bụng không, có muốn ăn cái gì không?" Mạc Vân Sam đi theo ở phía sau Ân Như Ly, đầy đủ ân cần, hệt như tiểu tùy tùng lẽo đẽo theo bên người nữ vương.

"Không ăn, không muốn ăn, muốn nghỉ ngơi." Ân Như Ly đứng yên trước thang lầu, quay đầu lại, "Cô nên về đi."

Mạc Vân Sam lắc đầu: "Sao tôi có thể yên tâm để cậu một mình được hả? Tuy rằng cậu trật eo là do bản thân không biết cẩn thận, không phải là do lỗi của tôi nhưng mà lúc ấy tôi cũng ở bên cạnh, cho nên cũng muốn phụ chút trách nhiệm."

"Cô chỉ phụ một chút trách nhiệm thôi à?!" Lửa giận của Ân Như Ly lại bốc lên lần nữa.

"Tôi phụ chút trách nhiệm đã là không tồi rồi! Là do cậu trượt chân, cậu đừng có mà ăn vạ!" Mạc Vân Sam vô tội lại ủy khuất.

Ân Như Ly hít sâu một hơi, quay đầu lên lầu.

Nhắm mắt làm ngơ!

Mạc Vân Sam bĩu môi, "Người này có tật xấu gì vậy a! Hung dữ với một tiểu mỹ nhân nhìn thấy mà thương như vậy lương tâm không đau à?"

Một tay Ân Như Ly đỡ lan can, một tay đỡ eo, một chân giẫm lên một lúc lâu sau mới dám nhấc một chân khác cùng lên, tốc độ lên lầu cực kỳ thong thả. Mạc Vân Sam nhìn theo bóng dáng của cô, thật sự nhịn không được nữa, "ha ha ha" cười thành tiếng.

Lòng ngực Ân Như Ly phập phồng, cật lực nhẫn nại. Mỗi một tiếng cười của người dưới lầu đều như đang thử thách cô trên bờ vực bùng nổ.

"Hồ ly tinh cậu như vậy thật sự rất buồn cười! Người không biết nhìn thấy còn tưởng rằng cậu sắp sinh đó!" Mạc Vân Sam đuổi theo, khom lưng áp tai trước bụng Ân Như Ly lên tiếng chào, "Hello, tiểu hồ ly, ta là mẹ của con." Lại đặt tay áp lên, "Nghe được thì đá mẹ một cái."

"Tiểu hồ ly đá tôi!" Biểu tình Mạc Vân Sam kinh hỉ lại kích động, hai tay không chỗ đặt, cuối cùng ôm lấy đầu mừng rỡ như điên.

Toàn thân đều là diễn.

Nếu hiện tại trong tay Ân Như Ly có một cái chảo thì nhất định sẽ không chút do dự mà phang một cái.

"Được rồi được rồi, thấy eo của cậu bị thương thành như vậy rồi, đối tốt với cậu chút, không cười nhạo cậu nữa." Mạc Vân Sam đỡ lấy cánh tay Ân Như Ly, ánh mắt ôn nhu, "Tôi đỡ cậu đi lên."

Ân Như Ly cứng đờ một lúc mới dời tầm mắt, tiếp tục thong thả dịch bước đi lên.

Mạc Vân Sam chịu không được bắt đầu dong dài: "Người qua 30 tuổi cơ năng của thân thể sẽ giảm xuống rất nhanh, ngày thường cậu phải cẩn thận một chút, lần này may mắn có tôi ở bên cạnh, lần sau vạn nhất gãy cả eo chỉ có thể một mình nằm ở đó thì sao, động cũng không động được thì phải làm sao?"

"Còn nữa cậu uống nhiều nước ấm chút, giọng khàn thành như vậy rồi có uống thuốc chưa? Cậu hiện tại đã không còn ở cái tuổi dựa vào cứng đầu chống đỡ là có thể hết cảm mạo được nữa đâu."

"Trong nhà có thuốc cảm không? Chờ một lát tôi lấy đưa cho cậu."

Mạc Vân Sam lải nhải lẩm bẩm nửa ngày, đối phương một câu cũng không trả lời, nàng chỉ có thể rũ mi nói: "Cậu thật lãnh khốc, thật vô tình mà."

Ân Như Ly: "Cô thật sự rất ồn ào." Nồng đượm ghét bỏ.

Mạc Vân Sam an tĩnh lại.

Rốt cuộc cũng sải bước đến được bậc thang cuối cùng, Ân Như Ly nhẹ nhàng thở ra.

Mạc Vân Sam đột nhiên từ phía sau ôm lấy Ân Như Ly, dán gần lỗ tai cô: "Này không phải là ồn ào, là sự càm ràm của tình yêu."

Ân Như Ly "A" một tiếng, "Trước đó Mạc tiểu thư luôn mồm nói muốn làm bạn giường của tôi, hiện tại lại đem từ yêu treo ở bên miệng để làm gì?"

"Vậy cậu đáp ứng làm bạn giường của tôi?" Mạc Vân Sam hỏi.

Ân Như Ly: "Đương nhiên là không."

Mạc Vân Sam: "Nếu là không vậy thì tôi nói cái gì cậu quản được chắc? Thời điểm nói chuyện thân thể có thể không nói chuyện cảm tình, hiện tại còn chưa nói được chuyện thân thể mà nói chuyện cảm tình cũng không được luôn à?"

Ân Như Ly hoàn toàn bị bản lĩnh càn quấy của Mạc vân Sam đánh bại, lựa chọn ngâm miệng lại.

"Cậu cũng đừng cảm thấy tự ti vì hiện tại cãi không lại tôi, tốt xấu gì tôi cũng học qua rất nhiều lời kịch rồi, tùy tiện lấy hai câu ra nói cũng có thể khiến cho người khác không nói nên lời." Mạc Vân Sam thở dài, "Bất quá tôi kỳ tài ngút trời, không cần lời kịch hỗ trợ chỉ dựa vào năng lực của bản thân cũng có thể biến thiên hạ này không có kỳ phùng địch thủ."

Ân Như Ly nhíu mày, dịch bước vào phòng, mở đủ khe hở đi vào liền muốn đóng cửa lại chặn Mạc Vân Sam ở bên ngoài.

"Tôi biết ngay cậu là một tiểu nhân âm hiểm mà!" Mạc Vân Sam phản ứng nhanh nhạy, lắc mình một cái đi vào.

Cửa đã đóng lại, nhưng hai người cũng đã ở bên trong.

Huyết áp của Ân Như Ly dường như có chút tăng cao.

"Tôi quá hiểu cậu, vừa rồi lải nhải lẩm bẩm nói nhiều như vậy chính là vì để cậu cho rằng tôi có điều lơi lỏng," Mạc Vân Sam cười to hai tiếng, "Không nghĩ tới đây là mưu kế của tôi chứ gì!"

Ân Như Ly mặt vô biểu tình: "Không cần nói nhiều để cho bản thân một cái bật thang đi xuống đâu."

Mạc Vân Sam làm mặt quỷ: "Tôi tới là để chiếu cố thân thể cậu, không phải tới để cãi nhau với cậu, cậu nói cái gì tôi cũng sẽ không để bụng."

"Tôi đã về tới phòng của mình rồi, có phải Mạc tiểu thư cũng nên rời đi rồi không?" Ân Như Ly không biết đây đã là lần thứ mấy hạ lệnh trục khách rồi.

"Ò." Mạc Vân Sam trả lời thập phần ngắn gọn.

Làm người ta có chút không quen.

"Vậy đi ra ngoài đi." Thanh âm của Ân Như Ly mềm chút.

"Dù sao thì cậu cũng phải thay quần áo rồi mới nghỉ ngơi được, tôi thấy tay chân của cậu không tiện lắm, tôi có thể giúp cậu!" Mạc Vân Sam phi thường tự giác đưa tay đặt lên nút thắt trên cổ áo của Ân Như Ly.

Ân Như Ly nghĩ đến những dấu vết trên người mình, hệt như bị một tia sét đánh trúng, mặt đen như than cốc, trên người còn ứa ra mồ hôi lạnh.

Một tay đẩy Mạc Vân Sam ra.

Các thớ cơ trên eo co thắt mãnh liệt, cơn đau càng thêm dữ dội hơn.

Cô đỡ eo, nhịn đau xuống, mặt không đổi sắc nói, "Tôi muốn nghỉ ngơi, Mạc tiểu thư tự giác một chút." Giương mắt nhìn về phía cửa phòng, ý bảo Mạc Vân Sam đi ra ngoài.

"Tôi cũng không có làm gì cậu, cậu mặc như vậy ngủ không cảm thấy khó chịu sao?" Mạc Vân Sam ủy khuất ba ba tiến lại gần một lần nữa, "Vậy cậu tự cởi đi, tôi ở cạnh xem chừng."

Ân Như Ly đầy mặt khuất nhục: "Tôi là khỉ trong đoàn xiếc à?"

"Là tôi không yên tâm để cậu ở một mình, eo đã không tốt rồi vạn nhất thật sự gãy thì sao, hạnh phúc nửa đời sau của tôi cũng sẽ bị ảnh hưởng." Mạc Vân Sam chớp chớp mắt, thuần lương vô hại.

Ánh mắt của Ân Như Ly lóe lên một cái, nghiêm mặt nói: "Eo gãy cũng là chuyện của tôi."

"Đương nhiên không phải là chuyện của mình cậu!" Mạc Vân Sam không sợ chết đưa tay chọt chọt eo của Ân Như Ly, "Đồ tốt như vậy, sinh ra đã có vận mệnh là phải chia sẻ với người. Như vậy mới có thể vui sướng vô biên."

Ân Như Ly theo bản năng rụt về sau.

...... Đau đau đau đau đau!

Cô có ly do hoài nghi thứ Mạc Vân Sam muốn chính là phế luôn cái eo già này của cô.

Mạc Vân Sam nhìn thấy vẻ mặt thống khổ của Ân Như Ly, hai tay chắp sau lưng: "Tôi không chạm vào cậu nữa, cậu đừng khẩn trương."

"Vậy cô trở về đi, gặp lại sau." Ân Như Ly khập khiễng đi về phía mép giường, cô một khắc cũng không kiên trì nỗi nữa.

Mạc Vân Sam đi đến tủ quần áo lấy ra một bộ áo ngủ: "Cậu tự thay đi, tôi xoay người lại không nhìn cậu, chờ cậu nằm xuống rồi tôi sẽ đi. Bằng không tôi sẽ không yên tâm."

Ân Như Ly do dự một lát, tiếp nhận áo ngủ, "Vậy cô không được xoay người lại."

Mạc Vân Sam đi đến cạnh cửa sổ, quay lưng lại, "Tôi thề với trời, nếu tôi nhân cơ hội nhìn lén cậu....thì ngày mai sẽ béo lên mười cân." Đối với nàng mà nói, đó chính là một lời thề độc.

Tầm mắt của Ân Như Ly rơi xuống trên lưng Mạc vân Sam một lát, bắt đầu mở nút áo. Lúc này Mạc Vân Sam nhưng thật ra chính phái cực kỳ, thật sự một chút cũng không nhìn lén. Đương nhiên, trong lòng nàng cũng có bàn tính nhỏ của mình, hiện tại giả vờ là quân tử, bước tiếp theo chính là ăn vạ ở chỗ này, sau đó quan tâm săn sóc hồ ly tinh, ôn nhu có thêm, mưa thuận gió hòa. Chờ hồ ly tinh bị chân tình của nàng đả động rồi, đó còn không phải là lúc muốn nhìn thế nào muốn xem thế nào muốn sờ thế nào cũng được sao.

Hắc hắc hắc hắc.....

"Phanh!"

Vừa rồi hình như là tiếng đóng cửa phải không?

Mạc Vân Sam quay đầu lại, trong phòng không còn một bóng người?!

"Nếu cô không muốn đi thì ở chỗ này đợi đi, tôi đi phòng khác ngủ."

Mạc Vân Sam đi tới trước cửa, mở cửa ra, hành lang rỗng tuếch, cửa phòng bên cạnh đóng chặt.

Chết tiệt! Thất sách!

Ân Như Ly dựa vào cửa phòng ngủ phụ, ánh mắt phức tạp. Rõ ràng nên dứt khoát lưu loát đẩy người ra, dây dưa như vậy, là đang làm cái gì đây?

.....

Hồi lâu.

Mạc Vân Sam gõ cửa phòng ngủ phụ hai cái, "Hồ ly tinh, tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi cho thật tốt. Nếu có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi, đừng tự mình cậy mạnh."

Trong phòng rất an tĩnh.

Mạc Vân Sam đang muốn rời đi, trong phòng lại truyền ra một câu: "Trên đường cẩn thận."

Nàng có thể nghe ra được, đó là thanh âm nói chuyện gần cửa.

Hồ ly tinh hẳn là vẫn luôn đứng ở phía sau cửa đi.

Mạc Vân Sam xoay người, một bàn tay áp lên cửa, nói với bên trong: "Ngủ ngon."

.....

Mấy ngày tiếp theo hai người rất ăn ý không ai liên hệ với đối phương.

Ban đêm, quán bar Trụ Vương.

Tân Nhuế sau khi ngồi xuống vị trí đối diện với Ân Như Ly liền nhướng mày nói: "Lão Ân à sao khí sắc của cậu trông lại tốt như vậy, vụng trộm uống thuốc bổ gì à? Có thứ tốt thì đừng dùng một mình, chia sẻ cho mình chút ít đi."

Ân Như Ly giả cười: "Ngủ sớm dậy sớm vận động nhiều."

"Vận động trong miệng cậu là vận động nào vậy?" Hai mắt Tân Nhuế tựa như cái máy rà có gắn tia hồng ngoại, lượn một vòng trên mặt Ân Như Ly, ánh mắt dần dần sắc bén, "Mình thấy cậu hồng hồng nhuận nhuận, mặt mày như hoa đào, có phải trộm ăn cá bậy sau lưng Tiểu Vân Vân không?"

Ân Như Ly dựng lông: "Cái gì mà trộm ăn cá bậy sau lưng cô ấy! Mình và cô ấy không có bất luận quan hệ gì!"

Khác thường, thập phần khác thường.

Tân Nhuế nheo mắt lại: "Cậu vì cậu ấy thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy, sẽ không tới cái cửa này rồi còn thất bại trong gang tấc đó chứ! Cậu thành thật khai báo, mình nhất định sẽ bảo mật thay cậu."

Ân Như Ly cắn răng nói: "Mình không có vì cô ấy thanh tâm quả dục, so với việc lãng phí thời gian cho tình cảm thì mình cam nguyện giao chúng cho sự nghiệp còn hơn. Tân lão sư có thể có chút tinh thần theo đuổi nhân sinh cao hơn không!"

"Rồi rồi rồi rồi, cậu theo đuổi cái cao, theo đuổi cái cao cậu còn vẻ mặt xuân sắc như vậy. Cậu bây giờ hệt như một con mèo trộm cá, rõ ràng rất thích còn không chịu thừa nhận." Tân Nhuế tin tưởng vững chắc bản thân không nhìn lầm, nhất định là có vấn đề.

Ân Như Ly ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Thích xem tướng như vậy không bằng bày sạp ở cái quán nào đó đoán mệnh cho người ta đi."

"Nói đến đoán mệnh....." Tân Nhuế nghĩ nghĩ, "Tháng sau chính là kỷ niệm 50 năm ngày thành lập trường, cậu tới không?"

Hai cái này thì có liên quan gì với nhau?

Ân Như Ly cuối đầu nhìn miệng ly, làm như đang suy xét.

Đáp sơ qua: "Xem tình huống đã, có thời gian sẽ đi."


"Đại thọ 50 tuổi của trường cũ mà cậu cư nhiên có ý đồ vắng họp?! Trường học của chúng ta sao lại bồi dưỡng ra một tên bạch nhãn lang như cậu a!" Tân Nhuế vô cùng đau đớn, đấm đấm ngực mình.


- ---------


Editor:

<3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK